Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả

Chương 23: Không hẹn mà gặp




Cát Tử Kỳ vốn là định đi rửa tay, ai ngờ đi nhầm gian phòng liền nhìn thấy Vu Du Nhiên cùng nữ nhân khác dáng vẻ thân mật.
Đây là lần đầu nhìn thấy Vu Du Nhiên cùng người khác có động tác thân mật như thế, bình thường ở công ty cùng đồng nghiệp cũng không có gần gũi đến như vậy. Nhìn thấy hình ảnh này thật chói mắt, trong lòng như có cái gì đâm đau nhói.
Vu Du Nhiên làm sao cũng không nghĩ tới, lại ở chỗ này gặp tổng giám đốc của mình, nàng ngày hôm nay có bao nhiêu cái xấu phỏng chừng toàn lộ ra ánh sáng.
"Tổng giám đốc, cô tại sao lại ở chỗ này?" Vu Du Nhiên đứng lên, sửa lại quần áo, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Cát Tử Kỳ.
"À, tôi cùng bằng hữu tới chơi, đi nhầm gian phòng." Cát Tử Kỳ trước sau như một, mạnh mẽ xả ra một nụ cười.
Cái nụ cười này xem ra rất tao nhã, nhưng mà Du Nhiên nhìn làm sao cũng thấy có chút kỳ quái. Trong lòng không hiểu sao khó chịu, nàng không thích bộ dáng bây giờ của Cát Tử Kỳ.
Nàng nhíu chặt lông mày, trên mặt nguyên bản nghi hoặc cùng kinh ngạc, giờ khắc này đã biến thành một loại khó chịu, loại khó chịu này như bị đè nén rất lâu ngày giống như sắp xãy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Cát Tử Kỳ nhìn khuôn mặt Vu Du Nhiên biến đổi có chút kì quái, ở trong ấn tượng của nàng, Vu Du Nhiên mãi mãi sẽ mang theo nụ cười trên môi, nàng như thiên sứ từ trên trời rơi xuống. Nụ cười của nàng như có mị lực hấp dẫn cô. Lần gặp mặt đầu tiên cũng bởi vì nụ cười này, để trái tim của cô rơi một nhịp, nàng tựa hồ mang theo một loại ma lực cứ thế mà mang trái tim của cô đi.
Vì thế cô mang nàng từ chi nhánh công ty điều đến công ty của mình, điều tra tư liệu của nàng, biết nàng là thẳng, cô vẫn không dám ra tay sợ sẽ xúc phạm tới nàng. Ngày hôm nay nhìn thấy nàng cùng nữ nhân khác thân mật, còn mình vì nàng nhẫn nại bấy lâu, giờ phút này tựa hồ muốn sụp đổ.
Vu Du Nhiên không thích nhìn cô, Cát Tử Kỳ không rõ vì sao. Cô nghĩ rằng Vu Du Nhiên không muốn để cho cô nhìn thấy dáng vẻ của nàng hiện giờ nên mới như vậy. Chính cô đột nhiên xông vào làm bầu không khí trong căn phòng nhỏ trở nên hơi nghiêm túc.
Cát Tử Kỳ chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nhưng lại bị Xa Vân Hề giành trước một bước.
"Tiểu Nhiên, người này là tổng giám đốc của bồ sao?" Xa Vân Hề lần đầu tiên nhìn thấy một mỹ nữ dáng vẻ cổ kính, xinh đẹp như từ trong tranh bước ra. Người nhà của mình tướng mạo đã làm người ta giật mình, sau đó gặp được Quan Di Tình mới biết cõi đời mỹ nhân cũng không phải chỉ có ở nhà mình. Ngày hôm nay nhìn thấy mỹ nhân đi nhầm phòng này, đúng là khiến người ta không dời nổi mắt, cô ta là từ trên trời rớt xuống hay sao?
"Ừ" Vu Du Nhiên vẫn là duy trì tư thế đứng từ nãy giờ, Xa Vân Hề hỏi nàng một câu, bản thân nàng chỉ đáp một tiếng.
"Thật là đẹp nha" Xa Vân Hề hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Cát Tử Kỳ, nàng là thích ngắm trai xinh gái đẹp, hôm nay thấy được vị mỹ nhân này gọi là trăm năm khó gặp.
"Đúng đúng, thật sự rất đẹp, so với trong truyền thuyết còn xinh đẹp hơn." Hoàng Xán ước ao, người này thật sự quá đẹp, mỹ đến khiến người ta tìm không ra một cái từ để hình dung. Dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường, chim sa cá lặn. Cho dù dùng từ ngữ như vậy để hình dung cũng còn thiếu đến 3 phần.
Nhìn hai đứa nó mê gái, Vu Du Nhiên thật sự muốn đánh các nàng một trận. Lẽ nào các nàng đời này chưa từng thấy mỹ nữ sao? Các người xem, nước miếng còn thiếu chút nữa chảy ra rồi, thật muốn khiến người ta phát hỏa.
"Cô có muốn hay không vào cùng chúng tôi uống một chén?" Vu Du Nhiên biết hiện tại có chút lúng túng, muốn hóa giải, chỉ có cách mời cô ấy nán lại một hồi.
"Không cần, tôi còn bằng hữu bên ngoài, tôi đi trước, mọi người vui vẻ đi." Cát Tử Kỳ nhẹ nhàng nở nụ cười, chuẩn bị đóng cửa rời đi, vừa mới chuyển người liền nhìn thấy một thân yêu nghiệt xuất hiện ở trước mặt mình, lảo đảo ngã về sau hai bước dựa vào cửa, một mặt kinh hoảng nhìn người xuất hiện trước mặt mình.
"Tình Tình, bồ bước đi không phát ra tiếng động hả, muốn hù chết người sao?" Cát Tử Kỳ không ngừng vỗ nhẹ ngực mình, trái tim của cô suýt chút nữa bị Di Tình dọa chết rồi.
"Mình cùng tiểu Ngọc chờ hoài không thấy bồ trở về nên lo lắng sợ có chuyện, liền tới xem một chút." Quan Di Tình trả lời lưu loát, hai tay khoanh trước ngực, hiếu kỳ nhìn Cát Tử Kỳ.
Vốn là ba người đang tán gẫu, Tử Kỳ đột nhiên nói là đi rửa tay, đi đến sắp nửa giờ, ai mà không lo lắng.
"Đúng đúng, mình cùng Tình Tình chờ cuống cả lên, sợ bồ có chuyện." Cơ Huyền Ngọc lộ vẻ mặt lo lắng. Ba người cùng ra ngoài nếu một người có chuyện, phỏng chừng trong nhà nhóm mấy lão nhân chắc sẽ suy sụp.
"Mình không có chuyện gì, đi thôi, hai bồ đây chuẩn bị đi về sao?" Nhìn hai người cầm túi xách trong tay, Cát Tử Kỳ tò mò hỏi.
"Ừ, bồ còn không muốn đi? Nếu không chúng ta lại chơi tiếp." Quan Di Tình đối với quán bar cũng không có sở thích đặc biệt gì, mỗi lần tới cũng không ở quá lâu, không khí nơi này cô không lấy gì làm thích thú. Ba người tình cờ đến quán bar, chủ yếu là vui đùa một chút, chơi một hai giờ thì về.
"Không cần, chúng ta trở về đi thôi." Cát Tử Kỳ dừng lại, cười đưa tay lấy túi của mình trong tay Quan Di Tình. Cô cũng không thích nơi này, nếu ở lại chơi tiếp, phỏng chừng muốn hôn mê.
Ba người đứng bên ngoài nói chuyện đâu biết trong phòng ba người còn lại đã rối tung thành đoàn cả rồi.
Xa Vân Hề trong nháy mắt khi nghe giọng nói của Quan Di Tình cả người đều không bình tĩnh. Nàng không biết tại sao mỗi lần ra ngoài đều gặp phải Quan Di Tình, mặc kệ ra sao, người kia không nhìn nàng, nàng có nên ra chào hỏi người ta một tiếng không? Trong lòng lại bắt đầu xoắn xuýt.
Hoàng Xán thật vất vả đối với chuyện của Cơ Huyền Ngọc vừa thanh tĩnh lại, vừa ở ngoài cửa liền nghe đến âm thanh của cô ấy. Này tâm lại bắt đầu "Rầm rầm" nhảy không ngừng, cảm giác như tim bất cứ lúc nào cũng có thể toan ra ngoài. Nàng có thể nghe được trái tim của chính mình đập kinh hoàng, trên mặt đỏ ửng như mặt trời tháng bảy.
Lòng dạ rối bời, hiện tại nên làm gì để ứng phó với tình huống này đây. Hoàng Xán bây giờ đã biết thân phận của Cơ Huyền Ngọc, nên lấy thái độ thề nào đối mặt cùng cô ấy đây. Nàng từ lâu đã không còn khống chế được con tim, giờ nếu muốn thu hồi lại cũng không phải làm được ngay. Còn nếu không thu hồi đoạn tình cảm này lại, nàng cũng không thể bỏ mặc mọi thứ xung quanh. Không có kết quả hà tất chấp nhất, kẻ ngốc cũng biết cuối cùng sẽ ra sao.
Vu Du Nhiên đang nhìn Cát Tử Kỳ suýt chút nữa ngã sấp xuống, trong lòng loảng xoảng một thoáng, như là có món đồ gì rớt xuống. Loại tâm tư phức tạp này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện. Tự nhiên trái tim nhảy lên là cớ làm sao? Nàng không hiểu, cũng không biết biết nên ứng đối ra sao. Nếu là trong công việc có cái gì nàng xử lý không được, nhưng khi gặp phải Cát Tử Kỳ, tựa hồ có nhiều chuyện đang chầm chậm thay đổi, nàng không biết thay đổi này gọi tên là gì nhưng nó đã khiến trái tim của nàng cũng bắt đầu biến hóa.
Ba người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ra cửa, ba trái tim đồng loạt nhảy lên, 3 người các cô ấy làm cho 3 nàng chính là không thể quên được.
Cát Tử Kỳ mềm nhẹ cười, xoay mặt liếc mắt nhìn Vu Du Nhiên, rất lễ phép nói tiếng: "Du Nhiên, tôi đi trước." Thanh âm này như đang kêu gọi tình nhân , khiến lòng người vui sướng, bên trong mang theo một loại sủng nịnh.
Quan Di Tình và Cơ Huyền Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy Cát Tử Kỳ có vẻ mặt như thế, đây rõ ràng chính là đang yêu nha. Tò mò hướng vào bên trong căn phòng liếc nhìn, vừa nhìn hai người lập tức kinh ngạc, sau đó chậm rãi nói ra khỏi miệng.
"Tiểu Hề Hề, cô làm sao ở đây?"
"Hoàn Xán, cô làm sao ở đây?"
Hai người nói xong, liếc nhìn nhau, ngay sau đó là một câu.
"Bồ biết các nàng?"
Hai người như vậy trăm miệng một lời nhìn đối phương nói chuyện, trong mắt ánh mắt kinh ngạc, không biết hiện tại đến cùng là tình trạng gì.
Cát Tử Kỳ không đoán ra nổi tình huống bây giờ, các nàng đều biết người trong phòng, vừa nãy ở phòng riêng còn nghe hai người nói là đang có muốn theo đuổi người cùng công ty, lại là cấp dưới, tình hình này thật vi diệu a.
"Ha ha, Di Tình, cô cũng tới đây sao." Xa Vân Hề thấy Quan Di Tình nhận ra mình, nàng cũng không thể làm bộ không quen biết. Mau mau ngoài miệng xả ra một nụ cười thật to. Hôm nay không biết là ngày gì, nhưng chắc chắn không phải là ngày tốt lành rồi, nàng lần nào ra ngoài chơi cũng gặp phải Di Tình, duyên phận như thế cũng là quá rồi nha.
"À, không nghĩ tới ở đây gặp được cô." Quan Di Tình trên mặt nở nụ cười, khóe mắt đã nói lên tất cả tâm tình của cô.
"Tổng giám đốc Cơ, cô cũng đến đây a." Hoàng Xán tuy rằng trong lòng căng thẳng, nên lên tiếng hay là không đây. Trong lòng nàng rất loạn nhưng lễ nghi giao thiệp không thể bỏ được.
"À, không nghĩ tới ở đây gặp phải Hoàng Xán nha." Cơ Huyền Ngọc biểu hiện dáng dấp ôn nhu, có chút mê người, lại như một bó hoa hướng dương rực rỡ, khiến người ta không nỡ đi thương tổn.
Hoàng Xán nhìn nụ cười quen thuộc, trong lòng một giây đó tâm đột nhiên ngưng đọng. Bỗng nhiên cảm thấy cái nụ cười này có chút chói mắt, trong lòng như có ai đó mang kim một nhát đâm xuống, đau đến không nói nên lời.
Mấy người này trò chuyện với nhau, Cát Tử Kỳ nghe qua liền hiểu rõ sự tình, các nàng ấy là yêu thích hai cô gái này sao? Mình cũng thế, mà ba người này nhìn qua hẳn là bạn thân.
Cát Tử Kỳ sau khi đã rõ ràng tình hình biết là không nên lưu lại, vẫn là rời đi. Kỳ thực trong lòng cô hi vọng muốn lưu lại, nhưng nhớ đến ánh mắt của Vu Du Nhiên làm cho cô nhất thời kinh ngạc. Ánh mắt kia bên trong tuy không có biểu thị điều gì, nhưng cô biết Vu Du Nhiên là đang lo sợ. Cô không biết Du Nhiên đối với cô ra sao mà cũng không biết giờ đây nên cư xử thế nào trong tình huống 6 người các nàng.
Sáu người không hẹn mà gặp, trong lòng mỗi người mỗi ý nghĩ đều không giống nhau. Nên làm gì kế tiếp, không ai nói ra, cứ như vậy cô nhìn tôi một chút, tôi nhìn cô một chút.
Không khí ngột ngạt tựa hồ như sương mù quanh quẩn bao trùm căn phòng.
Có chút duyên phận, mặc kệ chúng ta trốn tránh như thế nào, đến đúng thời điểm tự khắc sẽ xuất hiện, chỉ là vấn đề thời gian. Tình yêu cũng thế, coi như là mình cố tình không để ý đi chăng nữa thì những xúc cảm đó vẫn tự nhiên tiến vào lòng mình, hãm sâu trong ấy, trong chớp mắt chúng ta không khống chế được mình, đó gọi là rung động.


p/s: Edit toàn phải chiếm dụng thời gian trong giờ làm việc, có ngày ta sẽ bị đuổi việc. Ta dỗi ta dỗi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.