Tiếng ồn ào khiến cho công chúa không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên dẫn theo một bé gái khoảng năm sáu tuổi, vẻ mặt vội vàng giải thích, cũng không biết rốt cuộc muốn làm gì.
Thật tò mò mà? Một ánh mắt sắc bén nhìn lại, công chúa vội vàng đi về phía trước mấy bước, len lén nấp vào một chỗ vắng người qua lại ——
Bọn họ là ai? Đại công tử trong miệng bọn họ là . . . . .
Không thể nào? Chẳng lẽ là đứa trẻ kia?
Đứa trẻ mà cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng gặp mặt?
Nhưng khi nhìn người đàn ông kia đã biết không phải là dạng người tử tế gì rồi, sao Lộ Nhi có thể mặc cho con mình tiếp xúc với loại người như thế?
Công chúa cảm thấy có chút không đúng, nhưng nhìn thị vệ của Vương phủ mặc dù đang đuổi người, nhưng gương mặt không hề tức giận, chẳng lẽ thật sự đã có chuyện gì xảy ra sao?
Quên đi, hay là đợi lát nữa hỏi sau vậy?
Công chúa nén lại sự tò mò, nhìn người đàn ông và thị vệ đôi co thật lâu, đến cuối cùng bé gái kia cũng khóc, người đàn ông đó mới không cam lòng rời đi.
“Cái con nha đầu này, hầu hạ công tử là chuyện vinh dự cỡ nào, mày khóc lóc cái gì?”
Nếu như con gái của y có thể trở thành thiếp thân nha đầu cho đứa trẻ đó vậy chẳng phải y đã kiếm được món hời lớn?
Đi tới đi lui trên đường, tùy ý nói ra quan hệ của mình với bọn họ, ai mà không phải cúi đầu khom lưng cười hì hì lấy lòng mình chứ?
Về phần đánh bạc à? Vậy cũng hời rồi, có con gái giúp y kiếm tiền, ăn ngon uống ngon, y còn phải đánh cược gì nữa.
“Cha, ca ca đó không có ở đây . . . . . .”
Vãn Vãn oan ức nhìn cha mình, cũng không biết cha bị làm sao, mấy ngày nay mê muội lại đột nhiên lôi mình ra ngoài, nói muốn đưa mình đến Vương phủ làm nha đầu.
Mẹ nói mình còn nhỏ như vậy, làm sao có thể hầu hạ người khác chứ?
Nhưng cha lại bảo nhỏ cũng không sao, kết duyên cùng chủ nhân là chuyện tốt. . . . .