Xa Vân Hề nói muốn trị liệu cổ tay, nàng còn liền lập tức hành động. Cuối tuần nghỉ ngơi tốt, buổi chiều về nhà tìm anh trai Xa Tuấn Hề.
"Anh, cổ tay của em có chữa hết không? Không chỉ có cổ tay, em sợ toàn bộ cánh tay này đều cần phải điều trị." Xa Vân Hề cùng anh trai ngồi bên bàn trà trong hành lang sân.
Xa Tuấn Hề nghe xong lời của em gái, sửng sốt một chút. Chén trà trong tay dừng giữa không trung, 6 năm qua, đây là lần đầu tiên em ấy đề cập đến chuyện chữa trị cánh tay.
Người trong nhà đã từng thay phiên nhau ra trận khuyên bảo nhưng đều là phí công vô ích. Lần này em ấy chủ động nói ra, dường như suy nghĩ của Hề Hề đã thay đổi, lần này cách lần khuyên nhủ trước chỉ vỏn vẹn hai tháng.
Trong hai tháng này lại có thể làm tâm ý của em ấy thay đổi, nhất định có nguyên nhân.
"Hề Hề, sao em lại đề cập chuyện này?" Đặt chén trà xuống, đôi mắt nhu hòa lại hiếu kỳ nhìn Xa Vân Hề.
"Chỉ là bỗng nhiên em nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, em cũng nên cố gắng một chút." Xa Vân Hề cười khẽ nhìn anh trai, anh ấy vẫn bảo vệ mình từ nhỏ vừa như cha vừa như bạn hữu.
"Thật sao? Anh sẽ liên lạc với phía Anh quốc, nhưng việc chữa trị không phải một ngày một bữa, nếu như có thể không chừng sẽ là một hoặc hai năm." Xa Tuấn Hề không biết điều gì thay đổi em gái, hắn cũng muốn hiểu rõ ràng mọi việc.
Nhiều năm như vậy mọi người vẫn không hề từ bỏ, chính là hi vọng Hề Hề có một ngày nghĩ thông suốt, có thể tiếp nhận trị liệu. Nhưng trị liệu dài dằng dặc, năm đó cánh tay của nàng gần như đứt rời, thật vất vả mới nối tay lại được, nếu muốn khôi phục lại như trước quả thật rất khó khăn
"Lâu vậy sao? Lẽ nào không ngắn hơn được, hoặc là hai, ba tháng, hoặc là nửa năm?" Anh trai của mình nói chí ít một hai năm, Xa Vân Hề không thể tin nổi.
Một hai năm là rất dài, Quan Di Tình làm sao bây giờ, mình làm sao bỏ lại cô ấy mà đi?
Một hai năm sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, ngay cả tình yêu vào sanh ra tử cũng có thể đổi thay. Xa Vân Hề suy nghĩ, nếu như nàng rời đi, có một người phụ nữ khác xuất hiện bên cạnh Quan Di Tình, đó là chuyện kinh khủng cỡ nào.
"Hề Hề, em tại sao nóng lòng muốn chữa khỏi tay của mình? Có nguyên nhân gì không?" Nhìn dáng vẻ vội vàng của Xa Vân Hề, Xa Tuấn Hề biết em gái của mình là vì nguyên nhân khác.
Nói tới nguyên nhân, chợt nhớ tới mụ mụ thường nhắc tới cô gái trên thương trường hô phong hoán vũ Quan Di Tình. Lẽ nào là vì cô gái kia sao? Hề Hề thích nữ nhân? Hai người đã mức độ nào rồi mới khiến em ấy đồng ý trả giá hết thảy?
Đối với em gái đều yêu thích nữ nhân, Xa Tuấn Hề xem như bình thường. Hắn quan niệm đồng tính hay dị tình đều như nhau. Chỉ cần cả hai thật lòng thì có gì phải phân biệt giới tính.
"Anh, em yêu một cô gái, em muốn cho cô ấy tương lai. Nhưng em bây giờ cái gì cũng không có, trái lại làm vướng chân cô ấy. Vì thế em muốn bản thân mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ cô ấy." Thân phận Quan Di Tình và mình xác thực kém nhau quá nhiều, tình yêu không phải chỉ một người nỗ lực còn một người khác cứ yên ấm tiếp nhận tất cả. Tình yêu chính là cùng nhau vượt qua tất cả, có lúc sẽ mệt mỏi nhưng chỉ cần cả hai sóng bước bên nhau thì không có gì không vượt qua được.
"Là tổng giám đốc Quan Tuyệt sao?" Nhìn em gái đau khổ, Xa Tuấn Hề trong lòng không vui vẻ gì. Em gái bây giờ đã phế một tay, hắn làm sao còn tư cách làm anh trai gì nữa chứ.
Trà trên khay buông lơi làn khói mỏng chấp choáng bay lên. Hai anh em ngồi đối diện nhau, ai cũng đều buồn bã bi thương.
"Đúng" Xa Vân Hề trả lời quuyết đoán mà thẳng thắn.
"Quan gia có biết không? Cô ấy hiện tại đã có chồng. Mặc kệ là danh nghĩa hay sự thật, Quan gia không dễ dàng thừa nhận con gái của mình là người đồng tính."
Trên thương trường, hiểu rõ bối cảnh từng nhân vật là tất yếu. Hiện trong tay Xa Tuấn Hề có một đống tư liệu về Quan Gia. Quan gia là gia tộc danh môn lâu đời, Xa gia chỉ là mới xuất hiện sau này. Một gia tộc truyền thống, loại tình cảm trái với luân thường đạo lý làm sao có khả năng để cho xảy ra.
Xa Tuấn Hề cùng Quan Di Tình đã từng qua lại, ở trong mắt hắn người phụ nữ kia có thể dùng một chữ tới nói chính là "Quyết đoán" . Thế lực Quan gia được như hiện nay, công lao của Di Tình không nhỏ. Hai mươi lăm tuổi đã gả cho thiếu gia tập đoàn quốc tế, người như cô ấy không phải bình thường.
Nhìn em gái mình đối với người ta thâm tình như nước, Xa Tuấn Hề không biết nên làm gì an ủi. Trong tình yêu làm sao có thể nói lý lẽ.
"Em biết, nên em muốn trở lại giới âm nhạc, tung bay khả năng của mình, như vậy Di Tình sẽ không khó khăn."
Xa Vân Hề nghĩ đơn giản, chỉ cần là vì Quan Di Tình nàng sẽ làm tất cả. Đây chính là đạo lý ngốc nghếch của nàng.
Em gái của mình vì người phụ nữ kia có thể hi sinh, nhưng nếu em ấy có thể nổi tiếng trong giới piano, Quan gia cũng chưa chắc chấp nhận. Quan gia là gia tộc có lịch sử gần hai trăm năm, há lại vì một chút thân phận mà thay đổi.
Tay gõ nhẹ trên khay trà, Xa Tuấn Hề biết người của Xa gia bướng bỉnh, ít khi để ý đạo lý. Em gái của hắn tương lai có thể sẽ bị tổn thương hơn nhiều so với việc mất đi cánh tay như bây giờ
Xa Tuấn Hề thật sự không hy vọng chuyện như vậy phát sinh lần nữa, em gái của hắn đã đau khổ nhiều rồi. Sáu năm rồi, tại sao bây giờ vẫn còn chịu khổ?
"Hề Hề, em nghĩ hai người có tương lai sao? Em có biết Quan gia là gia tộc rất trọng danh dự, danh tiếng hôm nay có được do nhiều thế hệ đi trước gầy dựng nên, họ có thể sẽ hi sinh hạnh phúc con gái mình thậm chí là tính mạng để giữ lại danh tiếng"
Xa Tuấn Hề cau mày, hắn tận lực hạ thấp âm thanh để cho Xa Vân Hề không quá kinh hãi.
Nhìn vẻ mặt anh trai, Xa Vân Hề biết Quan gia không dễ thỏa hiệp. Vẫn luôn nghĩ rằng Quan Di Tình sẽ xử lý tốt chuyện Quan gia, giờ đây nhìn vẻ mặt anh trai rõ ràng căn bản không dễ dàng gì như Quan Di Tình đã từng nói.
Quan Di Tình tự tin nhưng hiện thực chưa hẳn đã vậy?
Xa Vân Hề mờ mịt, nếu như mình cuối cùng không thể cùng cô ấy, trái lại thêm gánh nặng, vậy mình nên làm như thế nào, nên làm gì để tương lại hạnh phúc?
"Anh, vậy em nên làm gì?" Nếu như không cách nào bảo vệ Di Tình, vậy mình nên làm thế nào cho phải? Khóe mắt rưng rưng, từng hàng từng hàng bắt đầu chảy xuống.
"Hề Hề, em không cần lo lắng, anh sẽ giúp em, em đừng khóc có được hay không?" Xa Tuấn Hề đứng dậy đến trước mặt Xa Vân Hề đem nàng kéo vào vòng tay của mình.
Em gái thật vất vả mới quên được nỗi đau xưa, giờ lại bước tiếp vào hố sâu không đáy.
Tháng mười một gió lớn. Mùa đông phương bắc lạnh lẽo thê lương khiến người ta không nhìn thấy tương lai.
"Anh, em không hi vọng cô ấy lao tâm vì em. Di Tình chịu đủ thứ áp lực, chỉ là không nói ra. Cô ấy cho em nhìn thấy bề ngoài vui vẻ như không có việc gì nhưng thực ra lại có rất nhiều tâm sự, xưa nay không cho em biết, chỉ một người yên lặng chịu đựng. Anh, anh nói em nên làm gì? Nên làm gì đi yêu Di Tình?"
Tình yêu không có tương lai và vẫn chấp nhất đi yêu, cuối cùng có phải kết quả sẽ là đau xót vô tận.
Xa Vân Hề không muốn Quan Di Tình một đời sống trong đau khổ, nàng muốn cho cô ấy hạnh phúc, làm cho Di Tình trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian.
Nhìn Xa Vân Hề khóc thất thanh, Xa Tuấn Hề đau lòng đến ức chế. Hắn lần đầu thấy em gái thương tâm như thế. Trước đây tuy từng suýt chút nữa mất cánh tay, thậm chí tan vỡ giấc mộng của mình, em ấy cũng chưa từng đau lòng đến vậy.
Yêu đến nỗi không thể vãn hồi đươc sao?
"Hề Hề, sẽ có biện pháp giải quyết. Anh sẽ giúp em giải quyết, mọi chuyện sẽ qua thôi."
Xa Tuấn Hề ôn nhu xoa tóc Xa Vân Hề, hắn hy vọng có thể chia sẽ nỗi đau cùng em gái, nhưng dù là trong quá khứ hay hiện tại vẫn không cách nào gánh hết buồn phiền cho Xa Vân Hề, chỉ trơ mắt nhìn em ấy ngồi khóc.
"Anh" Xa Vân Hề nước mắt giàn giụa, hai mắt đỏ hoe nhìn Xa Tuấn Hề. Nàng luôn tin tưởng anh trai, anh trai là sức mạnh của nàng a.
"Sẽ tốt." Xe Tuấn Hề nở ra nụ cười. Hắn muốn cho em gái an tâm, có thể cho em ấy một chổ dựa vào.
"Hề Hề, em đây là làm sao." Giọng một người phụ nữ mềm nhẹ vang lên giống như chim hoàng oanh cất tiếng hót.
"Chị dâu" Xa Vân Hề lau vội nước mắt trên mặt, cười cười nhìn Phượng Lưu Loan.
"Không có chuyện gì, chị khỏe hơn chút nào chưa?" Xa Vân Hề đối chị dâu vẫn luôn rất tôn trọng, trong lòng đặc biệt yêu thích, tuy rằng cùng trong nhà tính cách có chút khác biệt nhưng chị dâu hiền lành, điều này khiến Xa Vân Hề rất thương chị.
"Loan nhi, em sao đến đây, nếu biết em đến anh sẽ đi đón." Xa Tuấn Hề đáy mắt chứa chan nhìn vợ. Bạo bệnh làm nàng gầy gò đi nhiều, trong lòng ngoại trừ trách cứ mình không chăm sóc tốt cho nàng cũng không thể làm gì hơn.
"Cha mẹ nói anh vì em nên khổ cực nhiều, công việc lại vất vả, em không muốn anh lao lực quá."
Phượng Lưu Loan biết chồng quan tâm đến mình, mình cũng mong anh ấy được khỏe mạnh. Lần này tuy là nàng bệnh nhưng người cực nhất vẫn là Xa Tuấn Hề. Rõ ràng sinh bệnh chính là nàng, nhưng trở nên tiều tụy và gầy yếu lại là chồng nàng.
"Anh không sao, em cũng nên tịnh dưỡng. Hề Hề hôm nay tới, các em nói chuyện phiếm cho vui đi." Nhìn em gái trong lòng mình, hắn hi vọng thê tử của mình có thể an ủi em ấy.
"Mấy ngày không thấy Hề Hề, em cũng muốn trò chuyện với em ấy." Phượng Lưu Loan tiến lên nắm tay Xa Vân Hề, đối với cô em gái này, nàng cũng thương mến không thôi.
"Được, em cùng chị dâu trò chuyện, anh nghỉ ngơi đi." Nói xong Xa Vân Hề cùng Phượng Lưu Loan rời đi.
Nhìn dáng lưng nhỏ nhắn của Xa Vân Hề, Xa Tuấn Hề xin thề lần này nhất định phải bảo vệ cẩn thận em gái của mình.