Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả

Chương 53: Không thể trở lại




"An Nguyên, tình cảm của chúng ta đã kết thúc từ 6 năm trước. " Xa Vân Hề ngữ điệu nhẹ nhàng, trong giọng nói có rất nhiều sự bất đắc dĩ. Tay không ngừng vuốt nhẹ thân ly, trong lòng dù có thương tiếc cũng không thể làm gì khác được.
"Anh biết, anh lần này trở về đúng là hy vọng có thể làm lại chuyện chúng ta. Anh hiện tại đã có năng lực bảo vệ em, anh hi vọng em có thể cho anh một cơ hội."
Phạm An Nguyên cau mày, gương mặt lộ vẻ đau khổ. Hai tay nắm chặt cái chén, tựa hồ chỉ có như vậy, hắn mới có thể không tan vỡ.
"An Nguyên, giữa chúng ta là không thể. Thân phận của chúng ta không giống nhau, chuyện lúc trước đã qua, anh đừng nên chấp nhất. Em có cuộc sống của chính mình, không thể trở lại cuộc sống trước kia."
Xa Vân Hề tận lực ổn định tâm tình của mình, nàng sợ một phút yếu lòng nàng sẽ cho người đàn ông này cơ hội. Nàng không thể cứ như vậy mà nhẹ dạ, lần này nàng có Quan Di Tình, nàng không thể để mình cứ mãi chìm vào quá khứ.
"Anh biết, nhưng anh với em vẫn còn tình cảm. Em có biết 6 năm qua anh sống thế nào không? Mỗi ngày đều nhớ em, mỗi ngày đều lấy sợi giây chuyền đính ước của chúng ta ra xem. Sáu năm, anh đều dựa vào kí ức mà sống."
Phạm An Nguyên ngẫm lại chính mình sáu năm qua, chỉ cảm thấy trong lòng đau. Hắn một mình sống những ngày tháng nhớ thương, lẽ nào Xa Vân Hề không có một tia đau lòng?
Nhìn Phạm An Nguyên thay đổi sắc mặt, bi thương u ám bao phủ gương mặt đáng thương. Xa Vân Hề vốn là người nhạy cảm, Phạm An Nguyên như vậy cứ hung hăng đánh vào trái tim mong manh và đầy sẹo của nàng. Hắn thống khổ, nàng tốt hơn hắn sao. Thứ nàng mất đi so với hắn, tại sao người đàn ông này cứ biểu hiện như là nàng nhẫn tâm vứt bỏ hắn vậy.
"An Nguyên, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc. Em đã có người khác đồng nghĩa với việc chúng ta không thể trở lại."
Xa Vân Hề không muốn cùng với hắn, kỳ thực còn có một nguyên nhân khác, chính là chân tướng nguyên nhân sáu năm trước nàng mất tích. Nếu như hắn biết chân tướng, hoặc là truyền thông biết, vậy sự nghiệp của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nàng đã có Quan Di Tình, thì sẽ không quay đầu nhìn hắn.
Nhìn bên ngoài cửa sổ, lá đã bắt đầu vàng, nhân sinh không phải cũng như vậy sao, đã héo tàn cho dù năm sau mọc lên lá mới đó là khởi đầu mới chứ không phải tiếp tục cuộc sống cũ thêm một lần nữa.
Tình yêu đã chết, đã chết rồi, nàng sẽ không quay đầu lại, cũng không thể quay đầu.
Xa Vân Hề không muốn thương tổn người đàn ông này, chỉ có quyết tâm từ chối thì hai người mới có thể bắt đầu cuộc sống mới. Quá khứ đã qua, tương lai đường còn dài. Đôi bên đều có thể gặp rất nhiều người, biết đâu trong số đó chính là một nửa của mình.
Xa Vân Hề nói nàng đã có người thích, Phạm An Nguyên không tin. Hắn đã điều tra, Xa Vân Hề về nước, căn bản không có cùng người đàn ông khác qua lại, nàng làm sao có khả năng thích người khác.
"Hề Hề, em có phải là vì để cho anh hết hy vọng, mới cố ý gạt anh?"
Phạm An Nguyên hiểu rõ Xa Vân Hề, tuy rằng sáu năm không gặp, hai người sẽ có thay đổi rất lớn, nhưng cho dù thay đổi thế nào đi nữa, có vài thứ vẫn sẽ không cách nào hoàn toàn thay đổi.
Xa Vân Hề uống xong ly nước, hai mắt kiên định lạ thường nhìn Phạm An Nguyên, hắn không tin mình sao, chính mình muốn nói ra cũng là vì tốt cho hai người.
"Không phải, em thật sự có người thích. Không có gạt anh, cho dù em không có người thích, chúng ta cũng không thể, anh đừng cố chấp."
Uống xong, Xa Vân Hề hiện tại chỉ muốn nhanh rời đi nơi này. Nếu như ngồi ở chỗ này nữa, chính mình thật sự có thể sẽ nhẹ dạ cho người đàn ông này cơ hội.
Thấy Xa Vân Hề kiên quyết từ chối mình, Phạm An Nguyên không biết nguyên nhân, coi như thật sự nàng ấy có người thích, nàng cũng sẽ nói ra, chẳng lẽ còn nguyên nhân nào khác sao?
Có người mới sao? trong đầu Phạm An Nguyên xuất hiện một người. Hắn nhớ tới Quan Di Tình, người đã từng đã cảnh cáo mình, lẽ nào là người phụ nữ kia? Không thể, đó là một cô gái, Xa Vân Hề làm sao có khả năng yêu thích nữ nhân?
Phạm An Nguyên không thể tiếp thu sự thật này, Xa Vân Hề là thẳng làm sao có khả năng thích một người phụ nữ? Nhưng nếu như không phải Quan Di Tình, trong đầu của hắn không có ai để Xa Vân Hề có thể yêu thích. Xa Vân Hề siêu cấp chậm nhiệt, trừ phi người khác truy nàng, nàng không chủ động yêu thích người khác. Nếu như thích, nhất định là người kia truy Xa Vân Hề.
Phạm An Nguyên nắm chặt tay, trong lòng tâm tình phức tạp, hắn không biết có nên nói ra suy đoán của mình, vừa sợ vạn nhất không phải sẽ làm cho Xa Vân Hề phản cảm.
"Em thật sự thích người kia? Nàng rất ưu tú sao?" Vì muốn tìm cho mình cơ hội, Phạm An Nguyên truy hỏi tới cùng. Nhiều năm như vậy hắn vẫn yêu Xa Vân Hề, cho dù nằm mộng cũng thấy nàng.
Nếu nói ưu tú, Xa Vân Hề nhớ tới Quan Di Tình, kỳ thực ưu tú có thể so với nam nhân còn ưu tú hơn. Tuy rằng hai người chênh lệch rất lớn, điểm ấy Xa Vân Hề xưa nay chưa từng hoài nghi, nhưng điều đó không quan trọng, nàng yên lặng mà đứng ở sau lưng cô ấy không hẳn là chuyện xấu.
"Ân, Cô ấy rất ưu tú." Xa Vân Hề nghĩ tới Quan Di Tình, khóe miệng buông một ý cười, đây là nụ cười tự hào xuất phát từ nội tâm vui sướng.
Một giây đó Phạm An Nguyên ngây dại, người nào có thể làm cho nàng yêu đến mức nở ra nụ cười vui vẻ đến thế. Đây là một loại sùng bái, một loại kính trọng, một loại sủng nịnh.
Xa Vân Hề như vậy, Phạm An Nguyên trong lòng càng khổ. Hắn vất vả tìm nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bây giờ từ bỏ? Tình yêu đâu phải cứ bỏ là bỏ, hắn sáu năm qua không hề từ bỏ, giờ khắc này vì một người phụ nữ xa lạ mà bỏ sao?
"Hề Hề, là tổng giám đốc công ty của em sao?" Cho dù có chọc Xa Vân Hề tức giận, Phạm An Nguyên vẫn nhắm mắt nói ra. Nếu như nụ cười của Xa Vân Hề thuộc về người khác, trong lòng nàng không còn mình nữa, cuộc sống của hắn sẽ ra sao? Sáu năm hắn đã quá yêu nàng, bây giờ làm sao yêu người khác được.
Phạm An Nguyên nhắc tới Quan Di Tình làm cho Xa Vân Hề giật nảy cả mình. Hắn làm sao đoán được mình thích Quan Di Tình. Nghĩ lại mình và Quan Di Tình quan hệ cũng không có mấy người biết, lẽ nào người đàn ông này đã điều tra, hay là thông qua cách nào đó mà biết được.
Nghĩ đến quan hệ của mình và Quan Di Tình, Xa Vân Hề cũng không ngại người khác biết. Nàng cảm thấy đây là việc sớm muộn, không cần thiết che giấu.
"Ân" Xa Vân Hề sảng khoái thừa nhận. Quan Di Tình là người tốt nhất mà mình đời này gặp, có thể bao dung mình hết thảy tất cả, yêu thương mình, là người mà bao nhiêu người mơ ước có được.
Nghe Xa Vân Hề thừa nhận, bên trong câu trả lời cũng không hề có ý tứ chán ghét, mà là một loại hạnh phúc. Phạm An Nguyên cảm thấy Xa Vân Hề cười đặc biệt chói mắt. Trái tim chờ đợi 6 năm giờ đã bị ai cắt một vết, chảy thật nhiều máu tươi.
Sáu năm qua rốt cuộc làm cái gì? Người đàn bà của mình đã yêu người khác rồi, người đó lại còn là phụ nữ mới quen có mấy tháng. Đã từng nói phải cho nàng hạnh phúc, bây giờ dường như có người thay thế hắn thực hiện chuyện đó rồi, đây là trừng phạt sao?
"Hề Hề, thật sự không thể cho anh cơ hội sao? Hai người là nữ nhân làm sao có khả năng sẽ cả đời a?"
Trong mắt Phạm An Nguyên, đồng tính luyến ái không có gì là bài xích, nhưng cũng không thân thiện, huống chi là hắn yêu tha thiết Xa Vân Hề.
Phạm An Nguyên nói lời này, Xa Vân rất không thích nghe. Hai người phụ nữ làm sao mà không thể cả đời? Lẽ nào chỉ có sống cùng nam nhân mới coi như bình thường?
"Có thể hết đời hay không là chuyện của em và cô ấy, An Nguyên, em hôm nay muốn cùng anh nói chính là chúng ta không thể. Anh cũng đừng vì em mà lãng phí thời gian, cõi đời này có rất nhiều người phụ nữ, huống hồ với thân phận của anh rất nhiều người xứng đáng với anh hơn em."
Cha mẹ của Phạm An Nguyên rất sĩ diện, bọn họ vẫn luôn hi vọng con trai của mình tìm một ngường xứng với gia tộc của bọn họ và thân phận của con trai, nhưng môn đăng hộ đối sẽ mang lại hạnh phúc sao?
Tự nhiên nhớ lại nhà mình, Xa Vân Hề không nghĩ phản bác. Ca ca cưới Đại tiểu thư đệ nhất hắc bang, tỷ tỷ đồng tính luyến ái, hơn nữa còn là cùng Đại tiểu thư Hoàng gia, thân phận của những người này có thể nói là ở hắc đạo cùng giới chính trị, giới kinh doanh đều là gia tộc có ảnh hưởng rất lớn.
Ngược lại họ không phải vì sui gia giàu nghèo, mà là yêu thương lẫn nhau, vừa vặn thân phận lại xứng lứa vừa đôi. Người của Xa gia không hề sợ ai, coi như là bá chủ hắc đạo cùng chính thương tam giới.
"Nhưng trong lòng anh chỉ có em, nhiều năm nay nếu như anh có thể yêu người khác thì đã sớm đi tìm. Anh không cách nào quên em, cho dù cùng người khác anh cũng không hạnh phúc a."
Phạm An Nguyên bi thống tiến lên nắm tay Xa Vân Hề, hắn không muốn từ bỏ.
Phạm An Nguyên đột nhiên hành động, Xa Vân Hề sợ hết hồn, nàng bất kể như thế nào cũng không thể nhẹ dạ. Tuy rằng trong lòng khả năng vẫn còn thích hắn, nhưng không phải yêu.
"An Nguyên, anh thả tay em ra, anh bình tĩnh đi có được không? Vấn đề giữa chúng ta, sáu năm trước đã kết thúc, anh đối mặt hiện thực có được không?"
Xa Vân Hề muốn tay rút ra, nhưng thân thể vừa phục hồi, căn bản không có sức. Huống hồ nam nữ khí lực vốn là chênh lệch, mặc kệ dùng sức thế nào đều không rút ra được.
"Anh không buông, anh sợ buông ra em sẽ chạy đi không bao giờ xuất nữa."
Phạm An Nguyên mất lý trí, chính hắn hiện tại đang làm gì chỉ sợ bản thân hắn cũng không biết đi.
"Phạm An Nguyên, nếu như anh không buông tay, em sẽ nổi giận đấy" Xa Vân Hề sắc mặt khó coi tiếng hướng Phạm An Nguyên nói to.
Âm thanh quá lớn, người chung quanh tò mò nhìn sang. Chỉ nhìn thấy một nam một nữ, hai người tựa hồ như đang tranh chấp.
Xa Vân Hề lần đầu nổi nóng dọa Phạm An Nguyên giật mình, hắn sửng sốt, lại nhìn tay mình nắm chặt tay của Xa Vân Hề mới tỉnh hồn biết rằng mình đã làm chuyện quá đáng.
"Xin lỗi, Hề Hề, anh không cố ý." Phạm An Nguyên xin lỗi và nhanh chóng buông tay Xa Vân Hề ra, mình rốt cuộc làm cái gì a? tại sao lại làm đau người mình yêu chứ.
"Không sao rồi, chuyện cần nói đã nói xong, em có việc đi trước." Xa Vân Hề không muốn ở chỗ này lâu thêm một giây đồng hồ nào nữa. Cầm lấy túi xách, đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Phạm An Nguyên còn chưa kịp nói gì, Xa Vân Hề đã rời đi. Vốn dự định đuổi theo, nhìn Xa Vân Hề dáng vẻ khó chịu, hắn cũng coi như thôi, trong lòng đau xót lan tràn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.