Phu Quân Chết Trận Trở Lại

Chương 31: Lương tiểu ngựa hoang



Edit + Beta: Cù lão bản

Người nói chuyện vóc dáng cao to, mặt như quan ngọc, mặc trường bào màu nguyệt bạch, ống tay áo bên phải có thêu một con ưng. Ưng mâu sắc bén, sải cánh đón gió. Thiết kế này ở thời đại cổ xưa như nơi đây có chút mới mẻ, nhưng lại rất hòa hợp với khí chất của người mặc.

Lương Hiểu Tài bị phát hiện cũng không vội, bình tĩnh đánh giá người đứng dưới chân tường. Hắn cảm giác đây là một người nguy hiểm nhưng cũng là một cơ hội, liền thẳng thắn điều chỉnh một tư thế thoải mái ngồi xuống.

“Tàm tạm thôi.” Lương Hiểu Tài nói xong phủi phủi bụi bẩn trên quần áo, sau đó rất thản nhiên hỏi: “Tương phùng tức là duyên, đại ca có thể giúp tiểu đệ một chuyện được không?”

“Giúp?” Người dưới chân tường lần đầu tiên thấy có kẻ đêm khuya xông vào Hầu phủ, bị phát hiện mà còn không vội chạy cũng không gấp trốn, khá là ngoài ý muốn nhíu mày, cười cười nói: “Ngươi có biết ta chỉ muốn chào hỏi một câu, chào xong ngươi có thể bị bắn thành cái sàng hay không?”

“Tin. Thế nhưng ngươi xem, ngay cả mạng ta cũng dám lấy ra liều, đại ca coi như giúp ta hoàn thành một cái tâm nguyện đi nha?” Lương Hiểu Tài nói, “Cũng không phiền lắm đâu, ta chỉ muốn gặp Hầu gia thôi.”

“Ồ?” Nụ cười trên môi người kia càng thêm sâu, “Gặp hắn để làm gì?”

“Có vài thứ muốn cho hắn xem.” Lương Hiểu Tài xoay xoay nhánh cây trong tay, đồng thời suy đoán thân phận của đối phương.

Buổi tối mà còn ăn mặc sang trọng, không chủ thì chính là khách. Xem tuổi tác chừng hai mươi bảy hai mươi tám, nhiều nhất không vượt quá ba mươi tuổi, chẳng lẽ là con trai của Hầu gia?

Tô Vấn Thanh cũng chưa từng nhìn thấy Trung Dũng Hầu cho nên không có kể rõ với Lương Hiểu Tài. Hoắc Nghiêm Đông cũng chưa từng gặp, chỉ nói Trung Dũng Hầu nghĩa bạc vân thiên, cương trực công chính. Cho nên Lương Hiểu Tài đoán, một vị Hầu gia có thực quyền dù thế nào cũng phải cỡ bốn mươi tuổi trở lên, hơn nữa bốn chữ “Cương trực công chính” và người trước mắt này có nhìn thế nào cũng không thấy có liên hệ với nhau.

Người dưới chân tường đột nhiên vươn tay: “Là vật gì, đưa ta nhìn một cái.”

Lương Hiểu Tài nói: “Thật không tiện, vật này chỉ có thể để Hầu gia xem, người khác ta không tin được.”

Người kia nghe vậy nói: “Vậy sao?” Vừa dứt lời hắn cũng không thèm quay đầu kêu một tiếng: “Người đâu!”

Lúc này Lương Hiểu Tài thu chân lại làm động tác chuẩn bị bỏ chạy thì bên kia phóng tới hai tên thị vệ cầm đao. Một người trong đó liếc mắt một cái đánh giá Lương Hiểu Tài, sau đó hướng về phía người dưới chân tường cung kính nói: “Hầu gia, ngài có gì phân phó?”

Người đứng chỗ chân tường hất cằm về phía Lương Hiểu Tài: “Ta muốn mời vị tiểu huynh đệ này uống chén trà.”

Lương Hiểu Tài: Đờ cờ mờ…

Một tên thị vệ dùng tay ra dấu mời, một tên thị vệ khác… chắc pha trà? Ngược lại hai tên thị vệ không hề nhiều lời, một người một bên ‘kè’ Lương Hiểu Tài. Lương Hiểu Tài nhìn “Hầu gia” đang chắp tay sau lưng đi đằng trước. Thôi, đã tới nước này đi tới đâu tính tới đó vậy. Sau đó hắn bị dẫn vào thư phòng.

Thư phòng này so với tòa nhà ba gian của Hoắc gia bên Hổ Đầu Quan còn lớn hơn, Lương Hiểu Tài quan sát sơ sơ một chút, nghe Trung Dũng Hầu nói: “Phủ Định Bá Hầu cho người chặn cửa thành cùng với ngồi ngốc trước cửa Hầu phủ ta, là vì liên quan tới ngươi à?”

Lương Hiểu Tài nói: “Hẳn là vậy.” Nói xong hắn lấy nhánh cây kia ra: “Mời Hầu gia xem qua.”

Đã nhìn thấy thân thủ của đối phương, Ngộ Tấn còn tưởng người này định hiến thứ tốt gì, ai ngờ chỉ là một nhánh cây. Nhưng hắn lại phát hiện nhánh cây này có độ mềm dẻo không hợp với thời tiết hiện tại. Hắn sờ một cái, đồ vật bên trong cảm giác rất khác lạ.

Hắn có chút bất ngờ liếc nhìn Lương Hiểu Tài, chậm rãi mở nhánh cây, làm lộ ra vật bên trong. Ngón tay của hắn thon dài, khớp xương cũng rắn chắc, so với Hoắc Nghiêm Đông nhiều năm luyện võ đánh trận ngoài biên ải ít đi ba phần dã tính nhiều hơn ba phần tao nhã. Hắn lấy ra vài tờ ghi chép bên trong nhánh cây, vừa mở ra chính là các khoản ghi chép liên quan đến thu chi trong quân.

Lương Hiểu Tài cố ý chọn trang giấy có nội dung vừa liếc mắt một cái lập tức có thể nhìn ra là có liên quan đến Thiết Tí quân, cho nên chỉ cần biết đọc chữ đều biết là có chuyện gì xảy ra. Ngộ Tấn tiện tay đặt đồ vật qua một bên nhìn về phía Lương Hiểu Tài, cũng không bức ép Lương Hiểu Tài tháo khăn che mặt.

“Lá gan của ngươi cũng không nhỏ. Chỉ là ngươi không ngại bản thân lâm vào nguy hiểm cầm đồ tìm tới bản hầu, là muốn vì ai ra mặt? Ngươi là bộ hạ cũ của Phương Hằng (Phương Đại đô thống) à?”

Lương Hiểu Tài nói: “Không phải, chỉ có điều ta không ưa một vài người một vài chuyện thôi. Quân sĩ rời xa quê hương rời xa người thân đi thủ vệ biên ải, chính là vì bảo vệ quốc gia. Lại cố tình có người làm cho bọn họ ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, kẻ đáng ghét như vậy làm sao xứng thống lĩnh một quân!”

Lời nói rõ ràng hết sức nghiêm túc, phàm là người có khí tiết nghe xong đều tức giận, Ngộ Tấn lại vẫn cứ cười cười: “Ngươi có nghĩ tới nếu như bản hầu an bài cho tên đêm khuya xông vào Hầu phủ nhà ngươi một tội danh, ngươi liền xong đời?”

Lương Hiểu Tài cũng cùng cười: “Ngài là người như vậy?”

Ngộ Tấn: “Ngươi rất tự phụ.”

Lương Hiểu Tài không hề kiêu ngạo nói: “Là tự tin. Tin tà bất thắng chính.”

Ngộ Tấn chậm rãi thu hồi nụ cười: “Được lắm, tà bất thắng chính.” Dứt lời lần thứ hai hắn cao giọng hô: “Người đâu!”

Tên thị vệ dẫn đường cho Lương Hiểu Tài vừa nãy tiến vào: “Hầu gia có gì phân phó?”

Ngộ Tấn nói: “Ở ngoài thành đi về phía đông ba mươi dặm, trong rừng cây ngân hạnh (Cù: tên khoa học Ginkgo biloba) bản hầu có giấu chút bảo bối, ngươi dẫn người đến đó cầm đồ về cho bản hầu. Bảo bối chôn dưới gốc cây ngân hạnh cao nhất to nhất, ngay cả đất ngươi cũng đào về. Nhớ kỹ, lúc đào xung quanh không được có ánh lửa, miễn cho bị người mơ ước.”

Thị vệ hô một tiếng “Tuân mệnh”, sau đó lùi lại ba bước rồi quay người rời đi, chỉ chốc lát sau bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa thành nhóm.

Lương Hiểu Tài dò hỏi: “Hầu gia biết chỗ ta cất bảo bối thật hả?”

Sổ sách hắn giấu ở thành Tây, Trung Dũng Hầu lại kêu người đi thành Đông. Hơn nữa giờ này trời tối đen sao tìm được cây ngân hạnh cao nhất to lớn nhất? Rốt cuộc là rảnh quá cố ý kiếm chuyện cho thuộc hạ làm hay là muốn điệu hổ ly sơn?

Ngộ Tấn nói: “Thời tiết này vỏ cây không dễ tróc ra, sợ là ngươi phải tìm địa phương có nước để ngâm một lúc. Nhánh cây ngươi dùng là của cây tần bì (Cù: Tần bì Tamo có tên khoa học là Fraxinus mandshurica) chỉ có ở thành Tây, nếu không phải người của Định Bá Hầu mắt kém thì chưa chắc ngươi có thể bình yên vô sự đến được đây.”

Lương Hiểu Tài thầm nhủ, không phải người ta mắt kém mà là do mắt ngươi như cú vọ thôi. Lúc này bên ngoài có người gõ cửa hai tiếng rất khẽ. Ngộ Tấn nói một tiếng “Tiến vào” người kia liền bưng trà đi tới đặt lên án thư của Ngộ Tấn. Người kia rót hai chén trà, xong rồi mới khom người lui ra.

Ngộ Tấn cũng không mời Lương Hiểu Tài uống, cũng không nói không cho uống. Lương Hiểu Tài nhìn vị Hầu gia này cầm chén trà, đưa tới bên môi nhẹ nhàng ngửi một cái. Sau đó đại khái là đầu óc bị nước vào, Lương Hiểu Tài quỷ thần xui khiến hỏi một câu: “Thơm không?” Hỏi xong tự mình cũng kinh ngạc một chút, cảm giác hơi ngu ngu.

Ngộ Tấn lại nói: “Thử thì biết.”

Lương Hiểu Tài lại không có lập tức uống ngay, mãi đến khi cảm thấy trà nguội đến mức vừa phải mới nhấc chén trà lên, vén lên một phần khăn che mặt, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Ngộ Tấn có chút đau lòng Long Vân Bí của mình, nhưng cũng không có nói cái gì. Từ đầu đến cuối hắn cũng không hỏi tên Lương Hiểu Tài, cũng không có bảo Lương Hiểu Tài tháo khăn che mặt. Hắn chỉ là vừa uống trà vừa hỏi Lương Hiểu Tài chuyện liên quan đến Thiết Tí quân. Lương Hiểu Tài đem chuyện có thể nói đều nói, thuận tiện cũng kể về Tô Vấn Thanh một chút.

Ngộ Tấn nói: “Định Bá Hầu nói hắn có thể là gian tế của địch quốc nên mới hạ lệnh truy nã, bất quá việc này cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp giải quyết. Ngươi dẫn người lại đây trước, chỉ cần đừng quá lộ liễu là có thể. Bản hầu tự có biện pháp bảo đảm an toàn cho hắn.”

Lương Hiểu Tài nói: “Tạ ơn Hầu gia.”

Trà nguội lạnh, Ngộ Tấn kêu một tiếng “Lăng Trạch”, sau đó từ một nơi âm u có một người đàn ông mặc trang phục màu đen giống Lương Hiểu Tài bước ra.

“Hầu gia.”

“Đi theo vị thiếu hiệp này lấy sổ sách mang về.” Ngộ Tấn nói, “Nhớ kỹ, đừng để cho bất luận người nào nhìn thấy dung mạo của hắn.”

“Dạ.” Lăng Trạch nói, “Thiếu hiệp, mời.”

“Hầu gia.” Lương Hiểu Tài chân bước tới cửa đột nhiên dừng lại, “Ngài thật sự không hiếu kỳ dáng dấp của ta ra sao à?” Nếu như là hắn, hắn nhất định sẽ điều tra gia thế tiện thể xem luôn tướng mạo.

Ngộ Tấn nói: “Người như ngươi chỉ cần nhớ kỹ đôi mắt là đủ, còn cái khác… Là người ai chẳng giống nhau, một cái mũi một cái miệng, không có gì hiếm lạ.”

Lương Hiểu Tài gật gật đầu, ôm quyền rồi theo Lăng Trạch cùng rời đi. Lăng Trạch rất ít nói, là loại tính cách có thể nói một chữ tuyệt không nói đến chữ thứ hai. Hắn dẫn Lương Hiểu Tài đi vào một mật đạo, sau khi ra ngoài trực tiếp đến ngoại thành. Hai người đi đến chỗ một hốc cây liễu lấy đồ vật ra, xong việc Lăng Trạch liền ôm quyền rời đi.

Cả quá trình nói chuyện ba câu cũng chưa tới.

Lương Hiểu Tài không quá yên tâm, vì thế sau khi Lăng Trạch đi hắn vẫn âm thầm theo một đoạn đường, đến khi Lăng Trạch chạy đến phụ cận mật đạo hắn mới dừng lại. Tuy rằng 99% là muốn đổi đường, nhưng hắn vẫn tò mò nhìn một lát. Lúc này Lăng Trạch quay lại gật đầu với Lương Hiểu Tài một cái, sau đó triệt để ẩn vào sắc đêm.

Vốn tưởng rằng phải phí chút sức lực, ngờ đâu mọi chuyện lại thuận lợi vô cùng. Lương Hiểu Tài tâm tình không tệ, quyết định đi tìm Tô Vấn Thanh. Tuy nói hắn cũng không xác định sổ sách đến tay Trung Dũng Hầu sẽ phát huy bao nhiêu phần tác dụng, nhưng đây cũng không phải là chuyện hắn có thể chi phối. Hắn cũng không thể ở lại kinh thành chờ kết quả.

Tô Vấn Thanh không quá thông minh, song cũng không phải là tên ngốc. Hắn luôn nghe theo Lương Hiểu Tài tìm một địa phương ẩn nấp kỹ chờ đợi, không tự cho là thông minh ra ngoài đi loạn. Lương Hiểu Tài thấy hắn ngủ gà ngủ gật trong tay còn không quên cầm một khúc gỗ, cười cười đưa cho hắn một chút thức ăn. Tô Vấn Thanh nhận lấy, trên mặt vui vẻ: “Ân nhân, ngài trở lại rồi. Dọc theo đường đi có thuận lợi không?”

Lương Hiểu Tài nói: “Không ngoài dự đoán có chút rắc rối, bất quá cũng kham được. Lúc này chắc Trung Dũng Hầu đã nhìn thấy toàn bộ sổ sách.”

Tô Vấn Thanh nghe vậy cau mày: “Ngài không tự tay giao cho Hầu gia?”

Lương Hiểu Tài thiếu chút nữa trợn trắng mắt: “Bộ ngươi tưởng Định Bá Hầu chết rồi sao? Dọc đường đi ông ta thả không biết bao nhiêu cái cơ sở ngầm, căn bản không đưa sổ sách vào được. Bất quá ngươi yên tâm đi, đồ vật là Trung Dũng Hầu tự cho người đi lấy, hẳn là tâm phúc của hắn.” Lúc đó hắn còn tưởng vị Hầu gia kia lá gan thật to, dám mời một người xa lạ không biết rõ ngọn ngành đến thư phòng. Bây giờ suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói là nhân ngoại hữu nhân đi.

“Đúng rồi Tô Vấn Thanh, ánh mắt của ta rất đặc biệt à?” Lương Hiểu Tài nghĩ đến lời Ngộ Tấn nói, buột miệng hỏi.

“Ây…” Tô Vấn Thanh không biết tại sao đỏ mặt lên, chậm rãi gật đầu, “Hai mắt của ân nhân nhìn như có ánh sao lưu chuyển, khi tĩnh tựa như mưa phùn tháng ba ôn nhuận thanh linh, khi động lại như chim ưng đi săn, lăng lệ ác liệt.”

“Khoa trương như vậy?” Hắn biết mắt hắn đẹp, thế nhưng mưa phùn tháng ba là cái quỷ gì? (Cù: người ta là thư sinh, cho người ta văn vẻ tí đi:>)

“Có.” Tô Vấn Thanh nói, “Hơn nữa ngài che mặt rất kín chỉ để lộ một đôi mắt, cho nên người nhìn thấy sẽ đặc biệt chú ý.”

“Chậc, vậy xem ra không thể lưu ngươi lại.” Lương Hiểu Tài nói xong vén tay áo lên, làm bộ dáng như muốn giết người, “Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?”

Không ngờ Tô Vấn Thanh động cũng không động. “Ngài lừa người, ta có thể nhìn ra.” Tô Vấn Thanh nói.

“Chán chết! Lúc này ngươi phải cầm vạt áo kêu to ‘Đại gia tha mạng a!’, ‘Đại gia xin ngài thương xót!’ thì mới thú vị a.”

Tô Vấn Thanh vô cùng mờ mịt: “Hả?”

Lương Hiểu Tài lắc đầu một cái, nghĩ thầm tên này ngốc quá đi, vẫn là đùa giỡn với cái người trong nhà kia mới có ý tứ.

Hắn đột nhiên có chút nhớ Hoắc Nghiêm Đông.

Ra ngoài bôn ba đã bảy ngày, hay là tám ngày? Chín ngày? Hắn nhớ không rõ. Nơi này ngay cả quyển lịch cũng không có, muốn biết ngày giờ chính xác đều thật lao lực.

Tô Vấn Thanh hỏi: “Ân nhân, bây giờ ngài muốn đi đâu?”

Lương Hiểu Tài nói: “Về Thiết Tí quân. Tuy nói chuyện sổ sách Trung Dũng Hầu đã lấy nhưng kết quả ra sao không biết trước được. Hơn nữa ta còn có chút chuyện muốn làm, phải về xem xem. Ngươi thì sao?”

Tô Vấn Thanh ngẫm lại, lần thứ hai quỳ xuống: “Đa tạ ân nhân một đường chăm sóc. Ngày hôm nay Vấn Thanh là phạm nhân bị truy nã, không thể liên lụy ân nhân. Đợi ân nhân đi rồi Vấn Thanh sẽ tự tìm nơi để đi.”

Lương Hiểu Tài ngăn cản hắn: “Dưới gối nam nhi có hoàng kim, đừng động chút là quỳ. Hơn nữa chuyện của ngươi ta cũng có nói qua với Hầu gia, Hầu gia nói có biện pháp bảo vệ ngươi, chỉ cần gần đây đừng để người khác phát hiện ra ngươi là được.”

Trên mặt Tô Vấn Thanh nhất thời hiện lên ánh sáng, lại dập đầu với Lương Hiểu Tài: “Nếu như ân nhân không chê Vấn Thanh ngu dốt Vấn Thanh thề chết theo ngài!”

Lương Hiểu Tài: “…” Ý tứ của hắn là bảo Tô Vấn Thanh đừng quá lo lắng, chỉ cần tránh một quãng thời gian là được cơ mà?!

Mạch não hai người rõ ràng không cùng một kênh, bất quá Lương Hiểu Tài phát hiện Tô Vấn Thanh cũng không vô dụng như bề ngoài. Người này mặc dù có thời điểm hơi ngốc thế nhưng làm việc rất mau lẹ, còn biết chữ. Hơn nữa không biết tên này đã chạy qua bao nhiêu địa phương, đối với địa hình rất thông thuộc.

Lương Hiểu Tài nghĩ nghĩ, cuối cùng không đuổi người, ngược lại chỉ là phiền phức một chút, giống như hồi vào kinh chọn đường vắng người gấp rút lên đường.

Bọn họ bỏ ra sáu ngày mới về đến Thiết Tí quân, Lương Hiểu Tài nghĩ nếu hai ngàn Hổ Đầu binh có nhu cầu gì cần trợ giúp hắn có thể ở trong bóng tối phụ một tay. Ai biết lúc chạy về hắn vậy mà lại nhìn thấy Hoắc Nghiêm Đông?!

Liên tiếp mười mấy ngày Hoắc Nghiêm Đông ăn không ngon ngủ không yên, tâm can lại càng như bị cào cấu. Sau đó y thật sự là ngồi không yên, dựa vào lý do tới nhìn một chút xem bộ hạ cũ có thích ứng với hoàn cảnh mới hay không mà chạy thẳng đến Thiết Tí quân. Y quả thực quan tâm bộ hạ, nhưng chỉ có y và Dương Hách mới biết đến tột cùng là y tới làm cái gì. Điều tiếc nuối nhất chính là đến giờ y vẫn chưa nhìn thấy Lương Hiểu Tài.

Rõ ràng lúc đó nói là trộm sổ sách xong lập tức trở về Hổ Đầu quân, sau đó sẽ bàn bạc thêm sau. Kết quả Lương Hiểu Tài tiêu thất một mạch nhiều ngày như vậy không hề trở lại. Y tìm tới Thiết Tí quân bên này lại nghe người bên này nói có người trộm đồ bị lôi ra sau núi chôn. Y vừa nghĩ tới người đó có thể là Lương Hiểu Tài trong lòng lập tức rỉ máu, thậm chí còn chạy ra sau núi chuẩn bị lén lút đào mộ xác nhận!

Vậy mà Lương Hiểu Tài đột nhiên quay trở lại xuất hiện ở phía sau núi, còn mang theo một tên thư sinh mặt trắng! Hoắc Nghiêm Đông cũng không biết tại sao bản thân lại đột ngột sinh ra hờn dỗi, không nói hai lời vọt lên đập tên thư sinh kia ngất xỉu.

Lương Hiểu Tài từ cách xa mấy mét đã nhận ra Hoắc Nghiêm Đông, không nghĩ tới vị huynh đài kia lại làm ra chuyện vô duyên như thế này, không khỏi nổi khùng: “Mẹ nó, ngươi đập hắn làm gì!”

Hoắc Nghiêm Đông nghe thấy Lương Hiểu Tài bảo vệ đối phương như vậy trong lòng càng thêm buồn bực, không tự chủ nói ra lời chua xót: “Ngươi còn dám nói?! Ta ở nhà cả ngày nghĩ đến ngươi, ngươi ngược lại giỏi lắm, ở bên ngoài tiêu dao không muốn về có đúng không?”

(Cù: y chang như bà vợ ở nhà chờ chồng mà chồng dắt bồ nhí về dằn mặt 😉 )

Lương Hiểu Tài: “Ta nào có?”

Hoắc Nghiêm Đông: “Hừ!” Xoay người bỏ đi một mạch.

Lương Hiểu Tài cũng không thể không quản Tô Vấn Thanh a, đành ở lại trông chừng. Hoắc Nghiêm Đông thấy hắn không đuổi theo càng tức giận hơn.

Bà nội cha nó! Giỏi lắm Lương tiểu ngựa hoang, lão tử dâng cho ngươi đại thảo nguyên ba ngàn đóa hoa ngươi lại còn dám chạy ra ngoài gặm cỏ! Tức chết lão tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.