“Tiểu thư, chuyện này người cũng không cần lo lắng. Tiểu thư không biết sao? Trong phủ này, Vương gia đối tốt với người nào thì không ai dám đắc tội. . . . . .”
Vương gia chính là ông trời trong phủ, nắm mọi việc trong phủ, mọi người đều biết chuyện này a.
“Nhưng hắn rất tốt với ta sao? Vẫn luôn không tốt. . . . . . Đan nhi, ta nói cho em biết là hắn cố ý, hắn cố ý . . . . . .”
Là cố ý đối xử với nàng như vậy, là cố ý làm cho các nàng ta căm thù mình!
Đúng rồi, hắn cũng không đề cập đến chuyện đứa nhỏ, chẳng lẽ hắn làm như vậy là vì. . . . . .
Sẽ không, không phải là như vậy!
Hắn buông tha mình để cho những nữ nhân kia đối phó với Bảo Bảo của nàng sao?
Lộ Nhi vào nhà ngồi xuống, thở dài một hơi, bên trong phòng ngủ liền vang lên giọng nói không vui oán trách:
“Thấy bổn vương làm cho nàng mất hứng như vậy sao?”
Ai vậy?
Ai lại ở trong phòng ngủ của nàng?
Tại sao lại là hắn? Không phải hắn đang phụng bồi oanh oanh yến yến của hắn sao?
Hắn đang ở đại sảnh a, làm sao bỗng nhiên đi vào phòng của nàng?
Lúc đi vào phòng, Đan nhi đã sớm lui ra ngoài, Lộ Nhi nổi giận nhìn nam nhân đang nằm trên giường của mình, cả giận nói:
“Làm sao ngươi ở lại nằm trên giường của ta, đứng lên. . . . . .”
Nàng muốn đi đến kéo hắn , nhưng hết lần này tới lần khác lại kiêng kỵ sức lực chênh lệch giữa hai người, Lộ Nhi do dự.
“Đây là giường của nàng? Tất cả trong Vương phủ đều là của ta —— bao gồm cả nàng!”
Đôi mắt híp lại, hắn một tay chống đầu, dáng vẻ lười biếng vô cùng.
“Ta. . . . . . Đây là tiểu viện ngươi phân cho ra, chính là của ta . . . . . .”
Ô ô, nàng không có thói quen trên giường của mình dính mùi vị của nam nhân, rất không quen!
“Lộ Nhi, ta đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, nàng không nhớ ta sao?”
Hai mắt hắn sáng quắc nhìn nàng, trên mặt mang một tia mệt mỏi, nhưng trong mắt. . . . . .
Lại mang theo một chút tình cảm làm cho người ta không hiểu, một chút ôn nhu, dây dưa triền miên miên làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.