Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 193



Chương này tui tặng cho bà @o0DaNguyet0o, cám ơn bà vì đã luôn hối chap tui trong mọi tình huống, cho tui thêm động lực edit sau những ngày vô cùng lười của tuiiii
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha!!!
_____________________________
Kết hôn đã hơn một năm, đây lại là lần đầu tiên hai người xa nhau lâu như vậy, thật đúng là tiểu biệt thắng tân hôn!
Trên người Thẩm Lãng còn dính bùn đất, cọ cọ khăn trải giường, biến nó từ màu trắng trở thành màu của bùn. Nếu như là lúc trước thì chắn chắn Đường Mộ đã rống lên rồi, nhưng giờ này hắn cũng không có tâm trí đâu mà để ý tới chuyện này nữa. Bởi vì cả người hắn hiện tại đã bị lửa dục đốt hết lý trí...
Thẩm Lãng từ hôn môi biến thành hôn toàn thân Đường tiểu tổ tông, y nhẫn nại chịu đựng dục hoả đang kêu gào trong người, chuẩn bị công tác mở rộng cho Đường Mộ.
"Tiến vào... Thẩm Lãng... Tiến vào đi..."
Nhẫn nại tới mức toàn thân phải run lên, cuối cùng Đường Mộ cũng không chịu nổi nữa, khó nhịn được chủ động mở miệng yêu cầu...
"Đừng gấp! Chúng ta còn rất nhiều thời gian... Từ từ tới... Anh không muốn làm em bị thương!"
Thẩm Lãng cũng đang trong tình trạng nhẫn đến mồ hôi ròng ròng trên mặt! Bọn họ còn rất nhiều thời gian, không thể làm cho tiểu tổ tông bị thương được! Điều này liên quan không ít đến phúc lợi xx về sau của y đó! Vốn dĩ hôm nay Thẩm Lãng cũng không có ý định buông tha cho Đường Mộ, y nhất định phải đòi nợ cho bằng hết!!!
Đường Mộ ngửa đầu về sau, lộ ra khuôn mặt đã nhuốm màu dục vọng, thân thể khát vọng người trước mắt như muốn xé nát thân thể hắn ra...
Hắn bình thường đối với chuyện xx này rất không có hứng thú, nhưng mà từ sau khi gặp gỡ người này cái gì cũng đều từ từ thay đổi. Từ trước tới nay hắn không hề nghĩ đến sẽ có một ngày hắn cũng sẽ trở nên đói khát đến mức này! Lại nói, kết hợp cùng người mình yêu thật sự là tiến vào cảnh giới cao nhất của tình yêu.
Hắn yêu Thẩm Lãng, cũng giống như người kia yêu hắn vậy! Yêu điên cuồng! Cùng người kia ở bên nhau, bọn họ có như thế nào cũng được cả, tựa như bây giờ hai người thân mật ôm nhau, làm một số chuyện không phù hợp với nhi đồng chẳng hạn...
"Aaaaa!"
Đường Mộ bị Thẩm Lãng hung hăng tiến vào, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
"Em muốn bị làm chết có đúng không? Lúc này còn dám thất thần? Nói? Em đang nghĩ tới ai?"
Thẩm Lãng ôm Đường Mộ lên, hung hăng ra ra vào vào rồi sau đó dừng lại, bất mãn hỏi.
Đường Mộ cấu vào vai Thẩm Lãng, hắn hận không thể cấu rách da người trước mắt được!
"Anh... Cái tên chết tiệt này!!!"
"Ai chết tiệt?"
Thẩm thiếu tướng nhà chúng ta tuy rằng đã kiên nhẫn đến phát điên rồi, nhưng vẫn cố tình dừng lại để tra tấn Đường tiểu tổ tông. Y chính là người như thế đấy!
"Anh là cái đồ chết tiệt! Thẩm Lãng! Anh... Anh con mẹ nó động một chút được không?!"
Đường Mộ không chịu nổi sự giày vò này, đỏ mặt tía tai quát! Hắn bây giờ khó chịu đến mức muốn cắn người luôn đó!
"Được! Lúc nãy em đang nghĩ tới ai?"
Đồng chí Thẩm thiếu tướng khó chịu, tiểu tổ tông nhà y đi tới tận mười bốn ngày, ai biết được trong mười bốn ngày này có gã đàn ông nào lởn vởn quanh người tiểu tổ tông này không chứ!
"Nghĩ tới anh... Cái tên chết tiệt này! Được chưa?!!"
Biết người trước mặt một khi đã ngoan cố thì có mười con trâu cũng kéo không lại, Đường Mộ có ngốc cũng biết đây không phải là lúc để biệt nữu!
(Biệt nữu: ờ thì mn cũng biết rồi đó, kiểu như trong nóng ngoài lạnh như bạn Mộ nhà chúng ta, nghĩ 1 đường nói 1 nẻo ó)
Vừa nghe mấy lời này của Đường tiểu tổ tông, Thẩm thiếu tướng lập tức cười ra một đóa hoa!
"Thật sự nghĩ tới anh?"
Được nghe đáp án mà mình muốn nghe, Thẩm thiếu tướng cũng không làm bộ làm tịch nữa, ôm lấy Đường tiểu tổ tông, lại tiếp tục "sâu cạn sâu cạn" ra vào!
Đường Mộ nằm ở trong ngực Thẩm Lãng, một câu hắn cũng không muốn mở miệng! Thật sự là hắn cũng rất nhớ vòng tay của người này, mười mấy ngày nay làm gì hắn cũng nhớ tới y, ăn cơm, uống nước, ngủ, làm cái gì hắn cũng nghĩ đến người này cả! Nhớ tới mức lịch trình hắn định ra là một tháng, hắn rút ngắn lịch trình lại còn nửa tháng vội vội vàng vàng chạy về, nhưng mấy lời này hắn tuyệt đối sẽ không nói ra cho nam nhân kia nghe! Tuyệt đối không!
"Anh cũng rất nhớ em! Nhớ phát cuồng! Không cho em đi du lịch nữa! Anh không cho phép!!!"
Nếu hắn còn dám rời y đi thêm một lần nào nữa thì y nhất định sẽ dùng xích khóa chặt lại bên người mình!
"A... Ưm... Nhẹ... Nhẹ chút...."
Đường Mộ không chịu nổi mà kháng nghị, kết quả lại bị xâm nhập tàn nhẫn hơn...
Lúc Đường Mộ tỉnh dậy đã là chuyện của vài tiếng đồng hồ sau. Lúc hắn mở mắt ra mới phát hiện thân thể mình đang nằm trong bồn tắm ấm áp. Mồ hôi trên người cộng vài thứ đã được rửa sạch sẽ, cảm giác bủn rủn nơi eo đã giảm đi không ít.
Đột nhiên trên môi chợt ấm, một thìa cháo đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
"Em ăn một chút cháo đi cả đói!"
"Mấy giờ rồi?"
Đường Mộ vừa mở miệng cũng bị giọng của mình dọa cho hoảng sợ, giọng hắn khàn kinh khủng!
"5 giờ rồi! Trời sắp sáng rồi, ăn chút gì đó rồi đi ngủ!"
Thẩm Lãng choàng khăn tắm ngồi xổm bên cạnh bồn tắm bưng cháo đút cho Đường tiểu tổ tông.
Đường Mộ lắc đầu, hắn thật sự ăn không vô, nhìn cái gì cũng thấy buồn nôn cả!
"Ngoan, ăn một chút! Đã nói em là đừng có ra cửa rồi mà em không nghe! Thành thật báo cáo, mười mấy ngày bên ngoài em ăn cơm như thế nào?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ đi một vòng của Đường tiểu tổ tông, Thẩm Lãng đau lòng muốn chết.
"Ăn đại tiệc nha!"
Đường Mộ nhắm hai mắt dựa vào bồn tắm, hắn không muốn nhìn bát cháo để nôn mật xanh mật vàng đâu!
"Ăn đại tiệc nên bây giờ thấy bát cháo đạm bạc này buồn nôn đúng không?"
Vừa nhìn bộ dáng cố nén buồn nôn của Đường Mộ, cơn giận của Thẩm Lãng vừa bị dập tắt lại bùng lên.
"Lăn!"
Yết hầu của Đường Mộ rất khó chịu, là do cái tên Thẩm Lãng chết tiệt này giày vò hắn cả đêm!!!
"Lăn cái mông em chứ lăn! Mau ngồi dậy ăn! Nếu không anh sẽ đổ vào miệng em đó!"
Y đã mất bao nhiêu thời gian mới dưỡng cho cái dạ dày của tiểu tổ tông tốt lên, thế mà bây giờ hắn chỉ vừa ra ngoài dạo một vòng, công phu của y coi như mất trắng! Thật đáng đánh đòn!
Đường Mộ bị Thẩm Lãng lôi lôi kéo kéo, cuối cùng không chịu được mùi đồ ăn, nhịn không được nôn ra...
"Ọe... Ọe..."
Đẩy đẩy tay Thẩm Lãng, Đường Mộ ghé vào thành bồn tắm nôn khan, nôn nửa ngày cuối cùng lại chỉ nôn ra một chút dịch dạ dày.
"Bà xã, mấy tháng rồi? Nghén thành như vậy?!!"
Thẩm Lãng vừa đau lòng vừa trêu chọc Đường tiểu tổ tông.
Đường Mộ nghe vậy ngẩng đầu lên trừng cho Thẩm Lãng một cái, cái tên này còn ngại hắn chưa đủ khó chịu có đúng không?
"Anh không sợ em sinh cho anh một quái thai à?"
Hai tên đàn ông còn nói chuyện thành như vậy! Y chán sống rồi?!
"Không sao! Chỉ cần là em sinh thì quái thai anh cũng nuôi!"
Thẩm Lãng đứng dậy rót cho Đường Mộ một ly nước để Đường tiểu tổ tông súc miệng, sau đó lại bưng bát cháo lại đút cho Đường tiểu tổ tông.
"Muốn sinh thì anh tự đi mà sinh, có là quái thai thì em cũng không cho anh sinh!"
Đường Mộ cố nén sự khó chịu trong dạ dày, bắt đầu ăn cháo.
"Được rồi! Anh sinh! Chờ em ăn xong chúng ta lại tiếp tục công cuộc tạo người!"
Ăn xong muỗng cháo đầu tiên, cảm giác khó chịu đã vơi đi không ít, Thẩm Lãng đút rất chậm, Đường Mộ cũng không còn cảm giác buồn nôn nữa.
"Khụ khụ..."
Đột nhiên Đường Mộ ho khan, Thẩm Lãng buông bát cháo trong tay, vỗ vỗ lưng cho Đường Mộ.
"Có ai tranh cháo với em đâu, em ăn nhanh như vậy làm gì? Có buồn nôn không?"
Đường Mộ gạt tay Thẩm Lãng ra:
"Anh còn muốn thế nào nữa? Tối qua anh giày vò ông cả một đêm! Anh có còn biết hai chữ tiết chế viết như thế nào hay không hả?"
Ngày hôm qua hai người lăn giường lúc chạng vạng tối, bây giờ mới kết thúc chưa được bao lâu đó được không! Y lại còn muốn tới? Y muốn "tinh tẫn thân vong" nhưng hắn không muốn chết vì xx quá độ đâu!
(Tinh tẫn thân vong: die vì xxx quá độ)
"Không biết! Anh còn muốn làm tiếp nha! Cứ như vậy đi!"
"Anh nằm mơ đi!"
Đường Mộ trực tiếp bơ đẹp Thẩm thiếu tướng, hắn bây giờ chân bủn rủn tới mức không đứng nổi được, y còn muốn tiếp tục? Không có cửa đâu!!!!!
"Đây là nợ em thiếu anh nha! Em tự đếm đi, em đi được bao nhiêu ngày rồi? Tối qua thật sự là không đủ nhét kẽ răng nữa!"
Đường Mộ trực tiếp nhắm mắt làm ngơ Thẩm thiếu tướng làm loạn. Hắn từ chối nói chuyện cùng tên háo sắc này! Tối hôm qua mọi chuyện đều theo ý của y rồi! Hắn còn có việc cần giải quyết, không rảnh để điên theo y!
"Giận rồi sao? Tiểu tổ tông? Sao em lại nhỏ mọn thế? Anh đùa thôi mà!"
Thẩm Lãng nhìn tiểu tổ tông không phản ứng lại mình, liền biết tiểu tổ tông đây là sinh khí rồi!
"Lăn! Có anh mới keo kiệt! Mấy ngày nay ông có việc cần phải xử lý, không rảnh để điên cùng anh đâu!"
"Em nói thế là sai rồi! Sao lại nói là điên? Người xưa có câu 'Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên!'"
"Còn có 'thực sắc tính dã' nữa!"
(Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên: Hai dục vọng lớn nhất của con người là ăn uống và tình cảm nam nữ
Thực sắc tính dã: háo sắc là bản tính của con người)
Đút Đường Mộ ăn cháo xong, Thẩm Lãng cuối cùng cũng cởi áo tắm ra, bước vào bồn tắm ôm tiểu tổ tông nào đó vào lòng.
"Sắp tới đại thọ tám mươi tuổi của ông nội rồi, em có muốn về không?"
"Anh nghe ai nói thế?"
Dưới thân có tấm đệm thịt thật thoải mái, thế nhưng nếu tấm đệm thịt này không động đậy thì sẽ càng thoải mái hơn!
"Mẹ vợ nha! Hôm qua mẹ mới gọi anh hỏi em có về hay không!" Thẩm Lãng thuận miệng nói.
Đường Mộ hơi hơi híp mắt nhìn Thẩm thiếu tướng:
"Anh vừa mới gọi mẹ em là gì?"
"Mẹ vợ!"
Thẩm thiếu tướng còn chưa nhận ra mình đã phạm vào điều cấm của Đường tiểu tổ tông.
"Có gan thì anh lặp lại lần nữa!"
"A! Em muốn mưu sát chồng à!"
"Thẩm thiếu tướng! Anh chết chắc rồi!!!"

_____________________________________________
TADAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Hôm nay hông có ai hối chap hết dọooooooo
Tui lại thành công đánh úp nữa ròi nè~~
Quy tắc cũ nha mọi người~ giữa tháng sau mà tui chưa đánh úp như này thì nhớ nhắc tui nha~~
Giờ thì tui lặn tiếp đây, bái bai cả nhàaaaaaaaaaa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.