Ngộ Tấn đọc xong thánh chỉ không bao lâu liền sai người áp giải Tiền Quang Tổ và cựu quân sư Thiết Tí quân Thái Văn Đình vào xe cũi (cái xe có cũi gỗ dùng để chở phạm nhân), còn sai người đưa ngựa cho Tô Vấn Thanh. Cũng không phải vị này phạm vào tội gì, mà là hắn phải đến kinh thành làm nhân chứng.
Hoắc Nghiêm Đông nhìn thấy Tô Vấn Thanh chần chờ không muốn đi, thuận miệng hỏi Ngộ Tấn: “Hầu gia, hắn không đi không được sao?”
Ngộ Tấn nói: “Vậy thì cũng không phải. Mang hắn đi thứ nhất có lợi cho Tiểu Lương, mà thứ hai, xem như là cảm tạ tâm ý của người nào đó một đêm không ngủ bỏ công đi tìm ta và Lăng Trạch đi.”
Hoắc Nghiêm Đông: “…” Sao da mặt ngài lại dày như vậy!
Mặc dù Ngộ Tấn không có vạch trần, thế nhưng Hoắc Nghiêm Đông cảm thấy người này nhất định đã biết đêm qua y từng đi ra bờ biển. Chuyện như vậy không phải nên lặng thinh không đề cập tới mới đúng phải không? Lại còn lấy ra nói.
(công nhận hai tiểu thụ bộ này mặt này hơn tường thành luôn:>)
Hoắc Nghiêm Đông phục luôn rồi. Nhưng rất nhanh y phát hiện vị Trung Dũng Hầu này có một chút khá tương tự với Lương Hiểu Tài, đó chính là đối với một vài việc người bình thường đều sẽ cho rằng cần bận tâm và lảng tránh thì trái lại hai người họ đều rất thẳng thắn. Có lẽ chính vì như vậy cho nên bọn họ mới có thể trở thành bằng hữu? Mặc dù y chưa thấy hai người đơn độc ở chung được mấy lần, thế nhưng y có thể cảm giác được, vị Hầu gia này thật lòng coi Lương Hiểu Tài là bằng hữu.
Lúc này Lăng Trạch lại đây nói: “Hầu gia, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể xuất phát.”
Ngộ Tấn gật gật đầu, ngáp một cái: “Lúc trở về ta muốn ngồi xe ngựa.”
Lăng Trạch nói: “Đã chuẩn bị tốt.”
Ngộ Tấn cười cười, “Ừ” một tiếng: “Hoắc Đại thống lĩnh, sau này chúng ta còn gặp lại.”
Hoắc Nghiêm Đông lần lượt ôm quyền với Ngộ Tấn và Lăng Trạch: “Hầu gia, Lăng huynh đệ, sau này còn gặp lại.”
Lăng Trạch ôm quyền, lập tức đi theo đỡ Ngộ Tấn lên xe ngựa, hắn thì cưỡi ngựa che chở ở bên cạnh xe. Hoắc Nghiêm Đông tiễn đội ngũ một đoạn rất xa mới phản ứng được lần này mình cư nhiên lên chức. Tuy rằng lần này thăng quan khiến toàn bộ mọi người đều bất ngờ, y cũng không phải là rất muốn ngồi cái ghế Đại thống lĩnh Thiết Tí quân này lắm, thế nhưng xác thực là đã thăng quan.
Bây giờ tâm tình người trong quân doanh Thiết Tí quân rất mâu thuẫn, đặc biệt là người bên Hổ Đầu quân. Ngược lại binh sĩ thuộc Thiết Tí quân lại cực kỳ cao hứng, bởi vì thông qua khoảng thời gian này bọn họ biết Hoắc Nghiêm Đông làm người thế nào, đều biết y nhất định là thống lĩnh tốt. Thế nhưng người bên Hổ Đầu quân thì có chút khó chịu.
Nghĩ cũng biết a, Hoắc Nghiêm Đông thăng lên chức Đại thống lĩnh ở đây vậy khẳng định không thể trở về Hổ Đầu quân a! Còn đám Hổ Đầu binh bọn họ thì sao đây? Muốn nói trở lại, vốn cảm thấy rất tốt, nhưng bây giờ ngẫm lại, bọn họ trở về nhưng Hoắc Nghiêm Đông không thể quay về a! Biết bao nhiêu người trong đám bọn họ đều là theo chân Hoắc Phó thống lĩnh vào sinh ra tử, còn muốn tiếp tục theo chân Hoắc Phó thống lĩnh nữa đây, nhưng bây giờ Hoắc Phó thống lĩnh thành Đại thống lĩnh nhà người ta rồi.
Trương Ký là người thứ nhất không cao hứng, nhưng hắn không dám lớn tiếng biểu đạt bất mãn với thánh chỉ, chỉ dám nhỏ giọng thầm thì: “Chuyện này ngay cả Đại đô thống cũng chạy, vì sao không cho Phó đô thống làm Đại đô thống, để Dương Đại thống lĩnh làm Phó đô thống a? Như vậy Phó thống lĩnh của chúng ta không phải sẽ trực tiếp thành Đại thống lĩnh Hổ Đầu quân à? Chúng ta vẫn đều là một nhà. Ôi nãi nãi ơi, sao lại an bài lộn xộn vậy chứ?”
Triệu Tam Canh nói: “Ngươi nói chuyện có biết giữ mồm giữ miệng hay không? Lời này có thể nói như vậy sao? Hơn nữa Thiết Tí quân cũng là một phần của Trấn Bắc quân, bên trên có thể không quản hay sao? Tình huống nơi này ngươi cũng không phải không nhìn thấy, nếu không phải Phó thống lĩnh của chúng ta đến thì sao có thể tốt lên? Tình huống trước mắt như thế này, ngươi nói đi, nếu như Phó thống lĩnh đi ai có thể quản được?”
Trương Ký nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu, hắn không muốn phải tách ra với mọi người đâu!
Mà hắn nghĩ tới đương nhiên Hoắc Nghiêm Đông cũng nghĩ đến. Lúc tiễn Ngộ Tấn y có hỏi qua chuyện biên ải và chuyện Hổ Đầu binh hồi doanh. Ngộ Tấn nói cho y biết, trước mắt không nên động binh, chờ Phương Đại đô thống trở về việc này tự có định đoạt. Nói cách khác, hai ngàn Hổ Đầu binh này tạm thời vẫn phải lưu lại Thiết Tí doanh.
“Mọi người đang làm gì thì cứ làm đó. Bất kể nói thế nào thì Phương Đại đô thống có thể trở về đối với Trấn Bắc quân chúng ta đều là chuyện cực kỳ tốt.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Còn nữa, chỉ cần Thiết Tí quân có huynh đệ Hổ Đầu quân chúng ta thì sau này mọi người đều là người một nhà.”
“Phó thống lĩnh nói không sai!” Hàn Trường An nói, “Đều là người một nhà!”
“Chỉ là tòa nhà kia ta mua lỗ rồi.” Hoắc Nghiêm Đông cau mày, “Một năm này vất vả xới đất không công cho người khác.”
Trước kia là Lương Hiểu Tài ở nhà xới đất, còn chưa kịp trồng cái gì bọn họ đã rời đi. Đến Hổ Đầu Quan thì y xới đất, còn gieo vào không ít hoa màu, lần này phỏng chừng cũng không được ăn. Hai bên còn cách xa mấy trăm dặm lận đấy, cố gắng thúc ngựa càng nhanh càng tốt cũng phải mất một ngày, không thể vì ăn đồ ăn mà chạy xa như thế.
“Lần này ngài lại được chuyển nhà.” Triệu Tam Canh cười, “Cả năm đều phải vất vả chuyển nhà.”
“Chuyển thì chuyển đi.” Hàn Trường An nói, “Ta cảm thấy chúng ta nên nghĩ theo hướng tốt đẹp. Phó thống lĩnh, à không, hẳn là Đại thống lĩnh, sau này hai bên đều là Đại thống lĩnh của chúng ta, về bên kia cũng giống như về nhà, không phải rất tốt sao?”
Ban đầu mọi người còn lo lắng không về được, giờ lại lo lắng về rồi sẽ không được gặp Hoắc Nghiêm Đông nữa. Thế nhưng nghe Triệu Tam Canh và Hàn Trường An khuyên bảo mọi người đều nghĩ thông suốt. Tuy là cách xa chút song dù sao cũng đều là Trấn Bắc quân, muốn gặp mặt cũng không khó. Hơn nữa ngẫm lại những binh sĩ ở lại Thiết Tí quân chịu khổ bao nhiêu năm qua, bây giờ có thể biến thành như vậy không phải rất tốt sao?
Nói đến chuyện này Trương Ký đột nhiên nghĩ đến điều gì: “Phó thống lĩnh, trong lúc vô tình ta nghe thấy tên tiểu tử họ Tô kia nói, là Lương giáo đầu cầm sổ sách tham ô quân lương của Tiền Quang Tổ ngựa không dừng vó vào kinh tìm Trung Dũng Hầu nên Thiết Tí quân mới có ngày hôm nay. Đây chính là sự thật sao?”
Nếu như đây là thật, khoan hãy bàn phía Thiết Tí quân, chỉ đối với toàn bộ Hổ Đầu quân thôi thì Lương giáo đầu cũng là đại ân nhân a! Bằng không không ai biết được những việc này thì làm gì có ai quản đến? Thời điểm đó đói chết còn không phải là hai ngàn Hổ Đầu binh bị trao đổi này sao!
Hoắc Nghiêm Đông không có nói phải, cũng chưa nói không phải, chỉ nói với Trương Ký: “Có một số việc biết được là đủ, không cần phải nói ra. Mạc Cương còn chưa quy án, nhiều người biết chuyện sẽ không tốt.”
Trương Ký là người có chút ngay thẳng, nhưng không ngốc, vừa nghe thế liền biết chuyện mình nghe là thật.
Lúc này Hoắc Nghiêm Đông cũng minh bạch ý tứ của Ngộ Tấn, mang Tô Vấn Thanh đi đúng là biện pháp tốt nhất. Ở lại chỗ này không tiện không nói, vạn nhất bị người khác phát hiện chuyện lúc trước hắn đi cùng Lương Hiểu Tài đưa sổ sách vào kinh, sau đó chắc chắn có không ít phiền phức. Nghĩ đến lý do đưa người đi là để làm người làm chứng, song cơ hội Tô Vấn Thanh ra làm chứng không lớn, chỉ sợ Ngộ Tấn sẽ không cho tiểu tử đó cơ hội xuất đầu.
Bất quá như vậy cũng tốt, y không thể trở về Hổ Đầu Quan, thế nhưng y có thể để cho Lương Hiểu Tài quang minh chính đại mang theo hai vị mẫu thân đến Bàn Hải Thành a! Mặc dù y chưa từng nhìn thấy tòa đại trạch mới được phong thưởng kia, nhưng Bàn Hải Thành vốn lớn hơn Hổ Đầu Quan nhiều cũng giàu có trù phú hơn, phỏng chừng tòa nhà đó sẽ không kém.
Vì vậy cùng ngày hôm đó Hoắc Nghiêm Đông lập tức viết một phong thư cho Lương Hiểu Tài bảo hắn dẫn hai nương đến Bàn Hải Thành. Trong thời gian ngắn y không thể rời khỏi đây, đi đón cũng không thể, chỉ có thể làm phiền Lương Hiểu Tài cùng người nhà chủ động lại đây.
Thời điểm Lương Hiểu Tài nhận được thư đã là ngày hôm sau thế nhưng hắn cũng không quá bất ngờ, bởi vì hắn đã có dự liệu trước rất có thể Hoắc Nghiêm Đông sẽ bị lưu lại. Đúng như dự đoán, lưu lại, còn được thăng chức.
“Nghĩa, nghĩa là chúng ta đều phải chuyển đi?” Lý Thuận Liên còn có chút ngơ ngác. Sao lại phải đi nữa? Bà chỉ vừa mới làm quen với nhà hàng xóm thôi mà?
“Đúng vậy đại nương.” Từ sau khi bị phát hiện thân phận Lương Hiểu Tài cứ như vậy gọi Lý Thuận Liên, “Nghiêm ca thăng chức a. Trước đây huynh ấy là Phó thống lĩnh, hiện tại thành Đại thống lĩnh, thánh thượng còn ban thưởng cho huynh ấy một tòa nhà. Con sẽ đưa ngài tới đó, đến đó rồi sẽ tìm người hầu hạ ngài.”
“Ơ, Tiểu Chu không đi theo sao?”
“Dạ, không. Nhà của Chu thẩm ở bên này, thẩm ấy cũng cũng không thể đi xa như vậy.” Lương Hiểu Tài nói, “Bất quá ngài đừng lo lắng, đến đó rồi con lại tìm cho ngài một người tri kỷ hầu hạ ngài.”
“Vậy còn con?” Lý Thuận Liên cầm lấy tay Lương Hiểu Tài hỏi, “Con có đi hay không?”
“Có a, con không đi thì ai đưa ngài?” Lương Hiểu Tài cười cười, “Được rồi, ngài đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu.”
Lý Thuận Liên vẫn cảm thấy không quá vui vẻ. Không phải vì Chu gia muội tử không thể đi theo làm bạn với bà, mà là cảm giác Lương Hiểu Tài sẽ rời đi khiến bà không cao hứng nổi. Bây giờ suy nghĩ một chút, bất luận là Quan Thải Y hay là Chu gia muội tử bà đều không hề bận tâm vui vẻ ở chung với hai người họ là bởi vì trong nhà có Lương Hiểu Tài. Bà không tin người khác nhưng nhất định tin tưởng Lương Hiểu Tài.
Quan Thải Y cũng nhìn ra Lý Thuận Liên không mấy vui vẻ, ôn hòa nói: “Đại tỷ, Nghiêm Nhi thăng quan là chuyện tốt a, tỷ vui vẻ chút. Chuyện tốt mà sao còn mất hứng vậy?”
Lý Thuận Liên còn chưa kịp mở miệng nước mắt đã rơi xuống trước: “Không có chuyện gì.”
Quan Thải Y giúp bà lau nước mắt, nói: “Đừng khóc. Về sau cuộc sống của tỷ sẽ tốt đẹp hơn, bao nhiêu người ước ao còn không thành kia kìa.”
Lý Thuận Liên thở dài, không nói gì.
Lương Hiểu Tài cũng không hỏi nhiều, xoay người đi thu dọn đồ đạc. Hắn phát hiện lúc đến đây không mang theo bao nhiêu đồ, lúc này đi cũng chẳng hơn bao nhiêu. Chủ yếu là sau khi đến đây hắn và Hoắc Nghiêm Đông mới mua thêm nồi bát muôi chậu, dọn dẹp lại cũng không tốn bao nhiêu diện tích. Còn quần áo gì đó, mỗi người đều không có bao nhiêu bộ, xếp xếp chút chắc một xe là vừa.
Trương Ký mang người cùng xe ngựa tới đón, Lương Hiểu Tài lại không vội vã rời đi. Lương Hiểu Tài nói với Trương Ký: “Huynh đệ ngươi ở đây hỗ trợ chút đi. Ta đi gặp Đại thống lĩnh của các ngươi rồi mới đi.”
Sau khi Trương Ký biết chuyện đưa sổ sách xong kính ý đối với Lương Hiểu Tài quả thực như núi tựa biển, kiềm chế cũng không được, nghe vậy nhanh chóng nói: “Ngài yên tâm, có ta đây bảo đảm không có chuyện gì.”
Thậm chí dùng luôn cả kính ngữ.
Lương Hiểu Tài nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn, gật gật đầu, sau đó mua một chút thịt bò kho tương, thêm hai vò rượu rồi chạy đến quân doanh. Thứ nhất tính tình Dương Hách rất hợp khẩu vị của hắn, thứ hai hắn muốn biết cái nhìn của Dương Hách đối với việc Hoắc Nghiêm Đông đến Thiết Tí quân. Hoắc Nghiêm Đông vốn là thuộc hạ của Dương Hách, nhưng về sau cũng coi như là ngồi ngang hàng, không biết trong lòng Dương Hách có khúc mắc hay không.
Vừa vặn Dương Hách đang ở trong doanh trại, Lương Hiểu Tài nhờ một thủ hạ của Trương Ký dẫn đường, trực tiếp đi đến doanh trướng của Dương Hách.
Dương Hách cũng đang phiền muộn đây, thấy Lương Hiểu Tài đến đầu tiên là sững sờ. Nhưng người này giống Ngộ Tấn, ánh mắt rất sắc bén, nhìn thấy cặp mắt của Lương Hiểu Tài xong ngay lập tức nhận ra đây là người nào, cười nói: “Khá lắm, ta còn tưởng ngươi sẽ dọn đồ đi luôn. Vẫn được, không cần nói nhiều, ta mời ngươi uống rượu.”
Lương Hiểu Tài vừa nghe là biết, hắn không có nhìn lầm. Hắn cười nói: “Rượu của đại ca lần này tiểu đệ uống không nổi. Trên đường tới đây ta có cầm theo một ít, không biết đại ca có rảnh hay không, nếu như thuận tiện tiểu đệ kính đại ca một chén rồi mới đi.”
Chuyện Lương Hiểu Tài trộm sổ sách đưa vào kinh Dương Hách là người thứ hai biết đến. Mặc dù đối với kết quả trước mắt này hắn có chút bất ngờ nhưng so với tình huống trước kia đây nhất định là kết quả tốt nhất, mà hơn nửa đều là công lao của Lương Hiểu Tài. Cho nên một chén này hắn không để Lương Hiểu Tài mời hắn, mà hắn khăng khăng kính Lương Hiểu Tài.
“Tiểu Lương huynh đệ, tuy rằng chúng ta gặp mặt không nhiều nhưng ngươi là huynh đệ của Nghiêm Đông, vậy cũng là huynh đệ của ta. Ta chỉ lớn hơn ngươi vài tuổi, đành mặt dầy tự xưng một tiếng đại ca. Ngày hôm nay chúng ta uống chén rượu này, về sau không quản đi tới nơi nào mọi người vẫn là huynh đệ.”
“Được!” Lương Hiểu Tài nói, “Đại ca, mời!”
“Cạn!” Dương Hách một lần thấy đáy, nói với Lương Hiểu Tài: “Trở về giúp đại ca chuyển mấy câu. Ngươi nói cho Nghiêm Đông, tuy rằng sau này y không còn ở dưới trướng ta nhưng giao tình của chúng ta là dùng mạng đổi lấy, không quản đi đến đâu đều là người một nhà. Mặt khác y có thể ở lại Thiết Tí quân cũng không phải là chuyện xấu gì. Trấn Bắc quân nhiều người như vậy, Hổ Đầu quân và Thiết Tí quân lại cách nhau gần nhất, về sau mọi người cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
“Vâng, đại ca. Ta nhất định sẽ chuyển lời.” Lương Hiểu Tài lại rót cho Dương Hách thêm một chén rượu, kính hắn một chén xong mới đi.
Dương Hách tiễn người đến ngoài doanh trại, nhìn Lương Hiểu Tài leo lên Dạ Phong, giận dỗi thì thầm: “Mụ nội nó, tiểu tử này không giữ được, tiểu tử kia lại chạy mất, chậc! Đau lòng chết lão tử!”
Dương Hách không phải là người bụng dạ hẹp hòi, bằng không Hoắc Nghiêm Đông sẽ không thể cùng hắn xưng huynh gọi đệ. Chỉ là hắn thật sự tức muốn chết.
(Ban đầu trong doanh nhiều việc làm không xuể nên Dương Hách định dụ dỗ Lương ca ở lại làm giáo đầu, không ngờ không dụ được còn bị gạt mất một phó tướng. Trăm dâu đổ đầu tằm, Dương đại ca sẽ bị công việc trong doanh đè chết. Tức là vì thế đấy, không phải ghen tỵ gì đâu:>)
Nhưng mà tâm tình của Hoắc Nghiêm Đông và Lương Hiểu Tài lại không tệ, đặc biệt là khi Hoắc Nghiêm Đông biết Lương Hiểu Tài sắp đến, không cần động não đã phóng ngựa đi nghênh đón.
Từ xa xa y đã nhìn thấy Lương Hiểu Tài cưỡi trên lưng Dạ Phong, thắt lưng thẳng tắp tư thế oai hùng hiên ngang, vẫn là cái dáng dấp y đã từng nhìn thấy, không tự chủ được nở nụ cười ngoác tới mang tai. Y kẹp bụng ngựa, chạy đến đối diện Dạ Phong, cố nén kích động muốn ôm ôm một cái: “Ngươi đã về.”