"Hai người các con ngồi xong, ta đem tất cả mọi chuyện đều kể cho các con nghe. Xem ra bí mật 30 năm cũng đến lúc phơi bày. Vốn nghĩ ta sẽ mang chúng cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay, nhưng bây giờ ta không muốn lập lại bi kịch đó một lần nữa."
Quan Dĩ Mạt an tĩnh ngồi xuống, Âu Dương Tuyết Tự và Quan Di Tình ngồi cạnh một bên.
Hai người chăm chú lắng nghe, không nói câu nào, tập trung nhìn vẻ mặt Quan Dĩ Mạt và miệng của bà không ngừng mấp mái.
"Di tình, kỳ thực cha của con không có chết?" Quan Dĩ Mạt nghiêng mặt ngưng trọng nhìn Quan Di Tình.
"Không có chết? Vậy cha đi nơi nào? Tại sao không trở về nhà?" Quan Di Tình kinh hồn rồi, cha của mình vì sao không trở về nhà, vì sao không ngó ngàng đến mình.
"Bởi vì ông ấy cảm thấy thẹn với con, thẹn với mẹ của con và "đại ca" của ta ."
Nhắc đến chuyện năm đó, Quan Dĩ Mạt đau xót vô tận, đây là nổi đau không thể nào quên.
"Kỳ thực ông ấy chính là. . . chính là chú của con." Quan Dĩ Mạt không cách nào bình tĩnh được nữa.
"Chú sao, làm sao lại là chú của con?" Quan Di Tình không tin cái sự thật này nữa rồi, nếu như chú chính cha ruột của mình, như vậy mẹ của mình là người như thế nào?
"Đúng vậy, sự thật là ta có một người anh và một người chị, chứ không phải hai người anh như thiên hạ vẫn thấy."
Quan Dĩ Mạt kể ra sự việc trong nhà, không biết tạo hóa vì sao trớ trêu.
Quan Di Tình thắc mắc: "Nhưng mọi người đều biết Quan gia có hai người con trai và một đứa con gái. Làm sao lại trở thành hai đứa con gái một đứa con trai"
Quan Di Tình thật sự không hiểu, trong nhà phát sinh chuyện gì, hiện tại cảm giác thật loạn.
"Đó là bởi vì chú của con có một người chị gái sinh đôi, nàng từ nhỏ thể trạng nhiều bệnh, đạo sĩ nói muốn nàng sống sót phải đem nàng nuôi dưỡng như một người nam nhân. Vì lẽ đó bà nội của con từ nhỏ đã coi nàng thành con trai mà nuôi nấng, như vậy Quan gia trở nên có hai người con trai chính là Đại ca và chú của con. Có thể là vì sinh đôi nên hai người thật sự rất giống nhau."
Quan Dĩ Mạt vừa kể trong lòng nhớ lại hồi ức hạnh phúc, dù là đại ca nhưng trong lòng bà vĩnh viễn vẫn là một tiểu thư, đại ca qua đời, hết thảy tất cả đều không còn nữa.
"Đại ca ta, đúng hơn là tỷ tỷ. Nàng 18 tuổi gặp gỡ mẹ của con, hai người ái mộ lẫn nhau. Nhưng nhị ca ta, chính là chú của con cũng thích mẹ của con, tất cả bi kịch đây liền bắt đầu."
Ngước mắt nhìn trần nhà, Quan Dĩ Mạt cảm thấy chuyện xãy ra mới như ngày hôm qua.
"Mẹ con cũng là thiên kim của gia tộc lớn, lúc nàng tốt nghiệp, gia gia và ông ngoại của con kết làm thông gia. Mẹ con nghĩ rằng tới cầu hôn cho đại ca, tức tỉ tỉ của ta, bởi vì tất cả mọi người đều nói là Đại thiếu gia Quan gia muốn cùng ông ngoại con kết thân. Nhưng thời điểm động phòng mới xảy ra biến cố, mọi thứ đều thay đổi, mẹ con đêm đó hoàn toàn tan vỡ."
Kể đến chỗ này Quan Dĩ Mạt trong đôi mắt nước mắt không ngừng tuôn chảy.
"Chú của con vì ích kỷ cố ý lừa gạt mẹ con, hắn cho rằng chỉ cần mẹ con thành người của hắn là xong. Nhưng hắn sai rồi. Sau đêm đó, mẹ con bắt đầu sầu não uất ức. Nàng ở Quan gia mãi vẫn không gặp tỷ tỷ của ta, cảm thấy rất kỳ quái. Sau đó trong lúc vô tình nàng biết được tỷ tỷ bị gia gia của con giam ngoài sau hậu viện."
Nghĩ đến những ngày đó, Quan Dĩ Mạt thật sự không muốn nhớ nữa.
"Lúc đó mẹ con tìm mọi cách để gặp tỷ tỷ, ông ngoại của lại bất ngờ qua đời. Cả gia tộc đột nhiên sa sút, sau đó bị Quan gia mua lại toàn bộ. Mẹ con bệnh nặng một hồi, suýt chút nữa thì sinh non phải ở trên giường tĩnh dưỡng bốn, năm tháng."
Những ngày tháng đó là mình và người phụ nữ kia đồng thời vượt qua, Quan Dĩ Mạt ký ức vẫn chưa phai. Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của bà đi.
"Sau đó mẹ con sinh ra con, nàng vẫn là liều mạng đi tìm tỷ tỷ của ta. Cũng không biết nàng dùng phương pháp gì xông vào hậu viện, đêm đó hậu viện phát sinh đại hỏa. Tất cả mọi người đều vội vã cứu hỏa, nhưng bị cha ta ngăn cản."
Quan Dĩ Mạt tay bắt đầu run cầm cập. Quá đau đớn, bà không cách nào tiếp tục kể.
"Chú của con liều mạng muốn xông vào hậu viện cứu người cũng bị cha ta cho người trói lại. Lửa cháy thật lớn, cảm giác thiêu đỏ nửa bầu trời. Không ai biết nguyên nhân vì sao, cũng không ai nghĩ đi cứu hỏa, chỉ đứng nhìn lửa ngày một lớn, sau đó từ từ tàn dần. Lửa cứ như vậy ròng rã cháy hết một đêm."
Hình ảnh đó hiện lên trong đầu Quan Dĩ Mạt, thật đau lòng.
"Ngày thứ hai lửa tàn, lúc mọi người đến xem chỉ thấy hai cỗ thi thể quấn lấy nhau, còn lại tất cả đều cháy hết. Từ đó hậu viện biến thành cấm địa, tất cả mọi người đều không thể đặt chân vào. Tỷ tỷ qua đời, mẹ ta bị kích thích, không lâu cũng mất. Chú của con không thể nào tiếp nhận được sự thật tàn khốc, kể cả người cha vô tình nên cũng bỏ đi. Năm thứ hai, ta kết hôn. Sau đó không trở về Quan gia nữa, ngoại trừ những lúc đón con về đây."
Đề cập đến đoạn thời gian này, Quan Dĩ Mạt trong lòng quá mức thống khổ.
"Ngày kết hôn, ta đi chất vấn cha ta chuyện năm đó. Ta hỏi ông vì sao lại giam cầm tỷ tỷ, ông nói nàng làm chuyện trái luân thường đạo lý, làm xấu mặt gia đình. Ta lại hỏi ông rằng thân thể vốn không tốt, vì sao còn muốn giam cầm chị ấy, hắn chỉ nói một câu "Quan gia không có đứa con bại hoại gia phong như vậy."
Nghĩ đến dáng vẻ chính nghĩa năm đó của cha mình, Quan Dĩ Mạt cảm thấy buồn cười.
"Ông ấy biết rõ mẹ của con và tỷ tỷ trong hậu viện, nhưng không đi cứu, đây là muốn các nàng bị thiêu sống. Gia gia của con không thể nào tiếp nhận chuyện yêu đương như vậy. Tỷ tỷ của ta và mẹ của con chính là bài học, có thể trận đại hỏa kia khiến cho họ được giải thoát, có thể họ chết trong hạnh phúc. Bởi vì ta nghe mẹ của ta nói lại rằng tỷ tỷ sống không còn được bao lâu, trận lửa đó không chừng do mẹ con làm. Cha của ta thật sự quá vô tình, vì vậy dù ông ấy có già cũng không ai thăm viếng, đó là do ông ấy tự làm tự chịu."
Nghĩ đến cha mình, Quan Dĩ Mạt không hề có một chút đồng tình nào, không hề vì ông mà đau khổ.
"Cô cô, sao có thể có chuyện đó, gia gia rất thương con, làm sao có khả năng sẽ làm chuyện như vậy?"
Quan Di Tình không thể tin, người ông mà cô kính yêu bỗng nhiên trong phút chốc biến thành quỷ dữ, cô làm sao chịu đựng được. Mẹ của mình bị thiêu sống chỉ vì cùng người mình yêu.
"Mẹ, ông ngoại làm sao làm chuyện như vậy, đó là hai mạng người, còn có con gái ruột của mình, mặc kệ nguyên nhân gì, hẳn là phải cứu người, vì sao lại không cứu?"
Âu Dương Tuyết Tự nghe xong mẹ mình kể, kinh ngạc nhìn bà, hổ dữ không ăn thịt con, làm gì có loại người nào trơ mắt nhìn con mình chết cháy mà không cứu, chuyện như vậy cũng có thể xảy ra sao.
"Đây là sự thực, gia phong Quan gia luôn luôn như vậy. Vì thế Di Tình, con đừng tiếp tục, không phải mẹ con đã là bài học rồi sao."
Quan Dĩ Mạt không muốn Quan Di Tình đi lại con đường đó, sinh ra trong gia tộc này đã là điều bất hạnh.
"Cô cô, con thật sự không có cách nào tin tưởng những chuyện này? Haha, con cảm thấy quá buồn cười. Đó là con gái mình, gia gia tại sao có thể làm như vậy, chỉ vì danh dự hão huyền sao? Thứ đó đáng giá hi sinh mạng sống và hạnh phúc của con gái mình sao?"
Hết sức tàn nhẫn, không thể ngờ một người làm cha có thể hành động như vậy
Trái tim Quan Di Tình một mớ hỗn độn, cô rất muốn nhìn thấy Xa Vân Hề lúc này, sau đó ngã vào lòng nàng khóc một trận, cảm thụ hơi ấm của nàng. Cô cảm thấy tất cả mọi thứ là mộng, đều là mộng mà thôi, tuyệt đối không phải sự thật.
"Di Tình, ta biết con sẽ không chấp nhận được, nhưng là đây là sự thực. Cô cô hi vọng con đừng quá đau lòng, đây là di nguyện của mẹ con."
Nhớ đến mẹ Quan Di Tình, Quan Dĩ Mạt trong lòng thật sự rất đau. Người phụ nữ kia rất ưu tú, có thể cùng nàng xứng đôi cũng chỉ có tỷ tỷ.
Tỷ tỷ tuy rằng thân thể suy yếu nhưng là tài nữ, uyên bác mọi chuyện. Làm người hòa ái, vui tươi, cưng chìu mình, chỉ cần mình muốn, nàng đều sẽ theo ý. Mình trên đời này yêu nhất hai người phụ nữ, nhưng các nàng kết cục vô cùng thê thảm, khiến lòng người đau không tả xiết.
"Cô cô" Quan Di Tình nằm nhoài trong lòng Quan Dĩ Mạt khóc to, bản thân cô hiện tại không cách nào tiếp nhận việc này.
Âu Dương Tuyết Tự nhìn mẹ mình cùng biểu tỷ thương tâm, nàng biết cố sự này đối với các nàng là rất đau đớn. Từng nghĩ rằng mẹ mình đối ông ngoại lạnh nhạt, bây giờ đã rõ ràng, đó gọi là thất vọng với người thân, thử hỏi trơ mắt nhìn người mình thương nhất chết đi, đó là cỡ nào tàn nhẫn. Cha mình nhiều năm nay vẫn luôn che chở cho mẹ, nhưng mẹ đối với cha vẫn luôn nhất mực cung kính. Có thể là trong lòng mẹ đã có người thương, vì thế không cách nào nhiệt tình với cha.
Khi còn bé thấy cha vẫn đi bênh cạnh mẹ. Mặc kệ mẹ đối với cha lời nói có phần lạnh nhạt, bà hay xoay người bước đi lạnh lùng. Cha từng nói rằng mẹ trong lòng có nỗi khổ tâm. Vì thế hy vọng mình và anh trai có thể cùng bà trò chuyện nhiều một chút. Có thời gian biểu tỷ thường xuyên đến nhà ở, mẹ thay đổi hẳn. Trở nên nói cười, còn xuống bếp làm mấy món ăn sáng. Khi đó cha cũng rạng rỡ thập phần. Có lẽ vì lòng chân thành của cha đã cảm động mẹ, lúc mình lên đại học, hai người bọn họ cùng đi du lịch, lúc ấy nhìn cha như được trẻ thêm vài tuổi. Nhìn giờ khắc này mẹ đau thương như thế, Âu Dương Tuyết Tự rốt cuộc đã hiểu. Mẹ đã chịu đựng tất cả nỗi đau, vĩnh viễn không phải người bình thường có thể chịu đựng.
Quan Di Tình cũng không biết làm cách nào trở về nhà, Xa Vân Hề nhìn thấy Quan Di Tình hai mắt sưng đỏ trong lòng vô số nghi vấn, nàng biết hiện tại không thích hợp đi hỏi. Nếu như cô muốn nói, sớm muộn cũng sẽ nói.
Quan Di Tình vô lực ngồi ở trên ghế salông, Xa Vân Hề đến bên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Hiện giờ cái người này cần là một cái ôm ấp.
Lúc đi, Quan Di Tình tâm sự nặng nề. Tuy rằng không biết cô ấy đi gặp người nào, nhưng Xa Vân Hề biết cô đi gặp một người trọng yếu, còn nói chuyện quan trọng. Có thể cùng Quan Di Tình sống chung lâu ngày nên Xa Vân Hề hiểu được suy nghĩ của Di Tình. Xa Vân Hề vốn rất mẫn cảm, tâm cũng tinh tế. Quan Di Tình nếu như trong lòng có sự, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của cô ấy sẽ biết sự tình quan trọng hay không.
Quan Di Tình nằm nhoài trong ngực Xa Vân Hề ngửi mùi vị và cảm nhận hơi ấm quen thuộc. Mặc kệ bất cứ lúc nào, chỉ cần ở trong lòng nàng, cô vĩnh viễn cảm thấy mọi muộn phiền tan biến. Tình yêu, có lúc chỉ cần yên lặng bên cạnh là đã đủ.