“Vậy thì tốt!”
Huynh ấy, nàng, hài tử của bọn họ, bọn họ là một gia đình rất hạnh phúc đi?
Khánh Vương thầm than một tiếng, bất kể mình không cam lòng bao nhiêu, hắn cũng không thể bước vào cuộc sống của bọn họ.
Nhưng, nói đi thì phải nói lại, hắn tưởng rằng Hiên Vương sẽ không đi tìm Lộ Nhi, hắn muốn mau chóng bình phục như cũ, muốn đi tìm Lộ Nhi, nói cho nàng biết hắn cũng yêu nàng, có lẽ là đã từ lâu lắm rồi.
Nói cho nàng biết, hắn không để bụng tất cả mọi chuyện của nàng, cho tới bây giờ đều không để bụng.
Nhưng. . . . . .
Nhưng hắn còn chưa khỏe lại, thân thể còn chưa phục hồi như cũ, Lộ Nhi cùng Hiên Vương đã cùng nhau tới đây.
Mà hắn, vì sao còn phải cố gắng, đã không cần thiết phải cố gắng nữa.
“Hiên, gần đây rất bận sao?”
Tình cảnh hiện giờ có chút ngột ngạt, Khánh Vương mở lời, thanh âm mang theo một chút mỏi mệt.
“Đúng vậy. Đệ phải mau chóng bình phục, ta cùng hoàng huynh đều rất mong,”
Hiên Vương ôn nhu nói, Khánh Vương lắc đầu một cái:
“Nếu như có thể đứng lên, cũng đã sớm đứng rồi. Thân thể của đệ, đệ hiểu rõ, thái y cũng đã nói, muốn phục hồi như cũ, phải có kỳ ngộ. . . . . .”
Nếu nói kỳ ngộ, cũng không phải là mỗi thời mỗi khắc đều có, chuyện đó phải xem duyên phận, bản thân hắn chủ động luyện tập, mặc dù cũng có thể phục hồi như cũ, nhưng tương lai cũng rất mong manh.
Thật ra trong lòng có động lực cũng sẽ chịu khó luyện tập, nhưng hôm nay, hắn không biết tại sao mình phải tiếp tục luyện tập.
“Khánh, ta tin tưởng, đệ nhất định sẽ khỏe lên. . . . . .”
Lộ Nhi chăm chú nhìn hắn, Khánh Vương cũng ngẩng đầu lên, quan sát nữ tử y phục đỏ thẫm.
Sau khi sinh hài tử, vóc người của nàng cũng không biến dạng, so với ban đầu hơi có vẻ mảnh khảnh một chút.
Nghĩ đến mảnh khảnh, Khánh Vương không nhịn được cười lên một tiếng, Lộ Nhi cùng Hiên Vương cảm thấy kinh ngạc, hai người đều khó hiểu nhìn hắn.