Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 192



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một năm sau…
“Lão đại nói chúng ta phải kiểm tra toàn bộ kho súng ống đạn dược, thuận tiện lau sạch mấy viên đạn!!!”
Bộ trưởng bộ hậu cần tuyên bố sau khi vừa họp xong cho đám cấp dưới của mình, sắc mặt phải nói là cực kỳ vi diệu.
“Cuộc sống này sao lại đau thương như vậy chứ!!!”
“Tôi không muốn sống nữa!!!”
“Tôi cũng không muốn sống nữa! Ai đó hãy tới giải thoát cho tôi với!”
“Tôi còn muốn sống thêm vài tiếng đồng hồ nữa mà!!!”
“Sao đoạn thời gian này quân trưởng ở lại ký túc xá vậy nhỉ?”
“Bọn tui cũng muốn biết! Hơn nữa gần đây sắc mặt của lão đại quả thật là trời vừa mưa vừa sấm chớp mà vừa có mưa đá luôn!!!”
“Quân trưởng không phải dọn về nhà rồi sao? Sao lại dọn về đây ở rồi?”
Hội nghị của Bộ hậu cần Quân bộ trực tiếp biến thành đại hội thảo luận về người lãnh đạo trực tiếp của mình! Nguyên nhân chủ yếu là từ “Đồng hồ đo thời tiết” Thẩm quân trưởng nhà bọn họ!
Sắc mặt của lão đại gần đây không hiểu vì sao mà ngày hôm sau lại kém hơn ngày hôm trước một chút! Một khi tâm tình của y không tốt một chút thì người khổ sẽ là bọn họ đó!!!
“Vậy phu nhân đâu? Người ở đâu rồi vậy? Vì sao trong lúc dầu sôi lửa bỏng như này mà phu nhân cũng không xuất hiện giải cứu chúng ta một chút chứ!!!”
“Cậu bị đần à? Nếu phu nhân ở đây thì cậu còn ở đây mà gào chắc?”
“Nói cho tôi nghe một chút đi! Phu nhân đang ở đâu vậy?”
“Không biết, chỉ nghe nói phu nhân không ở nhà, quân trưởng đại nhân mới ‘nhàn cư vi bất thiện’ như vậy! Chạy tới đây tra tấn chúng ta!”
(Nhàn cư vi bất thiện: đại khái là người rảnh rỗi sinh nông nỗi đi hành hạ người khác. Ông Lãng đã không được ôm ấp bà xã thì mấy người cấp dưới cũng đừng mong sống hạnh phúc…)
Toàn quân trên dưới một lòng đều khẩn cầu cho phu nhân nhà bọn họ mau chóng trở về! Nếu phu nhân không trở về thì bọn họ không biết là còn bị quân trưởng mất hết nhân tính lăn lộn đến mức độ nào nữa đây!!!
“Phu nhân đi đâu vậy chứ? Sao phu nhân lại có thể ném lão đại uy vũ anh tuấn nhà chúng ta ở lại được chứ!”
“Cậu hỏi tôi tôi biết đi hỏi ai đây?”
Đúng vậy! Phu nhân đáng yêu uy vũ nhà bọn họ đi đâu vậy? Chỉ có khi phu nhân không có ở đây lão đại mới có thể bão nổi, giận phu nhân chém bọn họ thôi!!!
Trong văn phòng rộng rãi, Thẩm Lãng một thân quân phục, thân thể thẳng tắp. Bút máy trong tay thiếu chút nữa cũng hi sinh luôn rồi!
Mấy người không trực tiếp làm việc trong văn phòng của Thẩm đại quân trưởng làm sao biết cảm giác của những người làm việc dưới mí mắt của Thẩm quân trưởng được chứ! Đây chính là địa ngục có được không???
Về phần Thẩm đại quân trưởng, y cũng biết vì mình mà quân khu phải chịu bao nhiêu gió lốc, NHƯNG… Y không được như ý thì dựa vào đâu mà bọn họ có thể sung sướng như thế?
Thẩm Lãng làm việc trong tình trạng ngồi trên đống lửa, tinh thần không yên, ánh mắt rơi xuống cuốn lịch trên bàn làm việc. Nhìn chằm chằm vào cái dấu đỏ chót trước mắt, đã là hai tuần rồi! Thẩm Lãng càng nhìn càng giận!!!
Hai tuần! Suốt hai tuần! Cái tên vô lương tâm kia đã đi suốt mười bốn ngày rồi! Mười bốn ngày! Ba trăm ba mươi sáu tiếng đồng hồ! Hắn vừa ra khỏi cửa liền mất dạng! Lại còn suốt mười bốn ngày không gọi cho mình một cuộc điện thoại! Hắn thật sự giống như một con khổng tước vừa ra khỏi cửa thì bay mất dạng, vô thanh vô tức!
“Mẹ nó!”
Thật sự không chịu được sự cuồng nộ trong lòng mình nữa, Thẩm Lãng hung hăng siết lấy cây bút trong tay. Rắc! Chiếc bút máy đáng thương đang từ trạng thái bình thường đã chuyển sang trạng thái bị bẻ gãy thành hai, mực văng tung tóe trên bàn.
Nhìn cây bút đã bị bẻ thành hai trong tay, tà hỏa trong lòng Thẩm Lãng không những không giảm, mà ngược lại càng ngày càng có xu hướng tăng lên! Ấn xuống đường dây nội bộ: “Cảnh vệ viên!”
“Có!”
Chưa tới một giây, đồng chí cảnh vệ viên ngoài cửa đẩy cửa đi vào. Tốc độ này vừa nhìn vào liền biết người này đã bị Thẩm quân trưởng chà đạp thảm thương như thế nào!
“Tới đây tới dọn dẹp một chút!”
Thẩm Lãng đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, tay vươn lên nới lỏng cà vạt nơi cổ áo.
“Vâng!”
Cảnh vệ viên vừa nhìn thấy xác bút máy và đống mực bị loang ra trên bàn thì nhanh chóng chạy ra cửa tìm khăn lau bàn.
“Tôi tới sân huấn luyện! Cậu không cần đi theo!”
Thẩm Lãng xoay người đi xuống lầu, hướng tới bãi đỗ xe mà đi…
“Vâng!”
Thấy ôn thần đi rồi, trong lòng cảnh vệ viên mừng thầm. Đi rồi thì tốt! May là quân trưởng đi rồi! Hắn không muốn mình còn trẻ mà đã phải mắc bệnh tim đâu!
“Cái gì? Lão đại qua đây làm gì?!!”
Đại đội trưởng đang giám sát đám bộ đội đặc chủng nhà mình huấn luyện đột nhiên nghe thấy phần tử khủng bố sắp tới. Hắn quyết định không giám sát gì nữa hết, ai thèm quan tâm tới đám tiểu tử thúi kia, mình phải chạy trốn trước mới là thượng sách! Đại đội trưởng nhanh chóng nhảy xuống đài quan sát, vô cùng lo lắng mà gọi Cao Kiện lại.
Cao Kiện đang huấn luyện hạng mục leo núi cao vừa nghe cấp trên gọi thì chạy tới.
“Đại đội trưởng!?”
“Tiểu Cao! Là thế này, tôi có chút việc gấp nên về quân bộ một chút, ở đây giao lại cho cậu nhé!”
“Vâng!”
Cao Kiện thấy Đội trưởng nhà mình hôm nay hơi lạ, nhưng hắn vẫn không nói gì cả. Quân lệnh đương nhiên là phải chấp hành rồi!
Đại đội trưởng vừa giao hiện trường lại cho Cao Kiện liền chạy, trên khuôn mặt còn mang theo biểu tình sợ hãi hiếm gặp…
Một lúc sau, Cao Kiện mới biết nguyên nhân mà Đại đội trưởng giao nơi này lại cho mình. Hắn bị ngu hả? Tại sao lại không nghĩ ra trừ bỏ gia hỏa khủng bố này còn ai có thể làm Đại đội trưởng nhà mình lộ ra biểu tình khủng khiếp như vậy được!
“Cao Kiện!”
Cao Kiện vừa nghe Thẩm Lãng gọi hồn, lông trên người hắn đều dựng đứng hết cả lên! Nhưng mà hắn không trốn tránh được nha, ai bảo người kia là lão đại của mình chứ! Lời y nói ra chính là quân lệnh của quân lệnh đó biết không?!!
Đội đặc chiến tinh anh trong tinh anh của bộ đội đặc chủng cứ như thế bị Thẩm đại quân trưởng của chúng ta chà đạp đến kêu cha gọi mẹ.
Thẩm đại quân trưởng giày vò người khác mệt rồi lại không có một chút áy náy nào mà xách mông chạy đi. Bỏ lại một đám người nằm thở dốc ở trên đất khóc than vì sao phu nhân đáng yêu của bọn họ còn chưa trở về nữa…
Lăn lộn mệt rồi, Thẩm Lãng trực tiếp lái xe về nội thành, trên người là một thân bùn đất lầy lội, lúc đi vô thang máy còn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, thế nhưng Thẩm quân trưởng lại không hề để ý đến dáng vẻ hiện tại của mình một chút nào!
Lên lầu mở cửa vào nhà, vừa mới đi vào hai bước đột nhiên phát hiện trong nhà có gì đó không thích hợp. Phòng khách từ bao giờ lại nhiều thêm một cái vali?! Thẩm Lãng chấn động hết cả người, ném chìa khóa xuống đất, chạy như bay lên lầu, vừa mới lên lầu thì thấy trên mặt đất rơi đầy quần áo, trong đó có một cái áo gió Versace số lượng có hạn chính tay y chọn lựa…
Thẩm Lãng không còn suy đoán gì nữa, lập tức chạy về phòng tắm, vừa mở cửa ra thì thấy con người làm mình tà hỏa nghẹn một bụng đang nằm ngủ trong bồn tắm.
Thẩm Lãng cũng không biết là hiện tại trong lòng mình có cái mùi vị gì, nhưng tuyệt đối ngũ vị đều có hết!
(Ngũ vị: gồm 5 vị chua cay mặn đắng ngọt)
Thẩm Lãng cẩn thận nhìn người đang ngủ trước mặt, đây là lần đầu tiên bọn họ tách ra trong một khoảng thời gian dài như vậy! Thẩm Lãng nhớ người trước mặt đến mức muốn dung nhập người kia vào trong xương tủy của mình, để bọn họ mãi mãi không bao giờ rời xa nhau!
Trước khi gặp Đường Mộ, y trước nay cũng chưa từng tin tưởng vào tình yêu, y chưa từng tin rằng tình yêu lại tra tấn người đến thế. Y đã từng khinh bỉ những con người vì tình yêu mà điên cuồng, vậy mà vận mệnh tựa như cố ý trừng phạt y. Cho y gặp được tiểu tổ tông này! Khiến cho y điên cuồng lâm vào bể tình không thoát ra được, mà y cũng không muốn thoát ra!
“...”
“Em có thể hiểu ánh mắt này của anh là nhớ em không?”
Đường Mộ đang nhắm hai mắt đột nhiên mở miệng.
Thẩm Lãng nhào tới hung hăng hôn lên môi Đường Mộ, chính là cái loại hôn thô bạo đến mức muốn xé người dưới thân ra vậy! Đường tiểu tổ tông ích kỷ từ trước đến nay hiện tại lại không có một ý kiến gì, hắn dùng mấy ngón tay hơi hơi phát run ôm lấy đầu nam nhân trước mặt, hắn rất muốn nắm lấy tóc của người trước mắt, thế nhưng tóc trên đầu Thẩm Lãng chỉ vừa vặn một tấc thôi! Căn bản là không cầm nắm gì được!
Chờ cho cái hôn đầy nhung nhớ của Thẩm Lãng kết thúc, Đường Mộ hung hăng trừng mắt một cái:
“Cái tên này! Anh đi đâu mà gặm một miệng bùn thế kia hả???”
Đường Mộ phun ra một ngụm toàn bùn và máu, bùn là của Thẩm Lãng, còn máu là của hai người bọn họ!
“Sân huấn luyện! Nói, vì sao lại không gọi cho anh lấy một cuộc?”
Thẩm Lãng vừa cởi quần áo vừa tiến về phía bồn tắm, đè Đường Mộ dưới thân, bắt đầu tra hỏi.
“Tiểu biệt thắng tân hôn! A…”
Đường Mộ không nhịn được rên rỉ, với lấy tấm khăn tắm lau sơ bùn đất trên người Thẩm Lãng. Thẩm Lãng thấy vậy liền cố ý đụng chạm vào những nơi mẫn cảm trên người Đường Mộ.
“Thắng cái mông em! Em có biết mười mấy ngày nay ông thiếu chút nữa là bị em làm cho phát điên luôn rồi không hả???”
Trước đây toàn là Thẩm Lãng toàn làm Đường mộ tức giận đến mức mắng người, hiện tại một người nam nhân trầm ổn như Thẩm Lãng cũng bắt đầu thiếu kiên nhẫn…
“Ai bảo lúc trước anh rùm beng hết cả lên… Aaa...  Ưm…..”
Chỗ yếu ớt mẫn cảm nhất của mình đột nhiên bị Thẩm Lãng nắm trong tay, Đường Mộ không nhịn được lại rên rỉ ra tiếng, đành nuốt câu đang nói dở lại vào trong bụng.
“Còn dám mạnh miệng? Gia pháp hầu hạ!”
Thẩm Lãng trực tiếp bế người ra khỏi bồn tắm!
Đường Mộ ôm lấy cổ Thẩm Lãng, mơ màng hôn lên môi y, gia pháp hầu hạ? Làm đi, hắn cũng rất nhớ y…
Sau đó… mọi người tự tưởng tượng tiếp nhó~~~
______
Èn... Ten tennnn


TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WAPPAD!!!!!!!
Nhìn cái dòng đó là nguồn thu chính của web mà tức không nói nên lời...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.