“Tôi nói rồi, biện pháp của cô rất tốt nhưng cần phải có người phối hợp. . . . . .”
Cô Ưng đi tới, tiến tới bên tai Lộ Nhi, thấp giọng thở dài nói:
“Hắn tỉnh rồi, không cần thương tâm. Lộ Nhi, tôi phải đi. . . . . . Thật ra thì vừa rồi, lời tôi nói, đều là. . . . . .”
Dư âm lượn lờ, Cô Ưng cuối cùng không đem những lời cuối cùng nói ra. Vẻ mặt Lộ Nhi cứng đờ, ý của Cô Ưng là. . . . . .
Rốt cuộc là cái gì?
“Lộ Nhi, không được nghĩ đến hắn!”
Nhìn Lộ Nhi xuất thần, Hiên Vương suy yếu cũng không nghe rõ vừa rồi bọn họ nói những gì, nhưng vẻ mặt Cô Ưng nhìn Lộ Nhi không đúng, hắn cũng biết.
Cảm giác không chắc chắn cũng làm cho người ta rất bất an!
Hắn không muốn Lộ Nhi và Cô Ưng có quá nhiều quan hệ, thậm chí hắn không muốn bọn họ cùng xuất hiện.
“Hiên, chàng đã tỉnh, chàng rốt cục đã tỉnh. . . . . .”
Nhìn hắn, một loại cảm giác mừng như điên từ đáy lòng xông lên, nàng vội vàng cúi người xuống, ôm thật chặt Hiên Vương đang nằm trên giường, thân thể cũng hơi run rẩy.
“Lộ Nhi, ta làm sao chịu buông nàng. . . . . .”
Bàn tay ôm lấy đầu Lộ Nhi, vội vàng hôn môi của nàng, ngày hôm qua động tác của nữ nhân này cũng không lưu loát, nhưng vẫn chọc cho tâm của hắn nhột nhột khó nhịn!
Ô ô. . . . . .
Cho dù hắn quá kích động cũng không cần phải nhiệt tình như vậy chứ?
Ban ngày, hai người cứ hôn như vậy, hơn nữa còn là nữ trên nam dưới, người nào không biết, nói không chừng còn tưởng rằng là nàng cưỡng bách hắn?
“Vương gia. . . . . . Phu nhân. . . . . .”
Một tiếng thét kinh hãi, thanh âm đồ sứ vỡ tan tành làm giật mình hai người đang hồn nhiên hôn quên mình, Lộ Nhi lúng túng đẩy Hiên Vương ra, khuôn mặt nhỏ nhắn so với mặt hồng hào trước kia còn kiều diễm hơn mấy phần!
“Lộ Nhi. . . . . .”
Chợt bị người đẩy ra, Hiên Vương rất là không vui, trời mới biết khi hắn biết Lộ Nhi và hài tử không xảy ra chuyện gì, trong lòng kích động đến cỡ nào!