Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao?

Chương 111: Tranh sủng



Hoàng thất dương thịnh âm suy, thái hậu biết được Vân Du hạ sinh một cặp song nữ liền cao hứng mạnh tay ban thưởng. Thái phi đặt hẳn một đôi ngọc bội. Lãnh Thiên Minh lập tức hạ chỉ phong quận chúa.

Đôi tiểu nữ nhi có lên Lãnh Tử Linh, Lãnh Tử Tinh. Vân Du đặt tên thân mật là Lãnh Điềm Điềm, Lãnh Mật Mật. Mọi người ai cũng khen hai nữ nhi đều giống Lãnh Thiên Hạo. Lãnh Thiên Hạo đương nhiên cao hứng đem đôi nữ nhi bảo bối của mình sủng ngất trời.

Năm năm sau, Lãnh Thiên Hạo oai vệ ngồi ở tiền thính, mỗi bên đùi có một tiểu oa nhi khả ái giống nhau y như đúc. Tuy đã ba mươi sáu nhưng vẻ tuấn dật, tiêu sái và khí chất vương giả vẫn rất mị người.

Miệng của hai tiểu oa nhi liên tục hoạt động hết công suất huyên thuyên bên tai hắn.

“Điềm Điềm nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao lúc trước phụ vương lại lấy mẫu phi?”

“Mẫuphi có điểm nào lọt được vào mắt của phụ vương đâu chứ.”

“Người không xinh đẹp như Tiêu bá mẫu.”

“Không thùy mỵ như thất hoàng thẩm.”

“Không ôn nhu, đoan trang như tứ hoàng thẩm.”

“Cũng không dịu dàng như Vương bá mẫu.”

“So với ngũ hoàng thẩm vẫn là hung dữ hơn.”

“……..” Hai tiểu oa nhi liên tục mang Vân Du ra so với hết người này đến người khác.

“Mật Mật, tỷ tỷ nghe Vương bá bá nói hôn sự của phụ vương và mẫu phi là do đích thân đại hoàng bá bá tứ hôn đấy.”

“Ngô bá bá còn nói hoàng nãi nãi cùng có tham gia vào chuyện này.”

“Có phải vì vậy phụ vương mới thú mẫu phi vào cửa không?”

“Tiêu bá bá nói lúc đó mẫu phi chỉ mới có mười tuổi.”

Lãnh Mật Mật khẽ kéo tay áo của Lãnh Thiên Hạo: “Sao phụ vương không nói gì thế?”

“Có phải phụ vương cũng cảm thấy Điềm Điềm cùng muội muội nói đúng lắm phải không?”

“Nhất định là như vậy rồi.”

Lãnh Thiên Hạo bất lực nhìn hai nữ nhi bảo bối của mình cười khổ. Hắn vừa định mở miệng khuyên nhủ thì Vân Du đã hùng hổ bước vào chống hông nói: “Lãnh Thiên Hạo, chàng giỏi lắm. Ba phụ tử các người cư nhiên dám ở đây nói xấu bổn phi.”

Vân Du lại hoài thai nên rất hay ngủ. Ngủ dậy bước ra tiền thính liền thu trọn một màn vào lỗ tai. Hỏi làm sao mà không sinh khí cho được.

Lãnh Điềm Điềm, Lãnh Mật Mật vờ sợ hãi, ôm chặt lấy Lãnh Thiên Hạo không buông.

“Phụ vương có thấy không, mẫu phi thật hung dữ.”

“Mật Mật quả thật cảm thấy rất sợ a.”

Lãnh Thiên Hạo ôm lấy hai tiểu bảo bối của mình hướng Vân Du trầm giọng nói: “Du Du, nàng làm Điềm Điềm, Mật Mật sợ rồi.”

Nàng thật muốn thổ huyết mà. Hai tên tiểu yêu tinh kia làm gì mà biết sợ chứ. Bọn chúng chỉ giả vờ trước mặt Lãnh Thiên Hạo tìm sự đồng cảm thôi.

Vân Du cao giọng quát: “Lãnh Điềm Điềm, Lãnh Mật Mật, hai ngươi mau leo xuống đây cho bổn phi.” Chỗ đó vốn dĩ là của nàng cơ mà.

Hai tên tiểu yêu tinh kia lại còn khóc lóc, kêu la thống khổ hơn.

“Phụ vương.”

“Ngay cả khuê danh của Mật Mật mẫu thân cũng mang ra gọi luôn rồi. Thật không thục nữ.”

Lãnh Thiên Hạo khẽ thở dài: “Du Du, nàng đang mang thai không nên sinh khí như vậy, không tốt cho hài tử của chúng ta.”

Vân Du tức tối: “Chàng…chàng giỏi lắm. Tối nay đừng về phòng ngủ nữa” Nàng hung hắn quay đi.

Lãnh Thiên Hạo đặt hai nữ nhi bảo bối xuống dặn dò không được chọc tức Vân Du rồi chạy theo dỗ ngọt nàng.

Lãnh Mật Mật nhếch môi hỏi: “Theo tỷ tỷ vì sao phụ vương uy vũ của chúng ta lại sợ mẫu phi như vậy.”

Lãnh Điềm Điềm thản nhiên trả lời: “Nhất định là mẫuphi đem tiểu muội muội trong bụng ra để dọa phụ vương rồi.”

Lãnh Thiên Hạo theo nàng đến Thanh Tâm cư: “Du Du, đừng giận có được không?”

Vân Du đánh vào ngực hắn: “Chàng chỉ biết lo cho hài tử của chàng thôi, đâu có để ý đến ta.”

“Ta chẳng phải là yêu thương nàng nhất sao.” Hắn nhỏ nhẹ bên tai nàng rồi đem môi nàng dày vò một trận.

Lúc này Lãnh Điềm Điềm, Lãnh Mật Mật cùng rón rén bước đến. Lãnh Điềm Điềm cao giọng ngây thơ hỏi:

“Phụ Vương cùng mẫu phi là đang làm gì đó?”

Lãnh Thiên Hạo rời khỏi môi của Vân Du rồi dùng mắt ra hiệu cho nữ nhi bảo bối hướng nàng bồi tội.

Lãnh Điềm Điềm cầm lấy tay nàng làm nũng: “Mẫu phi là người đại nhân đại lượng làm sao có thể giận nữ nhi được.”

Lãnh Mật Mật mỉm cười ngọt ngào cầm lấy tay còn lại của nàng: “Vương bá bá thường nói đồng ngôn vô kỵ. Mẫu phi hẳn là không để trong lòng đâu.”

Vân Du đắc ý mắng cho bọn họ một trận. Nàng còn mang tất cả các đức tính cao quý của nữ nhân trên thế giới một lượt kể ra còn tuyên bố những thứ đó nàng đều có.

Lãnh Mật Mật lại sờ lên bụng nàng: “Tiểu muội muội mau chóng ra đây góp sức hai tỷ tỷ tranh sủng cùng mẫu phi đi. Vui lắm.”

“Các ngươi làm sao biết đó là muội muội. Ta nói đây là đệ đệ đấy.” Nàng nói thế thôi cũng không dám chắc được.

Lãnh Điềm Điềm bên cạnh bồi thêm: “Là tiểu muội muội nói cho Điềm Điềm biết a.”

Vân Du tức tối liền nói: “Ta sẽ bảo Tử Dật tứ hôn cho các ngươi. Đợi đến khi các người mười tuổi liền tống hết ra khỏi phủ.”

Lãnh Điềm Điềm mỉm cười nói: “Lúc đó vẫn còn có tiểu muội muội bồi mẫu phi cơ mà.”

“Lãnh Thiên Hạo, sao chàng không có chút phản ứng nào thế?” Nàng lại quay sang lay lay người của Lãnh Thiên Hạo.

Lãnh Thiên Hạo từ đầu chí cuối chỉ mỉm cười. Hắn thật không thể xen được vào câu nào cả.

Lúc này Tiêu Vũ cùng Vương Khang bước đến hành lễ. Tiêu Vũ chậm rãi mở miệng: “Vương phi, xe ngựa đã đợi ở trước cổng. Vương bá bá bảo đưa hai vị quận chúa vào cung gặp sư phó.”

Lãnh Điềm Điềm lập tức bỏ dáng vẻ điêu ngoa mà ngoan hiền hướng Vân Du cùng Lãnh Thiên Hạo làm nũng: “Mẫu phi nói thì phải giữ lời đấy. Nữ nhi muốn gả cho Vũ ca ca.”

Vương Khang được di truyền bộ não hồ ly của Vương Doãn dù mới năm tuổi đã rất sắc sảo: “Điềm Điềm quận chúa xin an tâm, Vương phi nhất ngôn cửu đỉnh.” Hắn vẫn gọi tên thân mật chứ không hề gọi tước phong của Lãnh Điềm Điềm, Lãnh Mật Mật.

Vương Doãn bật cười ha hả bước đến vỗ vai Tiêu Tử bên cạnh: “Lão Tiêu chuẩn bị tinh thần để tiểu Vũ ở rể rồi.”

Tiêu Tử cười như mếu nhìn Lãnh Thiên Hạo. Hắn chỉ có một nam hài thôi làm sao nỡ mang đi ở rể chứ.

Lãnh Mật Mật bĩu môi nói với Vân Du: “Mẫu phi, tỷ tỷ mỗi lần gặp Vũ ca ca liền không có tiền đồ như vậy.” Lãnh Mật Mật sợ nhất là Vương khang. Cho dù là ai nàng cũng có thể mang bạc của họ về phủ còn Vương Khang nàng chẳng bao giờ lấy được trừ khi hắn nguyện ý đưa.

Vân Du gật gù đồng ý. Lãnh Thiên Hạo mỉm cười nhìn Lãnh Điềm Điềm, nữ nhi của hắn chưa gì đã nghĩ đến chuyện xuất giá rồi: “Chuyện này để sau hẳn nói đi.”

Vương Khang lại nói: “Mật Mật quận chúa rất có tiền đồ.” Trên tay hắn lúc lắc cái hà bao màu trắng.

Lãnh Mật Mật nhìn theo cái hà bao đó không hề chớp mắt. Nàng thực muốn mang cái hà bao đó về phòng. Đáng tiếc nó lại ở trên tay Vương Khang đành bấm bụng từ bỏ vậy.

Hồ Điệp cùng Lãnh Tâm bước đến nhắc nhở đám tiểu hài tử mới nhanh chóng chạy đi.

————Phân Cách Tuyến Luna Huang————

Không lâu sau, Vân Du hạ sinh một nam hài tên gọi Lãnh Tử Ly. Tiểu Vương gia lại được khen giống Lãnh Thiên Hạo. Vân Du giận dỗi bỏ về phòng, nàng mang nặng đẻ đau thế mà chẳng có tên nào giống mình, thử hỏi có tức hay không chứ? Lãnh Thiên Hạo lại một phen dỗ ngọt.

Vào một đêm thất tịch, thái hậu tổ chức cung yến ở Bích uyển. Mọi người vui vẻ nào nhiệt. Lãnh Thiên Minh vì muốn phủi bỏ trách nhiệm nên khi Lãnh Tử Dật vừa đủ năng lực hắn liền thoái vị để có thời gian cùng thê tử gia tăng tình cảm lại cùng đám hoàng đệ tiêu dao. Lãnh Tử Dật nay đã lập hậu. Hoàng hậu là người rất đoan trang, hiền thục.

Vương Khang miệng lưỡi trơn tru rất được thái hậu và thái phi yêu thích. Mỗi lần có ban thưởng phần của hắn luôn bằng với tiểu quận chúa.

Lãnh Điềm Điềm bám theo Tiêu Vũ không rời nửa bước. Tiêu Vũ lại rất hiểu chuyện cũng ít nói không như lúc nhỏ nữa. Ngoài phải luyện công với phụ thân hắn còn phải cùng mẫu thân học y thuật rất bận rộn.

Lãnh Mật Mật lại khác. Nàng luôn tìm cách moi bạc từ hoàng huynh của mình. Điều đáng nói ở đây là vị hoàng huynh nào cũng yêu thương tình nguyện đưa hết bạc cho nàng.

Vân Du bế Lãnh Tử Ly ngồi bên Lãnh Thiên Hạo xem vũ khúc. Lãnh Thiên Hạo ôm lấy nàng mỉm cười mãn nguyện. Hắn ở bên tai nàng đọc lên một đoạn.

“Ta sinh nàng chưa sinh

Nàng sinh ta đã già

Ta hận nàng sinh muộn.”

Vân Du nhanh miệng tiếp lời: “Thiếp không hận chàng sinh sớm.”

Lãnh Thiên Hạo nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?” Hắn luôn nghĩ nếu hắn cùng nàng không chênh lệch tuổi nhiều như vậy thì quá tốt rồi.

“Vì thiếp thích phu quân như bây giờ.” Vân Du cười khúc khích nép vào lòng Lãnh Thiên Hạo. Hắn ôm lấy nàng chặt hơn một phần, ánh mắt đầy hạnh phúc.

Ánh trăng tròn soi sáng cả Bích uyển như lời chúc phúc viên mãn gửi đến từng người.

<Hoàn toàn bộ>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.