Ba người ngồi xuống, Đường Mạc Dao bộ mặt như muốn giết người nhìn Âu Dương Tuyết Tự, nếu như không phải bận tâm Lục Nhĩ Nhã thì hôm nay thật sự sẽ cùng Âu Dương Tuyết Tự liều mạng. Tuyết Tự dám nói mình trình độ tán gái non kém, mình si tình như vậy cõi đời này được mấy người, nữ nhân này mắt bị mù rồi.
"Cô tìm tôi làm gì? Đường Mạc Dao giọng điệu quái khí, nghe liền biết nàng hiện tại siêu bực bội.
"Có thể làm gì, Đường thị có người ngấm ngầm đối phó với Quan Tuyệt, tôi không tìm cô chẳng lẽ tìm người khác."
Âu Dương Tuyết Tự nói chuyện cũng không khách khí, Đường Mạc Dao khó chịu, mình cũng đâu có vui sướng gì. Ai bảo cô ta đùa giỡn mình trước, cũng không phải tại mình chọc giận cô ta nha. Mình không tức giận thì thôi, cô ta khó chịu cái gì?
Ngồi trên ghế salông, Quan Di Tình biết hai người này đang giương nanh múa vuốt lẫn nhau, cứ tiếp tục câu chuyện này lát nữa xảy ra đánh nhau hay không cũng không biết chừng.
"Hai người ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, chúng ta đến đây là bàn công việc. Tôi nói trước vậy, Đường tổng, công ty của cô có người cùng Quan lão gia tử nhà tôi thỏa thuận mờ ám, hiện tại chưa có chứng cứ nhưng tôi biết nhất định là ông. Đường thị đang tranh chấp vấn đề thừa kế, có lẽ không ít người sẽ không từ thủ đoạn, nếu như bọn họ hợp tác, vậy hạng mục lần này nhất định có người gian lận. Cô có thể nghĩ đến là ai làm không?"
Chuyện bên Đường thị, Quan Di Tình thỉnh thoảng có nghe người đề cập. Bên trong Đường bất hòa, mỗi một người con đều tranh quyền thừa kế, trong bóng tối đấu đá lẫn nhau, có bao nhiêu thủ đoạn đều lấy ra dùng. Năm đó bắt cóc chuyện bắt cóc Lục Nhĩ Nhã cũng là một người trong số đó.
"Cô nói có người cùng lão gia tử nhà cô hợp tác? Là lý do gì ?" Đường Mạc Dao thật ra không hiểu rõ hết chuyện Quan gia, Đường thị bây giờ có thể đối đầu với mình có lẽ là đại ca, lẽ nào hắn định lợi dụng chuyện lần này hất ngã mình?
Nghĩ đến chuyện này, Đường Mạc Dao thật sự rất nhức đầu. Con cái trong nhà vì lợi ích mà từ bỏ tình thân, lục thân không nhận. Nhị ca một năm trước bị mình bất đắc dĩ phải đưa vào tù dở sống dở chết, lần này lại đến lượt đại ca sao?
Ở Đường thị người nào có năng lực thì sống, bọn họ không có năng lực, nhưng lại muốn ngồi vào vị trí kia, mình cũng sẽ không dâng tặng cho họ. Đường thị chính là nơi mạnh được yếu thua, thân là con ngoài giá thú, mình càng phải cố gắng bảo vệ mình. Nếu như không có năng lực thì sẽ không có cách nào bảo vệ mình và côn gái mình yêu, từ ngày mẹ nhảy lầu tự vẫn, trong phút đó đến nay trong mắt mình đã không còn cái gọi là tình thân nữa.
"Ông muốn đoạt lại Quan Tuyệt, hiện tại ở Quan Tuyệt cổ phần của tôi và Tuyết Tự là nhiều nhất, trước đây tôi thua mua cổ phần không ít, lần này ông có lẽ là muốn đòi lại. Ông không muốn thất bại trong tay tôi. Chuyện Đường thị ra sao chính cô rõ ràng nhất, chuyện của công ty, tôi có thể mặc kệ nhưng nếu như bọn họ làm thương tổn Hề Hề, vậy tôi cũng không cần nể nang làm gì, bất kể người đó là ai."
Quan Di Tình nắm chặt nắm đấm, những người này lần này đều đồng loạt ra tay, có thể uy hiếp mình chỉ có mỗi Xa Vân Hề. Chó cùng rứt giậu, mình sẽ không cho bất luận người nào có cơ hội làm tổn thương nàng. Tuy thế lực Xa gia mạnh, bản thân mình cũng không phải không có năng lực, người con gái của mình, chính tay mình sẽ bảo vệ.
Đường Mạc Dao đáp: "Tôi biết rồi, Xa gia và Phượng gia cũng sẽ không ngồi yên. Những người kia kết cục chỉ có con đường chết. Chuyện của công ty tôi sẽ phái người đi điều tra, còn có vấn đề an toàn của Nhĩ Nhã và Vân Hề, các cô phải theo dõi kỹ càng sợ rằng họ sẽ hành động nhắm vào các nàng ấy mà ra tay."
"Tôi biết, tôi sẽ không để cho người khác gây thương tổn các nàng, chuyện này chúng ta cần phải nhanh chóng xử lý. Lần này tôi muốn nhổ tận gốc Quan gia, không thể hạ thủ lưu tình." Trước đây cô đã cho lão gia tử cơ hội, chỉ vì tuổi tác của ông đã cao, hi vọng ông an hưởng tuổi già, nếu ông đã không muốn, vậy cô đành chìu theo ý ông.
Quan Di Tình xưa nay ít khi nào nhân nhượng người khác, ngoại trừ Xa Vân Hề, mọi chuyện khác cô chẳng còn quan tâm nữa.
"Không nghĩ tới cô so với tôi còn tàn nhẫn hơn, nhưng nếu là tôi, tôi cũng sẽ không tha cho ai làm tổn thương Nhĩ Nhã, lần này tôi sẽ đem tất cả mọi uy hiếp xử lý sạch sẽ, để bọn họ đời này không còn cơ hội vươn mình."
Đường Mạc Dao cảm giác nhân từ của mình cũng chỉ dành cho Lục Nhĩ Nhã, cuộc đời này chỉ có Nhĩ Nhã mới cho nàng biết nhân từ là cái gì. Với những người khác, nhân từ là cái gì, nàng không hề nghĩ tới.
"Hai người các định dọa người sao, chuyện lần này, hai người các cô tự xử lý hả? Vậy tôi chỉ giương mắt nhìn thôi sao? Dù gì tôi cũng là tổng giám đốc Quan Tuyệt, ít nhất cũng nên cho tôi giúp đỡ gì chứ?"
Bên cạnh hai người họ nói chuyện, chính mình hoàn toàn không chen chân vào được, Âu Dương Tuyết Tự trợn cả mắt lên. Cô cũng là nhân vật trọng yếu nha, vậy mà bị quên lãng không ai thèm đếm xỉa đến làm cô có cảm giác như không tồn tại trên đời.
"Tuyết Tự, em đừng tham dự. Em đã có con, Lý Hoan sẽ lo lắng."
Quan Di Tình sợ Âu Dương Tuyết Tự can hệ vào, chuyện lần này không nhỏ, sợ sẽ có tổn thất mạng người. Bởi vì đối phương rất liều lĩnh. Cô và lão gia tử đi đến bước này đó là chuyện Quan Di Tình chưa hề nghĩ tới. Tình thân máu mủ, ở Quan gia có lẽ không có thứ tình cảm này. Nếu ông đã muốn như vậy, cô chỉ có thế cùng tiến với ông.
"Chị, chị nói như vậy em thật không vui. Chuyện của chị cũng là chuyện của em, huống hồ mẹ em biết cũng sẽ phái người đến giúp. Tính tình của mẹ chị hiểu quá còn gì, vì thế em không thể đứng nhìn chị cực khổ mà mặc kệ."
"Có Âu Dương gia hỗ trợ không hẳn là chuyện xấu , tôi nghĩ Xa gia cũng lưu ý điểm này, Xa Tuấn Hề thương yêu em gái vô cùng. Có người dám động đến em gái, hắn sẽ không để cho người đó sống yên. Xa Hựu Hề lại là một con hồ ly nóng nảy, so với ca ca của nàng, nàng càng phủ phàng hơn, trong mắt nàng căn bản không có người khác, chỉ có người của Xa gia. Năm đó nàng suýt chút nữa giết chết cha của Phạm An Nguyên, cũng may là Xa Tuấn Hề nói đỡ mấy câu cho hắn, bằng không hắn đã xuống diêm vương uống trà từ lâu. Phượng gia và Xa gia chính là một lòng, Phượng Lưu Loan chỉ cần nói một câu nói là có thể ảnh hưởng đến quyết định hai nhà, nàng xem Vân Hề là em gái ruột, mấy năm qua ở nước ngoài chỉ có nàng chạy tới chạy lui, nếu như người khác họ còn tưởng rằng đó là em gái ruột của nàng."
Đường Mạc Dao đem Xa gia và Phượng gia phân tích một lượt, kết quả cuối cùng chính là lần này những người kia có hành động gì thì cuối cùng chỉ có một con đường chết.
"Đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy. Xa gia cùng Phượng gia chắc chắn sẽ không làm người ngoài cuộc, những người kia ngoại trừ dùng thủ đoạn bắt cóc, chắc là không làm được gì khác. Nhưng theo tính cách ông ngoại, ông sẽ không thực hiện quyết sách không sáng suốt đó mới phải, trừ phi là người khác làm rồi kéo ông theo luôn."
Âu Dương Tuyết Tự không hy vọng Quan gia có chuyện, dù sao cũng là ruột rà máu mủ. Tình cảm dù không có nhưng máu chảy trong thân thể là không cách nào chối từ được, coi như muốn phủ định cũng phủ định không được.
"Tuyết Tự, tính tình lão gia tử tính tình chị hiểu rõ, nếu như ông không có được thứ mình muốn ông sẽ không chừa thủ đoạn nào. Chúng ta cũng không hy vọng mọi chuyện tệ hơn, cứ tùy tình hình tiến triển xem sao."
Ý tứ trong lòng biểu muội thế nào Quan Di Tình hiểu hết, cô cũng không hy vọng sự tình đi đến mức không thể vãn hồi. Nhưng thế gian này người tham lam rất nhiều có thể nuốt chửng cả lý trí, kết cục như thế nào chỉ có trời mới biết.
"Tôi sẽ phái người đi điều tra, hạng mục công ty vẫn theo hiệp ước tiến hành. Tôi cũng sẽ phái người điều tra những người tham gia hạng mục lần này xem coi là kẻ nào ra tay, nếu đã bắt đầu trò chơi vậy bọn họ cũng nên tự mình gánh hậu quả. Tuyết Tự, cô chỉ theo sát công ty là được rồi, những chuyện khác chúng tôi xử lý."
Sự tình bây giờ có chút cấp bách, tuy Đường Mạc Dao không hy vọng để cho Lục Nhĩ Nhã trông thấy bộ mặt độc đoán của mình nhưng lần này có lẽ là không được rồi. Vì nàng, mình không hối hận, có thể bảo hộ nàng chu toàn, mình đời này cũng không tiếc nuối.
"Tôi biết rồi, có chuyện gì hai người phải liên lạc với tôi tức khắc."
"Được rồi, em cũng phải để ý Lý Hoan và con, không ổn thì chuyển về Âu Dương gia ở một thời gian đi, như vậy cô cô cũng sẽ không cực khổ."
Có thể phát sinh bất ngờ, Quan Di Tình nghĩ phòng bị vẫn hơn, ai biết xảy ra biến cố lúc nào.
"Được, em về chuẩn bị."
Âu Dương Tuyết Tự vội vội vàng vàng trở về, nàng hiện tại muốn đem vợ và con bảo vệ cẩn thận để đánh canh bạc này.
"Cô dự định để Xa Vân Hề đi nữa sao?"
"Không biết nữa, tôi không cho nàng biết, năm đó cũng vậy, hiện tại cũng là như thế." Xa Vân Hề, cô rốt cuộc phải làm sao với nàng bây giờ? Hiện tại trái tim của cô bắt đầu dao động, cô muốn tham lam giữ lấy nàng đến nỗi cuối cùng cũng không nguyện buông tay.
"Sự kiêu ngạo quan trọng như vậy sao? những gì Vân Hề trải qua cũng đâu có tốt gì đâu, nếu cô mắt sáng thấy được dáng vẻ nàng bây giờ, cô cũng sẽ đau lòng. Tôi nhớ đến lần đầu gặp nàng, trên người nàng toả ra không khí lành lạnh, người sống mà gần như hơi thở cũng không thấy, rất ít khi nghe nàng nói chuyện, ngoại trừ soạn nhạc thì đàn dương cầm, một ngày 24h, đối với nàng mà nói chỉ toàn là làm việc, nàng không biết lúc nào thì cần ngủ lúc nào thì cần nghỉ ngơi."
Nghĩ đến ấn tượng đối với Xa Vân Hề, Đường Mạc Dao chỉ có thể dùng hai chữ diễn tả chính là 'đáng thương', đáng thương đến nỗi người ta không biết nàng còn sống hay đã chết.
"Nàng đúng là như vậy?"
Quan Di Tình lần đầu biết chuyện đời sống 4 năm qua của Xa Vân Hề, trước đây Âu Dương Tuyết Tự có nói những chuyện liên quan đến Xa Vân Hề nhưng chỉ là nói nàng biễu diễn ở đâu, xem ra cũng không tệ lắm. Cũng chỉ là tin tức đại khái, không có tin nào nói về chuyện sinh hoạt của Xa Vân Hề. Đường Mạc Dao nói như vậy, trái tim của Quan Di Tình như là bị kim đâm, đau đến tột cùng.
"Ừ, bản thân nàng lúc nào ăn cơm cũng không biết. Nhĩ Nhã mỗi lần đến đều nấu cơm cho nàng, sau đó nàng cũng bắt đầu học nấu ăn, đói bụng thì tự mình nấu một ít. Chỉ là nàng tựa hồ không tốt lên được, từng ngày từng ngày càng gầy yếu. Hai năm gầy đến chỉ còn da bọc xương, Nhĩ Nhã còn tưởng rằng nàng bị bệnh gì, mời bác sĩ đến xem bệnh, bác sĩ chỉ nói suy dinh dưỡng, rối loạn hô hấp, làm việc quá độ' . Nàng như vậy, tôi và Nhĩ Nhã cũng hết cách, nàng thường xuyên té xỉu, Lưu Loan mỗi lần đến đều khóc hết nước mắt. Tôi cũng hỏi qua Vân Hề, hỏi nàng tại sao muốn sống như vậy, nàng chỉ trả lời rằng 'nàng không biết nàng sống làm gì, sống có ý nghĩa gì'.
Sau đó Đường Mạc Dao điều tra mới biết vì sao Xa Vân Hề đau khổ, đổi lại là cô nếu mất đi Lục Nhĩ Nhã, cuộc đời cũng chẳng khác nào Xa Vân Hề.
"Nàng vẫn sống như vậy sao?"
Quan Di Tình cực lực nhẫn nhịn nước mắt, người kia hóa ra khổ sở như vậy, mình lại không biết, bốn năm qua, mình chỉ mang đến cho nàng thống khổ.
"Ân, nàng trở về là muốn trở lại bên cạnh cô mà thôi. Nếu như nàng còn tiếp tục như vậy, thật sự sẽ không ổn. Cô cũng nên buông xuống hết mặc cảm mà cùng nàng sinh sống, có vài người nếu như cô bỏ qua đời này không đơn giản chỉ là tiếc nuối, nàng chính là cuộc sống của cô."
Đường Mạc Dao đối với tình yêu cẩn thận từng li từng tí, vì thế mãi vẫn chưa thổ lộ. Mà hai người kia rõ ràng yêu nhau, nhưng vì mặc cảm cùng tự tôn mà từ chối nhau, các nàng như vậy so với cô còn đáng thương hơn.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ cân nhắc. Vị kia của cô cũng đã biết hết mọi chuyện, cô cũng phải cố gắng. Chúng ta xuống lầu đi, các nàng không chừng đang buồn đến chết rồi."
Quan Di Tình đứng dậy, kỳ thực là nàng không muốn tiếp tục nghe Đường Mạc Dao nói nữa. Nội tâm đau đến nghẹt thở, cô không muốn ngồi mãi cho Đườc Mạc Dao dằn vặt mình.
"Được."
Hai người xuống lầu, nhưng trong lòng hai người đều có nỗi khổ riêng, còn có tình yêu cần phải đối mặt.