Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả

Chương 93: Kiêu ngạo ái tình




Quan Di Tình và Đường Mạc Dao không biết hai người kia đang làm chuyện mờ ám gì, trong lòng vạn phần lo lắng. Khi nghe Cơ Huyền Ngọc cùng Cát Tử Kỳ nói lại chuyện này, Quan Di Tình rơi vào tình trạng hoang mang. Cô hi vọng từ Xa Vân Hề có thể dò ra một ít tin tức nhưng người kia rất thận trọng, cạy hoài không ra. Công ty hoạt động bình thường, tất cả mọi chuyện xem ra đều giải quyết ổn thỏa, chỉ là bên ngoài sóng lặng bên trong bão bùng, cô biết sớm muộn gì cũng sẽ có cố sự bất ngờ.
"Di Tình, em và Nhĩ Nhã có việc phải ra ngoài, mọi người không cần phái người theo sau."
Mỗi lần ra ngoài đều có người bảo vệ, Xa Vân Hề biết những người kia là ai, càng khẳng định đó là hai nhóm người. Một nhóm là người của Quan Di Tình và Đường Mạc Dao, làm gì cũng thoát không được. Một nhóm khác cũng khẩn trương không kém nhưng vẫn giữ khoảng cách khá xa chưa có hành động liên tiếp mấy ngày nay, Xa Vân Hề tình huống này sẽ kéo dài đến khi nào.
"Không được, nếu như không cho bọn họ theo bảo vệ em, vậy để tôi theo em ra ngoài."
"Vậy để bọn họ theo em đi." Xa Vân Hề thà để cho vệ sĩ theo còn hơn là Quan Di Tình theo mình, Di Tình mà theo sẽ làm sự tình rối ren hơn, thêm nữa chính là Xa Vân Hề sợ tổn hại đến Quan Di Tình.
Bốn người ngồi ở phòng khách, Xa Vân Hề và Lục Nhĩ Nhã có cảm giác như bị người ta xăm soi. Hai người kia đang dùng 4 con mắt nhìn chằm chằm hai nàng đến nỗi Xa Vân Hề không dám ngẩng đầu lên. Cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thực là khó chịu cực kỳ.
"Hai người có phải đang gạt chúng tôi điều gì?" Đường Mạc Dao trầm mặc một hồi lâu mới cất giọng hỏi. Cô không muốn Lục Nhĩ Nhã vì cô mà chịu ủy khuất, hai người kia gần đây rất thần bí, tựa hồ đang kế hoạch gì.
"Không có, tôi và Nhĩ Nhã bàn chuyện ca khúc mới, đâu có gạt hai người gì đâu?" Xa Vân Hề nở nụ cười dối trá, không biết từ khi nào nàng cũng biết nói dối nha.
Bốn người trong phòng khách yên tĩnh, bốn người mang bốn suy nghĩ khác nhau.
"Hai người ra ngoài lúc nào trở về?"
Quan Di Tình nghiêm túc, lạnh lùng cất giọng hỏi. Tựa hồ chỉ cần đối diện với cô mọi thứ xung quanh lập tức đóng băng. Loại lạnh lẽo này chính là cô đã dự báo trước những việc không hay sắp xảy đến.
Không có ai so với Quan Di Tình hiểu rõ Xa Vân Hề, dù Quan Di Tình không thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nhưng từ giọng nói cũng có thể đoán ra được một ít mấy phần thật giả. Quan Di Tình không bắt bẻ là vì biết nếu có bắt bẻ nàng cũng sẽ không hé môi.
"Chưa biết, khi nào về hai chúng tôi sẽ điện thoại, dù sao cũng có người theo bảo vệ, hai người không cần lo lắng cho hai chúng tôi."
Quan Di Tình lạnh lùng, Xa Vân Hề có thể cảm nhận được trong lòng cô ấy đang sợ hãi. Rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, chính mình lần này nhẫn tâm một lần, một lần cố gắng mạnh mẽ.
"Đi sớm về sớm."
Dù có nói bao nhiêu lời thì hai người kia nhất quyết cũng sẽ đi. Đường Mạc Dao hiểu rõ nhất chính là lòng người, tuy không biết hai người họ sẽ làm chuyện gì, thế nhưng cô biết chắc chắc hôm nay các nàng ấy nhất định sẽ ra ngoài. Cô biết hai người kia đang đánh cược, kỳ thực cô và Quan Di Tình cũng đang đánh cược. Trò chơi này trước sau cũng phải có kết quả, mà kết quả như thế nào, không ai đoán trước được.
"Được, chúng tôi đi."
Xa Vân Hề đứng dậy nắm tay Lục Nhĩ Nhã mỉm cười rời đi. Lúc bước đi không quên nhìn Quan Di Tình một phút, cái nhìn này có luyến tiếc, có cả một tình yêu say đắm.
Còn bên kia Lục Nhĩ Nhã đối với Đường Mạc Dao, bản thân Lục Nhĩ Nhã không biết nên dùng lời gì để diễn tả cuộc chia tay này. Mười lăm năm qua, đây là lần đầu tiên rời khỏi tầm mắt của Đường Mạc Dao, lần đầu tiên nàng phát hiện trong lòng mình không ai có thể thay thế được Đường Mạc dao. Yêu, hóa ra vẫn luôn trong tim, nhưng mình lại mê muội 15 năm. Nếu như 15 năm qua mình chỉ để lại cho Mạc Dao một bóng hình xa xăm, như vậy lần này nếu mình có thể trở về, mình sẽ quay lại nhìn cô ấy, cùng cô ấy sống đến bạc đầu.
Sau khi hai người kia rời đi, hai người còn lại trong phòng khách cũng dằn vặt không thua gì hai người ra đi. Gương mặt cả hai cùng toát ra vẻ bi thương, tâm tình buồn bã.
"Hai người bọn họ đặt mình vào nguy hiểm, như vậy có được không? Cô không lo lắng sao?"
Nhìn nữ nhân đang nhắm mắt ngã trên sôpha, Đường Mạc Dao thật sự không hiểu, Di Tình tại sao muốn bỏ mặc hai người kia làm chuyện nguy hiểm như vậy. Nghĩ đến kẻ thù hung ác, Đường Mạc Dao không hiểu Quan Di Tình vì sao đã biết chân tướng vẫn còn muốn hai người kia đi vào nguy hiểm.
"Bởi vì các nàng muốn như vậy? Các nàng đang đánh cược cả con tim của mình vào đó, cô không phải cũng như vậy sao? Cô cũng đang đánh cược, đánh cược trái tim Lục Nhĩ Nhã. Tôi cũng vậy, nhưng tôi đánh cược lòng mình, Hề Hề cũng vậy, nàng đánh cược để tôi trở về bên nàng. Bốn người chúng ta khi nào thì dùng loại chuyện nguy hiểm này để đánh cược lòng mình, thật trào phúng. Chính tôi không hiểu, không hiểu trái tim của mình. Trước đây khi còn đôi mắt, Xa Vân Hề là tất cả, tôi cũng có thể cho nàng tất cả. Nhưng từ khi đôi mắt không nhìn thấy nữa, tôi không cho nàng được điều gì tốt đẹp, chỉ còn lại mặc cảm và tự ti. Cuối cùng vẫn phải lựa chọn giữa tự ti và tình yêu."
Thế giới của một người chỉ có bóng tối và bóng tối. Một cô gái tự tôn, Quan Di Tình bây giờ không cách nào tiếp nhận tình yêu của Xa Vân Hề. Có thể quá mức tự ti hoặc là quá mức yếu đuối.
"Bốn người chúng ta thật không ra gì, nếu như Nhĩ Nhã có chuyện gì, tôi sẽ cùng nàng đến cùng trời cuối đất. Tôi và cô không giống nhau, tôi chỉ muốn Nhĩ Nhã. Mà cô không như tôi, lòng tự trọng của cô trước khi xảy ra chuyện đôi mắt đã tồn tại trong tình yêu của hai người. Tôi so với cô ích kỷ hơn, so với cô tàn nhẫn hơn, vì thế tôi không thể buông bỏ Nhĩ Nhã, nếu như tôi giống cô, cho dù mất đi tất cả hoặc mất đi đôi mắt, chỉ cần tôi sống sót, Nhĩ Nhã phải là của tôi."
"Cô... haha, có thể do tôi quá yếu đuối. Bình thường vẫn cố gắng mạnh mẽ nhưng khi mất đi sự kiên cường bên ngoài, chính tôi thật sự quá yếu mềm. Tiểu Hề Hề, nàng ấy so với tôi kiên cường hơn rất nhiều, thế nhưng nàng lại rất ngốc. Nàng giống như cô, chấp nhất, chấp nhất đến nỗi thế giới của nàng chỉ có một mình tôi."
Nghĩ đến Xa Vân Hề, Quan Di Tình nước mắt muốn ngăn cũng không được. Người con gái kia, đời này phải đền đáp nàng thế nào đây. Nàng quá khờ, không thay đổi, người quá cố chấp, cũng không hề nghĩ đến bản thân mình. Thế giới rất lớn, con đường Xa Vân Hề đi chỉ có một, nhưng đó cũng là cách có thể bước đến bên người mình yêu. Như nàng từng nói, "Nếu như Tình cũng đi trên con đường này, em hi vọng lúc Tình xoay người lại có thể nhìn thấy em ngay khi phía sau Tình, em sẽ không rời tầm mắt mình khỏi Tình" .
Bốn năm qua, mỗi khi nhớ tới câu nói này, cô đau lòng xót dạ. Biết rõ ràng người kia vẫn mong chờ mình, nhưng chính mình không biết cách nào có thể quay đầu lại, cũng không dự định quay đầu lại, thế là cứ đi thẳng đến bây giờ.
Nàng hiện tại dùng phương pháp này ép mình quay đầu lại, mình nên làm như thế nào? Có người nói ái tình là đôi bên cùng cố gắng, vậy mà mình đã không làm được. Nếu tiếp nhận tình yêu của nàng, mình sợ có một ngày nàng nàng mệt mỏi, cho nên mình mới đẩy nàng ra.
"Nhĩ Nhã nhà tôi thích Xa Vân Hề rất lâu. Lần này tôi hi vọng nàng nhìn tôi một lần, có thể cách này rất đê tiện, nhưng tôi không muốn đợi mãi. Mười lăm năm, tôi rất mệt. Cô cũng nên buông xuống mặc cảm mà sống với Xa Vân Hề, cơ thể Vân Hề cô cũng biết rồi đó, có khỏe mạnh gì đâu. Nói tốt không tốt, nói xấu không xấu. Sao cô không đem tất cả những thời gian mà hai người lãng phí, sống với nhau thật hạnh phúc."
Chuyện Quan Di Tình so với mình tốt hơn gấp ngàn lần, sao cô ấy không cố gắng quý trọng. Đường Mạc Dao hy vọng dường nào Lục Nhĩ Nhã xoay người nhìn đến mình, chỉ cần một ánh mắt thâm tình, mình cũng mãn nguyện. Thời gian trôi qua, thắm thoát đã 15 năm, mình vẫn một dạ mong chờ Nhĩ Nhã, bây giờ suy nghĩ lại thật tội nghiệp cho mình. Mình ở sau lưng nàng, dõi theo nàng. Minh biết nếu mình tiến lên một bước cùng nàng sóng vai, có thể sẽ có cơ hội, nhưng nếu nàng không yêu mình, mình sẽ mất đi những tình cảm vốn có giữa hai người, cho nên mới lãng phí thời gian lâu như vậy.
"Vậy nếu lần này giải quyết êm xuôi, tôi và Hề Hề sẽ sống cuộc sống của mình. Lãng phí bốn năm, có phải tôi quá ngu ngốc? Tôi cứ luôn nghĩ mọi chuyện là vì muốn tốt cho nàng, không ngờ rằng có thể đã làm cho nàng đau lòng suốt thời gian qua."
"Cô biết rồi sao? Haha, tôi còn tưởng cô chưa giác ngộ. Vân Hề của cô mị lực ở chổ nào cô biết không? Ôn nhu, nàng quá ôn nhu, ôn nhu khiến người ta không đề phòng được. Nhĩ Nhã thích nàng, tôi vốn không hiểu vì sao, mãi cho đến khi biết nàng. Lúc ấy nàng có chút lãnh mạc, lạnh lùng đến nỗi lòng người xót xa."
Nhớ đến hoàn cảnh lần đầu gặp Xa Vân Hề, Đường Mạc Dao trong lòng căng thẳng. Người kia gầy gò, gương mặt tái nhợt, lãnh đạm xa cách, như một nàng công chúa u uất, bạn không có cách nào đến gần nàng, nàng cũng không muốn tiếp cận ai.
"Nhĩ Nhã đã từng nói về Xa Vân Hề như thế này: 'Nàng như một bài thơ, một lời than vãn cô đơn thoát tục. Nàng tự giam cầm trái tim của mình, không cho bất cứ một ai chạm đến, nàng cũng không muốn thoát ra ngoài' . Tôi lúc đó nghe xong đã nghĩ một người như vậy có thể sẽ cần một đám lửa hừng hực mới có thể sưởi ấm lại trái tim của nàng, làm cho nàng mở cửa con tim, thả lòng với thế giới bên ngoài. Mà Nhĩ Nhã lại như nước, bình tĩnh không ồn ào, cho nên không cách nào chiếm được con tim của Xa Vân Hề. Lúc gặp cô, tôi liền biết cô chính là lửa đỏ, chỉ có cô mới làm cho nàng tan chảy."
Mặc kệ người con gái mình yêu ở bên cạnh Xa Vân Hề, Đường Mạc Dao có thừa năng lực phân tích và sự tự tin.
"Tôi bây giờ đã hiểu vì sao cô bình tĩnh như vậy, gặp phải tình địch mà vẫn không có động tĩnh, hóa ra là tin tưởng tiểu Hề Hề của tôi. Ban đầu lúc tôi truy nàng đã bỏ ra không ít tâm lực. Nàng lãnh mạc, người khác rất khó tiếp cận. Tuy bề ngoài và tính tình rất tốt, nhưng trái tim lại rất khó yêu một người. Tôi cũng là nỗ lực rất nhiều, ở Tây Tạng, lúc gặp lại nàng tôi đã nghĩ cuộc đời này không thể không có nàng. Lục Nhĩ Nhã cũng là người nặng tình, đối với cô, nàng có yêu, chỉ vì bản thân nàng cứ nghĩ đến Vân Hề mà quên đi tình yêu của cô. Nàng hôm nay đã lựa chọn như vậy, xem ra đã hiểu được tình yêu của mình. Điểm ấy cô lẽ nào không nhìn ra?"
Nói đến tình yêu, người có thông minh cỡ nào cũng sẽ mù quáng. Bây giờ ngẫm lại đúng là như thế.
Quan Di Tình ở thương trường là người thủ đoạn quyết đoán, xem ra năng lực của Đường Mạc Dao có chút thua kém hơn Di Tình. Lục Nhĩ Nhã lại rất tĩnh, tĩnh đến nỗi người ta lơ là quên đi sự tồn tại của nàng. Người như thế tâm tư đặc biệt kín đáo, Đường Mạc Dao tính tình nóng nảy, e rằng vẫn chưa chú ý đến dụng tâm của Nhĩ Nhã.
"Thật sao?"
Đường Mạc Dao không tin Quan Di Tình, những tưởng chính mình đang đợi người kia quay đầu lại, vậy mà khi nàng quay đầu lại, mình lại không biết, hay là do chính mình quá ngu ngốc?
"Thật, cô không cảm giác được sao? Gần đây nàng đối với cô so với trước đây nhu tình rất nhiều, nàng để ý cái nhìn của cô, suy nghĩ cho cô, nàng nói chuyện cùng cô giọng nói lại rất dịu dàng. Những thay đổi này cô không phát hiện sao?"
"Không, nếu là như vậy, tôi sẽ không để nàng mạo hiểm."
Đường Mạc Dao cầm điện thoại di động lên gọi cho Lục Nhĩ Nhã, trong lòng cô không muốn người kia lao đầu vào nguy hiểm.
Gọi mãi nhưng điện thoại bên kia ở trạng thái tắt máy.
"Điện thoại không gọi được sao? Các nàng đã sớm sắp xếp, hiện tại chắc là đã thoát khỏi người của ta cho theo dõi. Bọn chúng có lẽ đã tìm thấy các nàng."
Vừa mới dứt lời, điện thoại di động của Quan Di Tình vang lên.
"Nghe đi, hẳn là bọn chúng gọi điện thoại tới."
Đường Mạc Dao nhận lấy di động, nhìn thấy dãy số xa lạ, đất trời bỗng nhiên tối sầm lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.