Phu Quân Của Ta Nhân Cách Phân Liệt

Chương 14



Mặc dù không nhìn rõ được tâm ý của Kì Ngân, nhưng Sở Ly có thể khẳng định, trước kia hắn mặc dù rất hay né tránh y, nhưng mỗi khi cùng y tiếp xúc, hắn căn bản cũng sẽ không kháng cự một cách kịch liệt như vậy…

Hôm nay, tiểu tử này rốt cuộc là thế nào? Chẳng những khí chất cùng tạo hình đều thay đổi, mà bây giờ, ngay cả tính cách cũng đều trở nên khác thường…

Có thể hay không, hắn đã bị người nào đó đoạt xá?

“Hạ tiền bối, ngài xem như giúp người giúp cho trót, cố gắng nhẫn nhịn một chút, nằm yên cho sư huynh ôm đi. Ngài mà đứng dậy, y nhất định sẽ hoài nghi thân phận của ngài đó.”

Trong não hải vang lên thanh âm của Kì Ngân, Hạ Vãn Ý liền theo bản năng ngừng động, sống lưng cũng bởi vì căng thẳng mà trở nên cứng ngắc:“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả, ta biết trong lòng ngài đang đắn đo điều gì. Có phải ngài cảm thấy y là thê tử của ta, nên nếu ngài tiếp xúc thân mật với y như vậy là không phù hợp lễ giáo, cũng như không tôn trọng ta hay không?”

“Nếu là vậy thì ngài không cần lo, cứ yên tâm nằm đó, chỉ cần đừng để lộ bí mật nhất thể tam hồn của chúng ta là được. Ta sẽ không trách ngài.”

Cố gắng thuyết phục Hạ Vãn Ý, Kì Ngân cũng không biết, bởi vì loại tâm tính lạc quan đến quá phận này, bản thân đã gián tiếp đưa dê vào miệng cọp, dẫn sói vào nhà.

Thời khắc này, nếu không phải cố gắng giữ vững thiết lập nhân vật của mình, Hạ Vãn Ý có lẽ cũng đã sớm không nhịn được mà kêu gào.

Vấn đề quan trọng nhất bây giờ không phải nằm ở việc hắn cảm thấy phù hợp lễ giáo hay không, mà là nằm ở chỗ, tâm của hắn đang loạn như ma!

Hắn là chính nhân quân tử, không sai. Nhưng chung quy vẫn nằm trong một giới hạn nhất định, mà không phải thật sự biến thành thánh nhân lục căn thanh tịnh.

Dù Hạ Vãn Ý đã kịp thời thay đổi phản ứng, thế nhưng, chỉ như vậy, hiển nhiên vẫn sẽ không đủ để Sở Ly buông bỏ hoài nghi. Cho nên, rất, nhanh, y liền đã thử hỏi ra một câu thăm dò hắn.

“Kì Ngân, ngươi có còn nhớ, năm đó trong trận chiến ở Kinh châu, phụ thân của ngươi đã bị bao nhiêu mũi tên bắn xuyên cơ thể hay không?”

Chuyện Kì Phong bị thương này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhưng lần đó, ngoại trừ y và Kì Ngân ra, cũng đã không còn người thứ ba biết được tin tức cụ thể nữa.

Có Kì Ngân trợ giúp, nên gần như không cần suy nghĩ, Hạ Vãn Ý liền đã lập tức đáp:“4 mũi tên.”

Linh cảm mách bảo, nên dù câu trả lời của Hạ Vãn Ý là hoàn toàn chuẩn xác, Sở Ly vẫn như cũ cảm thấy hắn rất khả nghi, không nhịn được mà thăm dò hắn lần nữa.

“Như vậy, ngươi có còn nhớ sinh thần năm 8 tuổi của ngươi, ngươi đã mặc y phục gì hay không?”

“Năm ta 8 tuổi, bởi vì bệnh liệt giường, nên ta cũng không tổ chức sinh thần. Trên người thì chỉ mặc một bộ trung y, khoác áo choàng bông.” Không biết có phải ảo giác của Hạ Vãn Ý hay không, khi nhắc tới sinh thần năm 8 tuổi, ngữ điệu của Kì Ngân đã đột ngột có chút thay đổi.

Không khó đoán ra, năm đó nhất định là đã xảy ra biến cố gì đó, khiến ký ức của hắn đặc biệt khắc sâu…

Không thể không thừa nhận, dù cho lòng còn nghi ngờ, nhưng khi Hạ Vãn Ý trả lời đúng cả hai câu hỏi, đáy lòng Sở Ly vẫn không khỏi có chút buông lỏng.

Nếu thật sự là đoạt xá, như vậy, hắn cũng không có khả năng nhớ rõ từng chi tiết của những chuyện đã xảy ra năm xưa như vậy.

Trong lúc Sở Ly cùng Hạ Vãn Ý trò chuyện, Bạch Yêu Yêu rất nhanh cũng đã quay trở về, trong tay còn cầm theo ấm nước đã được đun nóng. Chỉ có điều, vừa đẩy cửa bước vào liền đã thấy được khung cảnh như vậy, nàng rốt cuộc vẫn là không khỏi ngây ra như phỗng.

#Nhìn thấy nam thần của mình cùng tình địch nằm chung giường với nhau, hơn nữa nam thần còn ôm chặt đối phương thì phải làm thế nào? Thỉnh trợ giúp!

“Sư huynh…”

Bạch Yêu Yêu đột nhiên bước vào, không có thói quen khăng khít thân mật trước mặt người khác, Hạ Vãn Ý liền đã theo bản năng rướn người, ngồi dậy.

Thế nhưng, thời khắc quan trọng thế này, Sở Ly làm sao lại có thể để hắn rời đi được chứ?

Dù sao, yêu cầu nhiệm vụ có nói rất rõ, hai người bọn họ nhất định phải tiếp xúc ‘liên tục’, một khi ngắt quãng, liền sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.

Nếu đổi thành bình thường thì cũng thôi đi, cùng lắm làm lại một lần nữa là được. Thế nhưng, bây giờ đây, thứ y thiếu thốn nhất liền chính là thời gian.

Lỡ như bắt đầu lại từ đầu, thời gian không đủ khiến nhiệm vụ thất bại, y nhất định sẽ khóc không ra nước mắt.

Cho nên, bây giờ, tuyệt đối không thể buông tay của đối phương được, cho dù trời có sập xuống cũng không thể.

Thậm chí, dù là phụ thân hắn trùng sinh, bò ra khỏi mộ đi đến trước mặt y, y cũng nhất quyết không buông tay!

Đáy lòng đã quyết, Sở Ly liền lập tức dùng sức, cưỡng ép đem Hạ Vãn Ý kéo lại. Bởi vì không yên tâm, nên y còn theo bản năng dùng chân câu chặt lấy hai chân hắn, giống như gấu trúc, khiến hắn không thể động đậy mảy may.

“Nằm yên, không được đi loạn.” Trầm giọng nói, nhưng ngữ điệu của Sở Ly cũng đã vô thức mang theo một chút cảm giác cường ngạnh cùng bá đạo, không cho phép cự tuyệt.

Mà bị Sở Ly ‘dọa dẫm’ như vậy, không biết vì cớ gì, Hạ Vãn Ý cũng thật sự không còn nhúc nhích nữa. Chỉ có điều, cảm thụ đôi chân đang cách một lớp chăn quấn chặt lấy chính mình, hắn lại không nhịn được, bất giác nhớ tới những lời vô sỉ mà Phong Khinh Hàn dùng để đánh giá y ngày hôm đó…

Eo nhỏ, chân dài, mông cong…

Suy nghĩ phiêu hốt, không biết là nghĩ tới chuyện gì, rất nhanh, vành tai của Hạ Vãn Ý liền đã chậm rãi đỏ lên. Chứng tỏ cho một chuyện…

Vị thượng thần nào đó, cũng không hề cao lãnh như bề ngoài nhìn thấy.

May mắn là bởi vì hắn đang đưa lưng về phía Sở Ly, hơn nữa, sự chú ý của y hiện tại cũng không nằm trên người hắn. Nếu không, phản ứng dị thường này của hắn, nhất định sẽ lập tức bị y phát hiện.

**Phong Khinh Hàn:“Mơ ước thê tử người khác, không biết liêm sỉ.”

–Hạ Vãn Ý:…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.