Phu Quân Của Ta Nhân Cách Phân Liệt

Chương 1



**Cấm KY, nhắc tới bất kỳ thứ gì ( nhân vật, tình tiết,…) của tác phẩm ( truyện, phim,…) khác vào trong truyện này.

**Xin nhắc nhở, đây là truyện nhất thụ đa công!

**Cả công lẫn thụ đều là người trong ma đạo, thỉnh cân nhắc trước khi đọc.

Y gọi Sở Ly, Sở trong thanh sở ( sạch sẽ), Ly trong lục ly ( rực rỡ).

Trước kia, y chỉ là một nhân viên văn phòng sống ở thế kỷ XXI, từ nhỏ đã là cô nhi không cha không mẹ, cũng không có anh em, bạn bè.

Cho nên, sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện bản thân đã vô thanh vô tức xuyên đến dị giới, ngoại trừ ban đầu có chút kinh hoảng, thì rất nhanh, Sở Ly cũng đã có thể tiếp nhận được sự thật.

Chủ nhân thân thể này cũng tên là Sở Ly.

Mặc dù đều là cô nhi, nhưng không may mắn giống như y, được sinh ra trong xã hội pháp trị. Bởi vì có vài phần tư sắc, nguyên chủ từ nhỏ liền đã bị bọn buôn người bán vào trong trại nô ɭệ.

Năm 12 tuổi, nguyên chủ bằng vào tư chất thượng thừa, vạn năm có một của mình, mới vô tình lọt vào mắt xanh của Ma giáo giáo chủ - Kì Phong, được đối phương mang về Ma giáo, nhận làm đệ tử thân truyền.

Nói về vị Ma giáo giáo chủ này, cuộc đời của đối phương, kỳ thực cũng có thể xem là một truyền kỳ.

Cướp vợ huynh trưởng, gϊếŧ cha đoạt vị, khi sư diệt tổ, đồ thành diệt trấn,…có thể nói, chưa từng có việc ác nào trên đời mà đối phương chưa từng làm qua, từ đầu tới chân, đều là một ma đầu hàng thật giá thật.

Nhưng cũng bởi vì loại hành sự tàn nhẫn, quyết đoán này, đối phương mới có thể từ hai bàn tay trắng, dựng lên một Ma giáo ngạo thị quần hùng như vậy.

Chỉ tiếc, có lẽ là làm quá nhiều việc ác, bị thiên địa trừng phạt, vị giáo chủ phong lưu thành tính, hồng nhan trải khắp thiên hạ này, sống hơn một vạn tuổi, mới miễn cưỡng sinh được một nhi tử.

Bởi vì già mới có con, nên đối với nhi tử duy nhất này, Kì Phong có thể nói là xem như trân bảo, yêu chiều hết mực, chỉ vừa đầy tháng liền đã được phong làm thánh tử.

Chỉ tiếc, không giống phụ thân mình là một giáo chủ uy chấn thiên hạ, dù từ khi sinh ra liền đã được kỳ vọng rất cao, nhưng bất kể là thiên phú hay ngộ tính, mọi mặt của vị thánh tử này đều vô cùng tầm thường.

Mà đối với việc này, mặc dù e ngại ma uy của Kì Phong, nhưng ở sau lưng, trưởng lão cùng giáo chúng trong Ma giáo đều có không ít lời dị nghị, cảm thấy đối phương không xứng với vị trí thánh tử.

Mặc cho thời kỳ đỉnh phong có bao nhiêu hào nhoáng, nhưng con người thủy chung đều sẽ không thoát khỏi được bốn chữ sinh, lão, bệnh, tử, ngay cả tu tiên giả cũng không ngoại lệ.

Ám thương năm xưa bộc phát, thọ nguyên sắp tận mà cảnh giới vẫn không thể đột phá, Kì Phong rốt cuộc vẫn là buông tay nhân gian, kết thúc một đời uy phong của mình.

Sở Ly vẫn còn nhớ rất rõ, ngày hôm đó, ngồi trên bảo tọa, ở trước mặt chư vị trưởng lão cùng toàn thể giáo chúng, Kì Phong đã nắm chặt tay y, dùng âm thanh già nua, chân thành nói.

“Ly nhi, ngươi là hài tử bổn tọa tự tay nuôi lớn, đồng thời, cũng là đệ tử mà bổn tọa coi trọng nhất. Mặc dù không nói, nhưng kỳ thực, bổn tọa cũng đã sớm xem ngươi thành nhi tử ruột thịt của mình…”

“Ngươi cầm lấy, đây chính là lệnh bài tượng trưng cho thân phận của giáo chủ. Bất kể là năng lực hay tâm tính, ngoại trừ ngươi ra, đã không còn ai thích hợp kế thừa chức vị giáo chủ này hơn.”

“Nên hôm nay, nhân lúc vẫn còn chút sức lực, bổn tọa liền đích thân truyền ngôi vị giáo chủ này lại cho ngươi, tin chắc rằng, toàn thể giáo chúng và trưởng lão, cũng sẽ không có người phản đối.”

“Chỉ có điều, Ly nhi, ngươi biết đó, bổn tọa chỉ có một nhi tử, đó chính là A Ngân. Từ trước đến nay, bổn tọa chưa từng cầu xin ngươi điều gì…”

“Nhưng hôm nay, bổn tọa muốn ngươi ở ngay tại đây đáp ứng với bổn tọa, sau khi tiếp quản chức vị giáo chủ, liền gả cho nhi tử của bổn tọa, cùng hắn kết làm đạo lữ, có được không?”

Giây phút Kì Phong vừa dứt lời, toàn bộ đại điện liền yên tĩnh đến tiếng kim rơi đều nghe.

Đừng nói những người khác, ngay cả Sở Ly cũng đều kinh ngạc đến mở to mắt, cho rằng bản thân đã nghe lầm.

Lời đối phương nói là có ý gì?

Muốn làm giáo chủ, thì phải gả cho nhi tử của đối phương?

“Sư phụ, ta là đệ tử mà ngài dưỡng dục gần ngàn năm. Trước khi chết, ngài có cần phải đào hố cho đệ tử của mình như vậy hay không?”

Bàn tay bị siết chặt, nghe thấy truyền âm mang theo giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của Sở Ly, cũng không hốt hoảng, Kì Phong chỉ bình tĩnh đáp:“Ly nhi, ngươi là đồ đệ bổn tọa yêu thương nhất, không sai…”

“Nhưng A Ngân lại là nhi tử duy nhất của bổn tọa…Bổn tọa cũng phải suy nghĩ cho tương lai của nó chứ? Vả lại, ngươi gả cho nó rồi, chúng ta mới thật sự có thể xem như là người một nhà. Chức vị giáo chủ này, không thể truyền cho ngoại nhân…”

Tính tình của Sở Ly nên nói thế nào nhỉ? Trời sinh lạnh bạc, ngoại trừ thực lực và quyền thế ra, trên đời này đã không còn gì có thể khiến y cảm thấy hứng thú nữa.

Thậm chí, đối với vị ân sư đã chung sống gần ngàn năm này, y cũng không có quá nhiều cảm tình, cùng lắm chỉ có vài phần tôn kính mà thôi.

Bởi vì hiểu rõ con người Sở Ly, nên Kì Phong mới cố tình đưa ra yêu cầu vô lý như vậy.

Nhưng sự thật chứng minh, không thể cưỡng lại được sự mê hoặc của ngôi vị giáo chủ, sau khi an táng Kì Phong, Sở Ly cũng liền đã tổ chức đại hôn với nhi tử của ông, thuận lý thành chương trở thành giáo chủ đời tiếp theo của Ma giáo.

Trong chủ điện ánh đèn rực rỡ, bốn phía đều treo đầy lụa đỏ cùng giấy cắt, Sở Ly mặc một bộ giá y đỏ thẳm, tinh xảo, mỹ lệ lúc này cũng đã ngồi vào trên bảo tọa to lớn đặt trên đài cao.

Bàn tay y chậm rãi vuốt ve đồ án điêu khắc trên tay vịn, hai mắt khép hờ, lưng tựa vào ghế, hưởng thụ cảm giác mà bản thân mơ ước đã lâu này.

Sở Ly chưa từng yêu, cũng không biết yêu là gì.

Vì mục đích, y có thể bất chấp mọi giá, không từ thủ đoạn hi sinh hết thảy, bao gồm cả những người xung quanh, thậm chí là chính bản thân mình.

Cho nên, khi bị ép cưới một nam nhân mà mình không yêu để đổi lấy ngôi vị giáo chủ, y liền đã không chút do dự đồng ý.

Đương nhiên, y chấp nhận lấy đối phương là một chuyện, nhưng đó cũng không có nghĩa, y sẽ ngoan ngoãn khuất phục.

Nếu đối phương biết điều một chút, yên ổn làm vật bài trí, thì nể mặt người sư phụ đã chết kia, y cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, để đối phương vô tư vô lự sống đến hết đời.

Còn nếu đối phương không biết thức thời, cố tình gây sự, thì y cũng không ngại tiễn đối phương đi gặp vị ân sư dưới hoàng tuyền kia, để phụ tử bọn họ đoàn tụ với nhau…

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, ngay khi Sở Ly đang định gọi người đến dâng trà, thì bỗng dưng, không hề báo trước, trong não hải của y lại đột ngột vang lên một tiếng ‘đinh đang’ tràn ngập khí tức cơ giới, khiến y không khỏi giật mình mà mở mắt ra.

[ Đinh, hệ thống đang trong quá trình kích hoạt…]

[ Ký chủ vui lòng chờ đợi trong giây lát…]

Nghe được giọng nói cứng nhắc tựa như máy móc không chút cảm tình này, phản ứng đầu tiên của Sở Ly chính là…

Y đều đã xuyên qua 1000 năm, bàn tay vàng lúc này mới xuất hiện, có phải là đã quá trễ rồi không?

May là y có vài phần bản lĩnh, có thể tự mình sinh tồn. Nếu không, chờ hệ thống kích hoạt được, xương cốt của y e rằng cũng đã sớm biến thành hóa thạch rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.