“Mẹ, bây giờ con ở bên ngoài kinh doanh, không giống như trước người đi làm thuê, dù sao cũng gặp một số khách hàng, hiện tại con người mắt cực kỳ sắc, nhìn người mặc quần áo gì cũng cho người cái sắc mặt đó, những thứ này đều nhất định phải có, mẹ đừng tức giận, chờ thời gian này xong việc, con cũng sẽ mang mẹ đi đặt mua mấy bộ quần áo.”
Lục Hải tùy tiện ngồi xuống, cầm lấy cốc nước trên bàn trà uống một hơn hết hơn nửa chén, mở miệng nói. Đương nhiên chủ ý của anh không phải thế này, anh rất thích A Ly, nguyện ý cho cô tất cả mọi thứ mà anh đủ khả năng, nhưng bố mẹ dù sao cũng là quá quen cuộc sống khổ cực, vẫn là phải giải thích một trận, miễn cho mẹ có cái nhìn với A Ly.
“Ta lớn tuổi như vậy, đâu có cần quần áo gì a, sẽ nói dễ nghe.” Nghe được con trai nói như vậy, mẹ Lục biết rõ là lấy cớ, nhưng mà cũng không nói gì thêm, hơn nữa con trai cả của mình là thật sự lợi hại, nhà cửa đồ dùng trong nhà hiện tại đều là nó đưa tiền mua, trước kia quả thực là nó muốn mua quần áo cho mình, là mình không chịu cho mua.
Mẹ Lục lải nhải hai câu, làm Lục Hải không quá mệt, mới trở về phòng đi ngủ, chẳng qua vẫn nhịn không được lại cùng bạn già của mình nói việc này, bị bố Lục răn dạy một câu: “Nhiều chuyện!”
Liền không lên tiếng nữa, bố Lục nghe được một chiếc váy bốn năm ngàn cũng cực kỳ kinh ngạc, có điều ông so với vợ mình thông minh hơn nhiều, mỗi lần mình đi công viên mang chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch xem hoa rất thoải mái, đều là công lao của con trai cả. Huống hồ dỗ phụ nữ mua quần áo không phải rất bình thường, sau đó kết hôn thì tốt rồi, mình trước khi kết hôn không phải trả lại cho bà ấy mua một chiếc đồng hồ Thượng Hải cực kỳ đắt tiền.
Mẹ Lục mặc dù có chút ý kiến, nhưng không ai hùa theo bà, cũng không nói nhiều, tính tình của bà xem như không tệ, là bà chủ nhà điiển hình, dọn dẹp sạch sẽ trong nhà vệ sinh, người một nhà cũng được bà cho ăn khỏe mạnh cường tráng.
Ly Ly đương nhiên không biết vẻ mặt mẹ Lục ôn hòa lại có thể vì vậy mà tức giận cùng mình, cô cũng không phải người cực kỳ xa xỉ, nhưng đây là vì kết hôn, mua vài món quần áo tốt cũng là hết sức bình thường.
Bởi vì sắp kết hôn, rất nhiều việc, Ly Ly bận rộn vội vàng thành thói quen, thậm chí không có thời gian suy nghĩ người đã từng ở trong đầu.
Ly Ly kết hôn, Nhã Văn xung phong nhận việc làm phù dâu, cô ấy gần đây tinh thần rất tốt, nghe nói cũng kết giao bạn trai, là người kinh doanh, điều kiện không tệ.
Kết hôn vào ngày này, cô đương nhiên là ở trên trấn, em trai Mạc Văn Bân cũng trở về.
Mạc Văn Bân do dự chí mãn, tâm trạng vô cùng tốt, cậu ta biết mình gây dựng sự nghiệp tiền là Lục Hải cho, mà Lục Hải là một ví dụ về gây dựng sự nghiệp thành công, đặc biệt niềm nở, nhìn thấy Lục Hải mở miệng một tiếng gọi anh rể, so với chị ruột còn thân hơn.
Cậu ta và Từ Giám giống nhau, tử nhỏ bị làm hư, chỉ có điều hai nhà hoàn cảnh gia đình khác nhau, Mạc Văn Bân ra xã hội khẳng định không có may mắn như Từ Giám, vốn dĩ Tiểu Bá Vương vô pháp vô thiên, hiện giờ cũng không thu lại, sẽ tùy mặt gửi lời, lại nói, cậu ta cũng không phải người hư hỏng đi, chỉ là có vẻ ích kỷ một chút, với lại dáng vẻ cậu ta cũng vô cùng đẹp, lúc nào cũng có thể làm cho người ta khoan nhượng cậu ta hơn.
Ly Ly sáng sớm đã thức dậy, mặc áo cưới vào, cô không có gọi chuyên viên trang điểm đến nhà trang điểm, mình đi làm ở thẩm mỹ viện, trang điểm so với chuyên viên trang điểm tốt hơn nhiều, hơn nữa mình có vẻ khá quen thuộc mặt mình, trang điểm càng dễ.
Chỉ là ngày thường cô rất ít trang điểm đậm cho mình, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt.
Phụ nữ một khi mặc áo cưới vào dường như đều xinh đẹp hơn ngày thường rất nhiều, còn chưa có bắt đầu hóa trang, chỉ là mặt mộc, Ly Ly Ly nhìn mình trong gương, đã có chút xinh đẹp.
Phụ nữ lấy chồng, là ở thời điểm đẹp nhất.
Cô bắt đầu trang điểm cho mình, vốn là cô bộ dáng tốt, theo động tác trong tay, người phụ nữ trong gương chậm rãi từ xinh đẹp biến thành kinh diễm.
Thời điểm chờ thoa son môi, bản thân Ly Ly cũng dừng lại.
Hình như lúc này cô đột nhiên hiểu rõ cái thần thoại trong truyện xưa chàng trai cả ngày ngồi ở trên bờ sông nhìn cái bóng của mình.
Bộ dáng Ly Ly rất xinh đẹp, nếu bố mẹ cũng nuông chiều từ nhỏ, tính cách hiện giờ của cô không biết biến thành thế nào.
Bên ngoài cô có đầy đủ xinh đẹp, nhưng không có tương ứng với bối cảnh, chính cô cũng hiểu, nhìn qua cô kiêu ngạo, trên thực tế không hề tự tin, cô ở với bố mẹ đối đãi bất công ngày qua ngày, càng cẩn thận, không dám hy vọng xa vời không thực tế gì đó, gả cho Lục Hải là lựa chọn tốt nhất.
Nhìn chính mình trong gương, Ly Ly nói với bản thân: “Mình nhất định sẽ hạnh phúc.:
Nhã Văn là phù dâu, đến khá sớm, lúc này đã nghe cô ấy ở bên ngoài gọi: “Cô dâu tốt không, chú rể đến rồi!”
Ly Ly đứng lên, mở cửa, trên mặt đã không có bộ dáng vừa mới đau thương kia, ngược lại có chút thẹn thùng, ngay cả trái tim Nhã Văn không phải cực kỳ thích Ly Ly giờ phút này cũng không thể không cảm thán, cô thật sự rất đẹp, nếu mình là Lục Hải mà nói cũng sẽ động tâm.
Nếu như trước đây Nhã Văn đối với Lục Hải còn có chút ý tứ kia, nhưng trước đó không lâu, thời điểm cuộc sống của cô ấy không ngờ quen biết một người đàn ông, người đàn ông kia ra tay hào phóng, tùy tiện đưa quà chính là túi sách Chanel, mấy vạn đồng, tuy Nhã Văn nhìn chưa rành chuyện đời, đột nhiên bị dỗ mở cờ trong bụng, lâng lâng lên, lúc này nhìn thấy bộ dáng Ly Ly, cô ấy đã nghĩ đến bộ dáng mình mặc áo cưới vào rồi.
Măc dù Lục Hảitốt, nhưng kết hôn cũng là khách sạn phổ thông, phô trương cũng không có bao nhiêu, bản thân liền bất đồng, nếu gả cho người đàn ông kia, nhất định là giàu sang nhất trong đám bạn.
Lại nói Nhã Văn bị chọn làm phù dâu, coi như là Ly Ly có quan hệ rất tốt với bạn bè, nhưng trên thực tế khuê mật dễ trở thành kẻ địch nhất, hai người có thể trở thành bạn tốt, kỳ thực điều kiện cũng không khác nhau là mấy, nhưng mà một khi không có cùng đối xử, một bên sẽ bất bình, loại này khó chịu không phải một lần là xong, mà là sẽ không nhận thức được từ từ tích lũy, đến cuối cùng, có lẽ bên cạnh bạn là người phụ nữ có quan hệ tốt nhất, ngược lại bạn trở thành người khắp thiên hạ ghét nhất.
Loại tình cảm này không nói rõ, Nhã Văn và Ly Ly điều kiện hai người gần giống nhau, Ly Ly học tập không tốt lắm, năng lực không quá mạnh, thế nhưng bộ dáng xinh đẹp, Nhã Văn lại tương phản, học tập cực kỳ cố gắng, năng lực cũng rất mạnh, bộ dáng có vẻ bình thường, nhưng diện mạo cũng có thể sử dụng trang điểm để đền bù, hiện giờ Nhã Văn vô cùng xinh đẹp, chói lọi, nhưng trong quá khứ những thứ này từng giọt từng giọt bất bình tích lũy xuống, làm cho Nhã Văn cực kỳ ghét Ly Ly.
Mọi chuyện đều muốn cùng Ly Ly tranh cao thấp, cuộc hôn lễ này, tự mình sẽ cho Mạc Ly Ly một kinh hỉ.
Nhã Văn trên mặt tràn đầy tươi cười, Lục Hải đến cửa đón dâu, tất nhiên là sẽ gặp một số trở ngại, đóng cửa không cho tiến vào, một đám người Lục Hải ở ngoài cửa từng bước từng bước nhét tiền lì xì theo khe cửa vào, vừa ca hát vừa đối thơ, cuối cùng mở cửa cho.
Bởi vì trên trấn và trong nội thành có hơi xa, còn phải vội vàng giờ lành, cũng không ồn ào lâu lắm, Lục Hải liền đón Ly Ly về nhà.
Một hàng xe BMV cùng màu, coi xem như là lưu lại cho trấn nhỏ một đề tài nói chuyện sung sướng rồi.
Đến nhà Lục Hải, ngồi tạm một lúc, một đám người lại vội vàng đi khách sạn.
Ly Ly và Lục Hải phải ở cửa khách sạn đón tiếp khách khứa, hôm nay Lục Hải mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cà vạt màu đỏ sậm, nụ cười trên mặt nhìn không nổi, người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, nhìn anh đẹp trai mười phần, vô cùng vui vẻ.
Mà ngày thường Ly Ly ra ngoài quay đầu nhìn cũng rất cao, hôm nay lại càng khiến cho người ta kinh diễm, chỉ là đứng ở cửa, những người qua đường đều nhiều dừng lại, nếu không phải cửa dán áp-phích chữ hỉ rất to, còn tưởng rằng là minh tinh đến đây.
“Cô dâu thật xinh đẹp.” Mấy cô gái đi qua nhiều lần ngoảnh mặt nhìn Ly Ly,vẻ mặt hâm mộ nói.
Trên thực tế Ly Ly đã cảm thấy được có chút mệt mỏi, sáng sớm hình như là hơn năm giờ đã thức dậy, bữa sáng căn bản ăn không có bao nhiêu, ngồi xe xóc nảy một trận, bây giờ lại đi giày cao gót đứng ở cửa. Chẳng qua hôn lễ chuẩn bị lâu như vậy chính là vì điểm này, mệt nữa cũng phải giữ vững tinh thần, đối với khách khứa tới đây tươi cười chống đỡ.
“Mệt mỏi à, nếu không thì em đi nghỉ ngơi một chút đi.” Lục Hải cảm thấy Ly Ly đang đổi chân đứng thẳng, quan tâm nói.
“Không có việc gì, còn có thể cầm cự được.” Dù sao để cho Lục Hải một mình ở cửa tiếp đón không tốt, Ly Ly hướng anh cười cười.
“Nếu như thời điểm không có ai em phải dựa vào anh, chờ người đến đây em lại đứng vững là được.” Lục Hải một chút cũng không biết mệt, có thể lấy được người phụ nữ yêu thích, mệt nhiều cũng đáng, hiện tại đoán chừng để cho anh đi chạy marathon vẫn có sức lực.
“Vương tổng, ngài đã tới, hoan nghênh hoan nghênh.” Lục Hải nhìn từ xa thấy một tên mập đi tới, nhiệt tình gọi, tên mập này là một thương nhân nỏ, cũng là khách hàng quan trọng của Lục Hải.
Lục Hải mở một công ty hữu hạn công trình trang sức inox, kinh doanh chủ yếu tấm vật liệu inox, năm món vàng, đồng thời còn tiếp nhận công trình trang sức inox.
Đầu năm nay giá phòng cực cao, bất động sản nóng như lửa, kéo theo vô số của cải chung quang, giống loại công ty Lục Hải này, chỉ cần có nhân mạch, mở ra một cái nhân khẩu, sau đó làm việc nhanh nhẹn chút, nghiệp vụ nhiều cũng làm không xong, làm ăn vô cùng tốt.
Đương nhiên một cái miệng này cũng không phải dễ mở ra như vậy, trước kia thời điểm Lục Hải làm công là ở một nhà xưởng thép làm nhân viên vật tư, anh đầu óc linh hoạt, lại biết nói chuyện, một học sinh cũng người bên dưới, làm việc lại kiên định, lúc này mới đi vào chuyến này.
Trước kia Ly Ly đối với Lục Hải vẫn không quá thích, cũng bời vì một điểm này, tuy nhiên Lục Hải ở trước mặt cô ngốc, nhưng có một hai lần Lục Hải mời cô cùng đi ăn cơm, thì gặp được cả Lục Hải và khách hàng của anh, ăn cơm uống rượu ca hát, ngôn ngữ cực lỳ thô lỗ, đoạn ngắn thô tục vốn không có ngừng lại, cô cảm thấy rất khó chịu.
“Lục tổng, chúc mừng chúc mừng, cô dâu thật xinh đẹp, phúc khí tốt.” Tên mập híp mắt đánh giá Ly Ly trên dưới một lượt, mở miệng nói.
“Nhờ lời chúc của ngài.” Hiển nhiên tên mập này đối với Lục Hải mà nói rất quan trọng, anh tự mình đưa tên mập ngồi vào vị trí, để một mình Ly Ly đứng ở cửa.
Ly Ly đang cảm thấy có chút xấu hổ, cả người tới là ai cũng không biết, chỉ có thể ngưỡng mặt mỉm cười, tiếp đón một đám người rất không dễ dàng, Lục Hải còn chưa có xuống, mới vừa còn có thể dựa vào Lục Hải một chút, bây giờ Ly Ly thật sự thấy mỏi chân, muốn vận động chân mình một chút, lại sợ giẫm lên váy, cúi đầu thật cẩn thận chuyển động, lại nhìn thấy trước mặt nhiều hơn một đôi giày da da bò màu cà phê giản dị.
Đôi giày này, Ly Ly có chút quen thuộc, cô không hiểu tim đập nhanh hơn, lại cảm thấy mình có chút thần kinh, làm sao có thể, nhưng mà ngẩng đầu lại thấy Từ Giám mặc giản dị vô cùng đứng ở trước mặt mình.
Vẻ mặt anh mỉm cười, giống như mới gặp, có chút vô lại đứng trước mặt Ly Ly.
“Đã lâu không gặp.” Từ Giám chậm rãi mở miệng nói.