Nhưng nàng sẽ chờ hắn, đợi đến khi hắn trở lại, đợi đến khi hắn hiểu, cũng đợi trái tim của hắn!
Trong lòng, bỗng nhiên rất ngọt rất ngọt! Hiện tại nàng rất muốn biết, Hiên Vương biết chuyện này sẽ như thế nào?
Hắn sẽ cảm động sao? Sẽ bị sự chờ đợi không oán không hối của nàng làm cảm động sao?
Sẽ phải là thế đi! Công chúa tự nhủ!
Đêm dài từ từ trôi đi, mà bên gối, nàng sẽ vẫn luôn dành một vị trí cho hắn, vĩnh viễn. . . . . .
————
Lại nói Hiên Vương nghe nói công chúa đã hòa thân, gả cho Vương gia, theo trực giác hắn cho rằng đó là Khánh Vương.
Bởi vì hắn không có ở trong kinh thành, Vương gia thành thân, công chúa xuất giá, là phải có sự hiện diện của hai người đi?
Cho nên, làm thế nào hắn cũng không nghĩ ra, công chúa sẽ thừa dịp hắn không có ở đây mà gả cho hắn.
Thong thả ung dung ăn cơm xong, Đại Ngưu nói muốn đi đặt mua đồ, mà Hiên Vương lại muốn tìm người, sau khi hai người hẹn nơi gặp mặt liền tách ra.
Một thân y phục vải thô, cộng thêm một bộ râu ria rậm rạp khoa trương, ai cũng không nghĩ tới, đây chính là Vương gia mặt lạnh phong độ nhanh nhẹn.
Dường như tùy ý đi bộ trên phố xá, trong lúc lơ đãng đi vào một nhà khách điếm nhỏ không bắt mắt.
“Hỏa Kế, ở trọ!”
Nhìn bốn phía không có người khả nghi, Hiên Vương lạnh giọng hỏi:
“Hoa vô tình ở hậu viện đã nở rồi?”
Thân thể Hỏa Kế cứng đờ, vội nói:
“Chuyện này, tiểu nhân thật sự không biết, tiểu nhân đi xem thử. . . . . .”
Hoa vô tình, một năm chỉ mở một lần, hiện tại cũng không phải là mùa hoa của nó.
Hỏa Kế chạy ra, một lát sau, một nam tử trung niên râu ria rậm rạp đi tới, ha ha cười nói:
“Vị khách quan kia, hoa nở . . . . . .”
“Là bảy bông?” Hiên Vương thấp giọng hỏi, chủ quán cũng hạ thấp giọng:
“Tiểu nhân dẫn khách quan đi qua đó xem thử. . . . . .”
Đối với tiểu nhị nháy mắt, tiểu nhị vội vàng đến, ánh mắt lại quét phía bên ngoài, nhìn thấy không có ai chú ý tới bên này, mới hơi gật đầu một cái.