Có loại người, thật rất kỳ quái, hắn rõ ràng là đang cười, nhưng đáy mắt, lại vẫn có một mảnh lạnh như băng!
Mà Hướng Quân, chính là như thế.
“Lộ Châu, hài tử gần đây tốt không?”
Mắt lạnh liếc về phía bụng Lộ Nhi, thân thể nàng chợt run lên, đáy mắt thoáng qua một tia khẩn trương.
Hướng Quân hài lòng nhếch miệng lên, rất tốt, biết lo lắng là tốt rồi!
“Ngươi. . . . . . Rất tốt. . . . . .”
Cặp mắt đề phòng nhìn Hướng Quân, hài tử cũng sắp ra đời, hắn rốt cuộc muốn thế nào?
Những lời này, nàng cũng sẽ không ngây thơ cho rằng, hắn chỉ đang quan tâm đến con của bọn họ!
“Thật sự? Vậy thì tốt. . . . . .”
Hướng Quân chợt bước lên trước, Lộ Nhi hốt hoảng lui về phía sau một bước ——
Khoảng cách giữa bọn họ, vốn là đủ nguy hiểm rồi, nàng cũng không hy vọng, hai người gần hơn!
“Lộ Châu!”
Một tiếng gầm lên, Lộ Nhi đã cảm giác được cơn giận của hắn, dưới chân không khỏi dừng lại, mà cũng đúng lúc này, một tay tà mị ôm eo Lộ Nhi, một cái tay khác, cũng là cực kỳ tự nhiên nâng cằm nàng!
Tư thế như vậy, rất ám muội!
Lộ Nhi run rẩy nhìn hắn, nhìn đôi mắt lạnh sâu không thấy đáy!
“Nàng càng ngày càng không ngoan. . . . . .”
Ừng ực một tiếng, Lộ Nhi nuốt nước miếng, nàng và hắn là người rất xa lạ có được hay không?
Tại sao hắn phải nói ám muội như vậy ?
Nàng không phải là nữ nhân của Hướng Quân hắn, chẳng lẽ ngay cả nữ nhân của người khác hắn cũng muốn sao?
“Ta. . . . . .”
Nhìn hắn đột nhiên đến gần mặt mình, Lộ Nhi cuống quít quay đầu đi chỗ khác, vành tai khéo léo lướt qua một tia ấm áp, Lộ Nhi tức giận đỏ mặt. . . . . .
“Ngài. . . . . . Thái tử, xin tự trọng!”
Nàng không phải là một nữ nhân tùy tiện, mặc dù lúc này nàng ở trên địa bàn của hắn, nhưng nàng vẫn không muốn cùng hắn có tiếp xúc thân mật!
Nàng là nữ nhân của Hiên Vương, hai người đã bái đường !