Đường Mộ biết một từ xinh đẹp này sẽ đi theo hắn cả đời. Nhưng mà bị ngay trước mắt mọi người không hề che giấu khen, hắn thật sự có chút tinh thần choáng váng. Có lẽ trên đời này không có một nam nhân sẽ thích được người ta khen xinh đẹp đi!
"Nhị thẩm chê cười."
"Mộ, đây là tam thúc và tam thẩm." Thẩm Lãng trực tiếp cắt ngang lời hắn nói với nhị thẩm. Không thể để cho người này tức giận được. Hôm nay không thể xảy ra chút chuyện gì. Y còn muốn hảo hảo mà kết cái hôn này!
"Xin chào tam thúc, tam thẩm." Đường Mộ nhìn thoáng qua Thẩm Lãng, nhẹ nhàng kéo một chút khóe miệng, người này biết tính khí của hắn.
"Xin chào, Tiểu Mộ, ta là tam thẩm của Thẩm Lãng, Lý Tử Đồng."
"Xin chào tam thẩm, con là Đường Mộ."
Nam nhân Thẩm gia là cái loại người không quá khéo biểu đạt, trông thấy Đường Mộ, bọn họ chỉ là vẻ mặt ôn hòa gật đầu, biểu thị người này bọn họ tiếp nhận cùng nhận thức. Chẳng quan tâm đây là không hợp lẽ thường xã hội thế nào, chỉ cần người này bọn họ cảm thấy hài lòng là được.
"Xin chào, em là Thẩm Ly." Người không cam chịu an tĩnh, trước sau gì là phải ló đầu.
"Xin chào, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều, tôi là Đường Mộ."
Đây chính là Thẩm Ly ba mươi tuổi vẫn chưa có đối tượng, thậm chí không có một chút lý tưởng kết hôn kia của Thẩm gia đây.
Đường Mộ cảm thấy hiện tại hắn tin tưởng con người không thể xem tướng mạo. Một cô gái đô thị thành phần trí thức ưu nhã tự tin như vậy, lại có thể phải vùi ở miền núi dạy học? Đây coi như là Thẩm gia sinh ra thêm một quái thai!
"Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, bất quá đại danh của anh như sấm bên tai."
"Phải không?"
"Đường Mộ ca ca, em là Văn Địch, em rất thích anh, ngươi giống như vương tử trong manhua vậy!"
Bé gái mười một tuổi không đợi đại tỷ và ca ca xinh đẹp này nói xong, liền chen vào. Bởi vì cô bé mới vừa nhìn thấy Đường Mộ ca ca trong truyền thuyết này thì rất thích. Đường Mộ ca ca thật sự giống như là vương tử trong sách manhua nga.
Thẩm Ly tức giận nhìn tiểu muội trong mắt tỏa ra sao nhỏ, quyết định không nói.
"Phải không? Cám ơn em." Đường Mộ nhìn bé gái này, biết đây có lẽ chính là biểu muội nhỏ nhất nhà cô cô của Thẩm Lãng.
"Em rất thích cũng vô ích! Tiểu Địch, Đường Mộ ca ca hôm nay phải kết hôn với đại ca. Em không thể thích Đường Mộ ca ca rồi nga!" Thẩm Lãng vừa nghe vội vàng đem Đường Mộ kéo đến bên người. Từ hôm nay trở đi Đường Mộ chính là của y. Không thể đi chiêu những mạc danh gì gì đó yêu thích.
Người Thẩm gia sửng sốt. Đây là cái tình huống gì? Ăn dấm chua của tiểu muội muội? Đây là... Thẩm Lãng?
Đường Mộ im lặng liếc Thẩm Lãng một cái, nam nhân hỗn đản này, trong lòng của y có phải chỉ có mũi châm lớn như vậy hay không?
"Em biết a! Nhưng mà em thích có thể chứ? Các anh kết hôn, em vẫn là có quyền thích chứ?" Tiểu nha đầu bất mãn nhìn chằm chằm đại biểu ca nhà mình.
"Tiểu Địch, đối tượng hôn nhân của người khác là không thể thích, có biết hay không?" Ân, sớm một chút bóp chết ở trong manh nha là tốt nhất!
"Đại ca, em chỉ là thuần túy thích mà thôi, em biết Đường Mộ ca ca là phu nhân của anh. Nhưng mà yêu thích sẽ không phá hủy hôn nhân của các anh đi? Em đây không tính là bên thứ ba chen chân đi? Hẹp hòi!" Ngôn luận của tiểu nha đầu khiến cho người Thẩm gia lôi thành một mảnh.
Thẩm Lãng chỉ vào tiểu nha đầu, mắt trợn thật lớn: "Em đó, những lời loạn thất bát tao này của em là học được từ đâu?"
Còn phu nhân? Bên thứ ba? Chen chân? Ông trời, là tư tưởng của y quá lạc hậu hay là y theo không kịp thời đại? Vì cái gì tiểu nha đầu mười một tuổi cũng biết nào là bên thứ ba chen chân?
"Trên TV a, đều là nói như vậy." Người nào đó còn dương dương đắc ý.
"Văn Địch, chúng ta nói chuyện một chút." Lão yêu Thẩm gia Thẩm Lăng Sương nhìn con gái nhà mình, tức giận đến nỗi tạc mao!
(Yêu: út, nhỏ nhất. Lão yêu ở đây là chỉ thẩm thẩm cuối cùng của nhà họ Thẩm)
"A?! Mẹ! Chúng ta không nói chuyện được không?" Ông trời ơi! Sắp xảy ra án mạng đó!
"Nói! Nhất thiết phải nói!" Gia trưởng Thẩm gia tất cả đồng thanh gật đầu.
Sau đó tên nào đó đắc ý vênh váo bị nhéo lỗ tai mời rời khỏi hiện trường. Đi thực hiện giáo dục nhi đồng.
"Không nháo đằng nữa! Bắt đầu đi! Thời gian không sai biệt lắm!" Đại gia trưởng Thẩm gia lên tiếng.
"Thẩm Lãng, Tiểu Mộ, bởi vì hôn lễ của các con đặc biệt, đại lễ truyền thống chúng ta liền miễn, nhưng cũng không thể cái gì cũng không cần. Nhưng mà bởi vì lâm thời mới quyết định, cho nên chúng ta chưa có chuẩn bị gì, mẹ chuẩn bị cho các con nước trà, cho ông bà nội thúc bá thẩm nương một chén trà thì xong rồi." Tiêu Vũ bảo người hầu trong nhà bưng trà đã chuẩn bị tốt lên.
Đường Mộ kéo kéo ống tay áo Thẩm Lãng, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, cho dù đây là nhiều hơn, hắn cũng không hối hận tới đón dâu. Đây là vấn đề quyền chủ động của nam nhân. Trà đưa tới trong tay Đường Mộ và Thẩm Lãng, bọn hắn một mực cung kính dâng trà lên cho trưởng bối, biểu thị cực khổ dưỡng dục, con cái lớn lên thành gia lập nghiệp.
Bà nội Thẩm và ông nội Thẩm cao hứng cười toe toét, tốt! Thật tốt a! Đây là đứa nhỏ đầu tiên của nhà bọn họ kết hôn, tìm người này, cả nhà đều hài lòng. Mặc dù cảm tình của bọn hắn như thế là bị xã hội kỳ thị, là bị người ta xem thường, thế nhưng cả nhà bọn họ đều chúc phúc bọn hắn. không cần để ý ánh mắt của bất kỳ kẻ nào, miễn là hạnh phúc là tốt rồi. Người Thẩm gia trước giờ là không nhìn quá trình tình thế, chỉ cần kết cục tốt thì tùy ý người ta nói thế nào.
Bà nội Thẩm uống trà xong lấy ra một cái hộp coi như lễ vật kết hôn đưa cho bọn hắn, cũng dặn dò buổi tối mình trở về mới mở ra.
Trưởng bối Thẩm gia lần lượt lần lượt uống trà xong, cũng lấy ra lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt, ồn ào đợi tới mười giờ rưỡi, mới rốt cuộc từ đại viện Thẩm gia ra cửa.
Thẩm gia bên này nháo đằng, Đường gia bên kia sau khi thúc giục người xuất môn thì bắt đầu ngẩng đầu ngóng trông. Đợi a đợi, đợi tới mười giờ, điện thoại cũng đã gọi ba lần, nhận được trả lời là Thẩm gia còn đang tiến hành thủ tục cuối cùng tiễn con trai ra cửa, vậy được rồi! Chờ một chút đi! Đợi tới mười giờ rưỡi, kiên nhẫn của người Đường gia hoàn toàn biến mất, điện thoại gọi nổ tung, gọi cái này tiếp theo cái kia. Chính là giục cũng phải đem người giục ra cửa.
Cuối cùng nghe được bên kia điện thoại nói xe lái ra khỏi đại viện quân khu, nhưng mà đợi nửa tiếng đồng hồ, cứ thế không có nhìn thấy một chiếc xe lễ giống như Đường gia lái đi ra ngoài.
"Cảnh Trác, tiểu tử con nói, rốt cuộc đi tới đâu rồi?! Bây giờ đã mười một giờ mười lăm! Đường sá cũng sắp bị các con ép nát vụn rồi. Các con định đi tới khi nào a?!" Lâm Mạt Tuyết cầm điện thoại liền bắt đầu rống. Khách khứa đều đến đông đủ cả rồi, chỉ chờ hai cái tiểu hỗn đản tới làm diễn viên chính.
Nhưng bọn hắn khen ngược, người Thẩm gia cũng đến rồi, mấy cái thằng khỉ này hiện tại cũng chưa thấy bóng dáng.
"Bá mẫu, lập tức tới ngay!" Cảnh Trác nhìn đoàn xe dừng ở ven đường, không có một chút dấu hiệu di chuyển, hắn tận lực kiềm chế.
"Mười phút! Giới hạn cuối cùng!"
"Được! Bọn con sẽ mười phút sau sẽ đến đúng giờ." Hắn cười, Thẩm Lãng và Đường Mộ xuống xe, không thành vấn đề.
Cúp điện thoại, xe vừa lúc chậm rãi tiến vào, nhưng mà chậm cùng dạng với ốc sên vậy!
Thẩm Lãng và Đường Mộ xuống xe, Thẩm Lãng khom người Đường Mộ không thể tránh được leo lên lưng Thẩm Lãng, Thẩm Lãng đem Đường Mộ cõng đứng lên, liền đi bộ lên cầu.
"Cái đệt! Những tên độc thân này chờ đó cho lão tử! Khi bọn hắn kết hôn, lão tử hoàn trả gấp mười lần!" Đường Mộ nằm ở trên lưng Thẩm Lãng nói gần như nghiến răng nghiến lợi.
"Không sao! Tổ tông, kết hôn trước mắt sẽ không thua lỗ đâu! Hơn nữa, anh không mất mặt! Anh hình như là lần đầu tiên cõng em đi?"
Coi như hai vợ chồng ta hưởng thụ một chút tiểu tình thú đi, lời này để ở trong lòng!
Cầu thật dài, thế nhưng thể lực của Thẩm Lãng hoàn toàn không thành vấn đề, y cõng Đường Mộ ung dung đi, cũng không nhìn mấy cái đầu trên cửa sổ xe đoàn xe màu đen kia, hai tay giữ chặt người yêu trên lưng, bước nhanh đi tới, khí tức vững vàng.
"Tôi rất giận!" Đường Mộ tựa ở trên vai Thẩm Lãng tức giận la hét, ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua đoàn xe dựng cách bọn hắn không xa từ từ lay động, thấy những cái đầu trên cửa sổ xe kia chột dạ cười cười, nhưng mà không có ai lùi bước.
"Không sao, ngẫm lại, có cái dài hơn so với cái cầu này hay không, bọn họ kết hôn, anh đi làm tài xế, đem bọn họ đi đường vòng chỗ đó, để cho bọn họ tự hưởng thụ một chút!" Giọng nói của Thẩm Lãng không có dấu hiệu ồ ồ.
"Trở về nghiên cứu!"
Ý tưởng thối của bọn họ, qua cầu xuống xe, cõng đi qua cầu. Còn nói cái gì đây là tập tục tây nam bên kia, người ta còn muốn bắt bí tiền lì xì, Đường gia có tiền, bọn họ cũng không lưu hành một bộ tiền lì xì này, nhưng cõng qua cầu sẽ phải thực hiện tới cùng.
Đường Mộ sống chết không đồng ý, trời lạnh mà còn huênh hoang! Bọn họ đem đoàn xe dừng lại chờ bọn hắn gật đầu, không có biện pháp, điện thoại bên nhà hàng đều sắp gọi muốn nổ tung. Thực sự cố chấp cực kỳ, Thẩm Lãng và Đường Mộ vẫn là xuống xe.
Chỉ có một màn như vậy, hai nam nhân anh tuấn mặc lễ phục chính thức, một người cõng một người khác, đi trên cầu lớn.
"Thẩm Lãng, chúng ta nhất định phải phục thù." Đường Mộ khiêu khiêu mi, vẻ mặt kia, tiếc là người trên xe không thấy được. Nếu không sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt, có một ngày như thế, mình cũng sẽ xui xẻo.
"Tiểu tổ tông, anh tán thành!" Y tuy rằng không phản đối tiết mục như vậy, nhưng mà y hiện tại phải đứng về phía phu nhân, nòng súng của hai vợ chồng bọn hắn phải nhất trí đối ngoại.Vì cuộc sống hài hòa sau khi kết hôn, đây là nhất định!
"Nhà của anh không có một người kết hôn a, vậy chúng ta chính là có lời không lỗ. Những người này ở giữa, ngoại trừ Trần Thác, những người khác vẫn là đang độc thân, cũng là xu thế ổn định đi trên đường, đối với tam ca, mặc dù đã kết hôn rồi, nhưng có rất nhiều cơ hội chỉnh đốn hắn."
Đường Mộ giống như là lầm bầm lầu bầu nói, nhưng mà Thẩm Lãng biết bảo bối khó chịu này là thật sự ghi nhớ. Hơn nữa còn là nhất định hoàn trả gấp mười lần như vậy giống như hắn nói, tuyệt không cắt xén một chút.
Đó là một người lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, thế nhưng y chính là thích nhân nhi lòng dạ hẹp hòi này a!
Thẩm Lãng cõng Đường Mộ đi xuống cầu, sau khi lên xe đoàn xe một mạch tiến mạnh, trong vòng mười phút Lâm Mạt Tuyết quy định tới nhà hàng.
"Các con nếu không tới, ta còn phải nghĩ tới hai người các con muốn hủy hôn."
"Không có! Mẹ, bọn con chỉ là ở trên đường trễ nãi một chút." Hủy hôn? Y sao? Đừng bảo là hiện tại vào lúc này không có khả năng, chính là trước chịu đựng một chút, y cũng sẽ không sinh ra thời kỳ gì hủy hôn a!
"Được rồi, nhanh đi chuẩn bị đi! Thời gian đã không còn kịp rồi! Cho nên khách khứa đều đến đông đủ, chỉ còn thiếu các con! Nhanh vào đi! Các con còn ngớ ra làm gì? Nhanh vào đi!" Hai mẹ chồng kiêm mẹ vợ vội vàng đem những người về trễ đuổi đi vào sân khấu.
"Thẩm Lãng, con và Tiểu Mộ đi cửa sau đi tới cái cửa nhỏ kia, đợi một chút tiến vào bên kia sân khấu." Tiêu Vũ chỉ chỉ cái cửa nhỏ kia bên cạnh đại sảnh, nói cho hai chú rể kia đi nơi nào.
Thẩm Lãng và Đường Mộ liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Lãng nhún nhún vai, dắt tay Đường Mộ hướng chỗ kia bước đi.
"Rốt cuộc bọn họ chuẩn bị cái gì? Trước đó sao cũng không chịu tiết lộ một chút." Đường Mộ có chút oán giận, hắn nghĩ tới đợi một chút phải đối mặt nhiều người như vậy, đáy lòng hắn liền mơ hồ bắt đầu khống chế không được mà loạn khua.
"Không có chuyện gì! Nhớ kỹ, mọi việc đều đã có anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh anh." Thẩm Lãng nắm chặt tay Đường Mộ, tiếp sức cho hắn.
"Tôi nếu như hoảng sợ quá độ bị dọa đến bỏ chạy, anh cũng tự xem mà lo liệu?"
"Không có việc gì, anh không sợ ngươi chạy." Thẩm Lãng cười cười, em sẽ hoảng sợ quá độ? Tiểu tổ tông a! Em nếu như sẽ hoảng sợ quá độ, vậy hôn này anh cũng sẽ không kết rồi!
Sinh trưởng ở Đường gia gia đình như vậy, sẽ có cái gọi là hoảng sợ quá độ? Người nào tin người đó chính là thiên hạ đệ nhất nhược trí!
Thẩm Lãng không nói hai lời, cũng mặc kệ đây là chỗ nào, đẩy cửa đối diện ra, đem Đường Mộ kéo vào chống ở trên cửa, mạnh mẽ cúi đầu hôn lên cánh môi của hắn.
Đường Mộ chậm một nhịp mới phản ứng được, người này hiện tại đang làm cái gì.
"Buông tay... Ngô... Buông..." Hắn khước từ nam nhân này đột nhiên hôn môi hắn. Tên hỗn đản không có tiết chế này, đây là lúc nào? Y lại còn có nhàn rỗi ở chỗ này...
Bỗng nhiên, Đường Mộ mở mắt ra lúc bị tập kích phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, nhìn vào cặp mắt sáng ngời hữu thần kia của nam nhân.
Khoảng cách quá gần mấy giây nhìn nhau không nói, Đường Mộ hơi than nhẹ, lại lần nữa nhắm mắt lại, đưa tay ôm lên bờ vai dày rộng của nam nhân, tư thế ngược lại khước từ, chủ động đưa lưỡi tránh né, mặc cho nam nhân lấy quyền chủ động chiếm lĩnh.
Lúc hắn không có giãy dụa cũng không có hô dừng, vô lực mà dựa vào bờ vai dày rộng của nam nhân này, mặc kệ môi mỏng của mình đã sưng đỏ, cùng với y dây dưa không muốn buông tay.
Người này đã nhìn ra đi! Y vừa mới không có nói đùa...
...
"Anh nói hết thảy đã có anh." Môi giằng co rốt cuộc tách ra, Thẩm Lãng còn chưa thỏa mãn khẽ cắn môi mỏng của hắn, muốn cùng người này dây dưa với nhau cùng một chỗ, cả đời cũng không xa rời nhau.
Đường Mộ cúi đầu tựa vào trong ngực Thẩm Lãng, lắc đầu một cái, chỉ là một cái hôn mà thôi a...
Một lúc lâu, hắn rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt trầm ổn bình tĩnh, táo bạo kia tựa như ảo giác.
"Xong chưa?"
"Ân."
Hai người dắt tay ra cửa, hướng về địa phương chuẩn bị xong đi tới. Chắc là bắt đầu rồi đi. Hình như nghe được tiếng vỗ tay.
Trong đại sảnh lớn, phòng khách ngay ngắn bị thảm đỏ ở chính giữa chia ra làm hai, hai bên là bàn tiệc, phía trước là sân khấu. Trong đại sảnh lúc này tiếng người huyên náo, phi thường náo nhiệt, tốp năm tốp ba cách chỗ ngồi trò chuyện với nhau, chủ đề nói chuyện không ngoài cuộc hôn lễ kinh nhân dị thế này.
Liếc mắt nhìn lại toàn bộ trong đại sảnh rõ ràng nhất có lẽ chính là tây trang và quân trang.
Bốn bàn kề sát trước sân khấu là để lại cho người nhà tham dự, Thẩm Đường hai nhà không có cái gì nhiều, chính là nhiều người.
Những anh em nối khố kia của Thẩm Lãng và Đường Mộ dĩ nhiên là tụ tập cùng một chỗ.
"Các vị khách quý, các vị thân bằng hảo hữu, chuyện của chúng ta hôm nay quan trọng, cho nên đừng làm chậm trễ, bắt đầu thôi!" Thẩm Tiêu toàn thân tây trang thẳng tắp đứng ở trên sân khấu, nhàn nhạt nói một câu. Hiện trường quả nhiên an tĩnh.
Thẩm Tiêu thấy hiệu quả không sai, gật đầu một cái tiếp tục: "Các đồng chí hiện tại tổ chức hội nghị trọng đại!
Hội nghị của chúng ta hôm nay đề tài chủ yếu là chuyện kết hôn của đồng chí Thẩm Lãng và đồng chí Đường Mộ. Trải qua Uỷ ban trung ương Trung cộng, đại hội nhân dân toàn quốc, ủy ban hiệp thương chính trị quốc gia, quân ủy trung ương phê chuẩn, đồng ý cho Thẩm Lãng đồng chí và Đường Mộ đồng chí xin đem hai cái giường hợp nhất làm một cái giường."
Chỉ một câu này, liền đem không khí hiện trường ồn ào lên, tiếng vỗ tay ầm ĩ!
Thẩm Tiêu khẽ mỉm cười, tỏ ý có thể trước nghỉ ngơi một chút: "Tiếng vỗ tay của các đồng chí phi thường nhiệt liệt, biểu lộ trọn vẹn mọi người có quyết tâm và lòng tin khai mạc tốt đại hội hôn lễ lần này! Hôm nay tham dự hôn lễ có trưởng bối hai bên, thân thích, bằng hữu, đối với các ngươi trăm việc bề bộn bớt chút thời gian tham dự hôn lễ lần này, ta xin đại diện hai vị chú rể bày tỏ nhiệt liệt hoan nghênh và chân thành cảm tạ! Dưới đây, hội nghị bắt đầu, xin các vị đồng chí chú ý, bởi vì tính đặc thù của cuộc hôn lễ này, phiền toái đồng chí chuẩn bị ghi hình, ghi âm đi sắp xếp trước. Hiện tại mọi người đem điện thoại di động để chế độ rung, điện thoại di động có camera xin đem camera ngăn chặn hoặc tắt đều có thể. Cảm tạ tinh thần hợp tác cao độ của các đồng chí đối với hội nghị! Hiện tại mời mọi người đưa hai tay ra, giơ cao bàn tay, mở ra, chuẩn bị vỗ tay! Hoan nghênh hai vị nhân vật chính của hôn lễ hôm nay lên sân khấu!"
Chợt vừa nhìn thấy Thẩm Tiêu là người dẫn chương trình, Thẩm gia và Đường gia đều sửng sốt, sao trước đó chuyện này cũng không có ý tiết lộ? Lại vừa nghe lời nói nghiêm túc của hắn như dây cót, thật sự muốn đem bàn tay vỗ sưng! Tốt! Người điều khiển này tốt!
"Luật sư lưu manh này nhận làm người điều khiển hôn lễ tuyệt không thua kém nha! Sau này hắn nếu như trong ngành luật pháp lăn lộn không nổi nữa đổi nghề làm người điều khiển chương trình tuyệt đối hưng thịnh!"
"Xem ra việc học tài hùng biện là một đường lối không tệ a!"
"Bất quá, ta nói, có thể mặc tây trang, vẻ mặt nghiêm túc, nói ra lời lẽ này có lẽ chính là bảo bối của Thẩm gia đi!"
"Ha ha, còn trải qua Uỷ ban trung ương Trung cộng, đại hội nhân dân toàn quốc, ủy ban hiệp thương chính trị quốc gia, quân ủy trung ương phê chuẩn? Nếu quả thật qua được chỗ này hai người bọn hắn kết hôn được, tên của lão tử viết ngược!"
...
"Lão nhị, tiểu tử này của nhà ông trái lại càng ngày càng triển vọng a!"
"Ban đầu sao để cho hắn chọn ngành học tài hùng biện này vậy?"
"Sau này đối với hắn cẩn thận một chút, cái miệng này thật sự đảm đương được với phong hào!" Nếu không sao nói là lưu manh chứ? Rõ ràng chính là một cuộc hôn lễ lệch xu hướng, nhưng hắn lại có thể nói hài hước thành thế này.
Đèn sân khấu chiếu lên thảm đỏ, cửa kia đột nhiên mở ra, hai thân ảnh kia rạng rỡ sáng chói, chậm rãi bước trên thảm đỏ, thấy được mọi người một trận kinh diễm. Không có cô dâu, không có lụa trắng tinh khiết, chỉ có hai thân ảnh to lớn, bọn họ mặc lễ phụ màu đen cùng một màu nút cùng một kiểu dáng, tay nắm tay, chậm rãi đi trên thảm đỏ. Toàn bộ hội trường an tĩnh lạ thường, âm nhạc nhẹ nhàng truyền ra, toàn thế giới dường như chỉ còn lại hai người này vậy.
"Đối tượng của Thẩm Lãng tiểu tử này rất tuấn tú a!"
"Ha ha, nếu như tôi có con gái, sẽ tìm nam nhân tuấn tú như vậy làm con rể!"
"Lão Phan a, nam nhân tuấn tú như vậy làm cho người ta rất không có cảm giác an toàn!"
"Vậy Thẩm Lãng tiểu tử này làm sao dám đi kết hôn với hắn..."
"Thẩm Lãng tiểu tử này có thể ba mươi hai tuổi liền thăng tới chức thiếu tướng quân trưởng, ông cho rằng lão Thẩm gia chính là đứng phía sau miễn cưỡng sao..."
Đường Mộ nắm tay Thẩm Lãng, trong lòng an tĩnh, không có bất kỳ phập phồng, đối với tiếng nói chuyện dưới sân khấu, hắn hoàn toàn không thèm chú ý tới. Ngược lại chuyên chú nhấc tay y lên, bàn tay người này dày rộng thon dài, trong lòng bàn tay còn có vết chai dày không rõ, kia hẳn là trong quân đội dùi mài hơn mười năm luyện tập mà để lại, chính là một đôi tay như vậy, khiến hắn an tâm.
Thẩm Lãng quay đầu lại nhìn hắn, sau đó cúi đầu nắm chặt bàn tay trong tay, tay của tiểu tổ tông này vừa nhìn cũng biết là tay của thiếu gia đúng chuẩn, thon dài, trắng nõn, mười ngón tay giống như là tác phẩm dưới ngòi bút của họa sĩ. Hoàn mỹ vô khuyết! Chính là đôi tay này, y muốn nắm ở trong tay suốt cuộc đời.
"Ánh nắng tươi sáng, chúng ta tổ chức hội nghị. Hiện tại tôi tuyên bố đại hội chính thức bắt đầu, hai vị chú rể, nếu như không ngại, mời đứng trước một bước nữa, chúng ta hôm nay không chơi kiểu Tây, chúng ta tôn trọng lão tổ tông một chút, chơi kiểu Trung."
Nhìn thấy hai người kia mới vừa đi tới trước mép đài cũng không nhấc chân nữa, Thẩm Tiêu khiêu khiêu mi, bảo bọn họ nhanh chóng lên trên đài đối mặt với khán đài.
Đường Mộ và Thẩm Lãng theo lời lại lên bậc tam cấp, bước lên sân khấu đối mặt với phòng tiệc lớn phía dưới.
"Hết thảy có anh, Mộ." Thẩm Lãng nhẹ nhàng dùng giọng nói người trên đài mới có thể nghe thấy an ủi người này một lần cuối.
Khóe miệng Đường Mộ hàm chứa nụ cười thản nhiên, hắn biết, hết thảy có y...
"Tôi mới vừa đã nói, hội nghị hôn lễ hôm nay có chút đặc biệt, tin tưởng mọi người đều đã hiểu rõ vì sao đặc biệt. Bởi vì đây là một cuộc hôn lễ chỉ có chú rể, không có cô dâu, nhưng mà tin tưởng tôi, nhân vật chính của chúng ta đã đến đủ rồi. Được rồi, xin mời khách tham dự hội nghị hôm nay cho tràng pháo tay đầu tiên, cổ vũ dũng khí của bọn họ dám đứng ở chỗ này!"
Theo giọng nói của Thẩm Tiêu vừa rơi ra, hiện trường tiếng vỗ tay như sấm...