Không muốn kinh động Kì Ngân, Sở Ly liền cố gắng thả nhẹ bước chân hết mức có thể.
Ngày hôm qua đã từng tới đây, trí nhớ vô cùng tốt, nên Sở Ly rất dễ dàng liền đã tìm được phòng của Kì Ngân.
Đúng như y suy nghĩ, thời khắc này, bên trong phòng đã là một mảnh tối đen. Dù sao, không phải người nào cũng đều sở hữu hệ thống đáng ghét giống như y, nửa đêm vẫn không để người ta ngủ, phải lén lút thức dậy ‘hành nghề trộm cướp’.
Cẩn thận từ trong ngực áo đem phong thư đã chuẩn bị sẵn kia lấy ra, nhìn xem khe cửa khép chặt trước mặt, không chút do dự, Sở Ly liền đem phong thư nhét vào trong.
Chỉ có điều, sự thật đôi khi lại không dễ dàng như y mong muốn. Bởi vì lúc này, không kịp phòng bị, y cư nhiên lại chứng kiến, cánh cửa trước mặt mình đang bị người mở ra từ bên trong.
“Đại sư huynh…nửa đêm ngươi đứng trước cửa phòng của ta, là có chuyện gì sao?”
Kỳ thực, kể từ khi Sở Ly đặt chân vào trong hậu viện của Vẫn Tuyết cư, Kì Ngân cũng liền đã phát hiện sự tồn tại của y. Chỉ có điều, bởi vì không biết y muốn làm gì, nên suy đi tính lại, hắn mới lựa chọn án binh bất động, chờ đợi kỳ biến.
Bị người bắt quả tang, cánh tay đang cầm phong thư của Sở Ly cũng liền cứng ngắc giữa không trung, lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, đặt xuống không được, cất vào cũng chẳng xong.
Rốt cuộc, kéo căng cơ mặt, Sở Ly cũng chỉ có thể bắt lấy bàn tay của Kì Ngân, đem nó xòe ra, lại nhét phong thư vào trong.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi, không chút đứt quãng, cho đến khi làm xong hết thảy, lúc này, y mới dứt khoát xoay lưng rời đi, dự định ‘kéo quần liền không nhận người’ giống như lần trước.
Nhìn xem phong thư trong tay, lại nhìn bóng lưng đang đi rất nhanh của Sở Ly, cũng không chần chừ quá lâu, Kì Ngân liền đã lập tức lựa chọn đuổi theo.
Kì Ngân cảm thấy Phong Khinh Hàn nói cũng rất có lý. Nếu muốn tình cảm giữa bọn họ có tiến triển, thì hắn không thể tiếp tục rụt rè như trước kia nữa.
Thân phận của hắn đã sớm thay đổi, không còn là một sư đệ chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng vọng y.
Hắn là phu quân danh chính ngôn thuận của y, là người duy nhất có thể nắm tay y đi hết đời này.
Hắn không cầu y có thể lập tức chấp nhận bản thân, mà chỉ cần trong lòng y, hắn có một chút trọng lượng, dù cho có nhỏ bé như hạt cát, như vậy liền đã đủ.
Cầm phong thư đuổi theo, Kì Ngân cũng đã phát hiện trạng thái của Sở Ly có chút không đúng. Dù sao, bình thường, thân pháp của y rất tốt, lại ưa thích ngự không phi hành, sẽ không bao giờ lãng phí thời gian và sức lực để đi bộ như vậy.
Tốc độ của hắn rất nhanh, gần như không đến nửa phút liền đã đuổi kịp Sở Ly.
Chỉ có điều, ngay khi hắn vừa định mở miệng dò hỏi, thì dư quang của hắn cũng liền đã vô tình nhìn thấy được một đạo hàn quang đang lao nhanh trong không trung. Mà phương hướng, lại là trực chỉ Sở Ly.
Gần như không kịp suy nghĩ, thân thể Kì Ngân cũng liền đã lập tức lao đến, nhanh chóng kéo lấy cánh tay Sở Ly, khiến thân thể y nghiêng về sau một chút, vừa vặn tránh thoát một kích này.
Tu vi tan biến, phản ứng cùng thực lực của Sở Ly hiển nhiên cũng sẽ không thể sánh bằng thời kỳ toàn thịnh được.
Giây phút được Kì Ngân kéo ra, nhìn xem đồ vật sắc bén lướt qua chóp mũi mình, y vẫn có một loại cảm giác kinh tâm động phách, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
‘Keng’
Ám khí đánh trật, ngay tức khắc liền ghim thẳng vào trên mặt đất.
Phải biết, mặc dù chỉ dùng để trải đường, nhưng những viên đá lót đường ở đây cũng đều không phải là phàm vật. Binh khí bình thường đừng nói là cắm xuyên, ngay cả một vết ngấn e rằng cũng đều sẽ không thể để lại được.
Ám khí này có thể ghim sâu vào nửa tấc, cũng đã có thể chứng minh được sự bất phàm của nó cũng như thực lực của người sử dụng.
Thế nhưng, còn chưa để bọn họ kịp phản ứng, lúc này, theo một luồng âm phong lướt qua, một bóng đen cũng đã chớp nhoáng hiện ra ở trước mặt bọn họ, nhanh chóng đánh tới.
“Cẩn thận!” Trong lúc nguy cấp, bản năng rèn đúc được từ chiến đấu bao nhiêu năm qua cũng đã khiến Sở Ly dự phán được phương hướng nguy hiểm ập tới mà theo bản năng đem Kì Ngân đẩy ra.
Đồng thời, bản thân y cũng đã nhấc tay, muốn thúc đẩy linh lực để phản kích.
Chỉ có điều, giây phút đánh ra một chưởng, sắc mặt Sở Ly mới chợt biến đổi, nhanh chóng nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng…
Linh lực của y đã tan biến rồi, vẫn còn chưa khôi phục lại!
Lần này, Sở Ly xem như là bị hệ thống hại thê thảm rồi. Một phàm nhân như y, đứng trước chưởng phong uy thế to lớn, tựa như cuồng phong vũ bão đang ập tới kia, dù cho đã vội vã nghiêng người, nhưng chung quy vẫn không tài nào tránh thoát được.
Một chưởng này của bóng đen, trực tiếp đánh thẳng vào trên bả vai của Sở Ly. Y thậm chí còn có thể nghe rõ được tiếng xương cốt của mình vỡ nát thành từng mảnh.
Thế nhưng, y chí ít vẫn còn cảm thấy khá may mắn, đó chính là bản thân chỉ mất hết tu vi, mà thể phách vẫn còn ở đó, nếu không, đổi lại thành người khác, chịu đựng một chưởng này, e rằng sẽ trực tiếp bị oanh thành sương máu.
Mà nhờ một chưởng này, Sở Ly rốt cuộc mới có thể sơ bộ đoán được thực lực của đối phương.
Chuẩn Đế sơ kỳ.
Ở thế giới này, cảnh giới tu hành của tu sĩ được chia thành các cấp bậc từ thấp đến cao như sau: Nhục thân, Linh hải, Thần thông, Phong vương, Hư thần, Thánh chủ, Thần vương, Chuẩn thánh, Thánh nhân, Đại thánh, Chí tôn, Chuẩn đế, Đại đế, Bán Thần.
Thời kỳ toàn thịnh của Sở Ly, tu vi cũng đã là Đại Đế sơ kỳ, có thể xem như là trần nhà của tu chân giới.
Dù sao, thế giới này, linh khí ngày càng suy kiệt, đã rất lâu không có người trở thành Bán Thần.
Nếu đổi lại thành trước kia, xử lý một Chuẩn Đế nho nhỏ, Sở Ly cũng chỉ cần một ý niệm liền đã đủ.
Nhưng hiện tại, không có tu vi, y cũng chỉ có thể chịu số phận bị sâu kiến mà bản thân không để vào mắt trước kia áp chế.
“Đại sư huynh!” Nhìn thấy khóe môi Sở Ly tràn ra một sợi tiên huyết, không có thời gian nghĩ xem y trước đó rõ ràng còn không thích mình, tại sao lại đột nhiên ra tay cứu mình, Kì Ngân chỉ cảm thấy đáy lòng nghẹn lại, bất giác nhớ lại một chút ký ức không quá tươi đẹp.
Lập tức bò dậy, nhanh chóng chắn ở trước người Sở Ly, đánh giá bóng người mặc hắc y, không rõ dung mạo trước mặt, Kì Ngân liền lên tiếng chất vấn:“Rốt cuộc ngươi là ai?!!”
Chỉ có điều, mặc kệ lời truy vấn của Kì Ngân, bóng người cũng chỉ nhìn thoáng qua hắn một chút, liền đã lập tức đánh một chưởng về phía hắn.
Chiêu thức này rất nhanh, bao trùm trong một cỗ khí tức âm lãnh, trong tích tắc liền đánh thẳng vào lồng ngực của Kì Ngân, đem hắn đánh bay ra xa, đập thẳng vào trên vách tường ở phía sau.
Tu vi chênh lệch quá lớn, một chưởng hời hợt này của bóng người cũng đã đủ để Kì Ngân chịu tội. Linh lực quỷ dị lan xa khắp toàn thân, gần như trong nháy mắt liền đã đem tâm mạch của hắn đều đánh nát, thương thế thậm chí còn nặng hơn Sở Ly vô số lần.
‘Phụt’ Nặng nhọc phun ra một búng máu, lục phủ ngũ tạng gần như sắp vỡ nát đến nơi, Kì Ngân vẫn cố cắn răng, không cho phép chính mình ngất đi.
Nhìn xem bóng người đang từng chút một đi về phía Sở Ly, hắn liền cố gắng bò dậy, nhưng cố tình, thân thể lại không chịu nghe theo sai khiến.
Nếu đã đột nhập vào Ma giáo, hiển nhiên, trước khi đến, hắc y nhân cũng đã điều tra qua, hiểu rất rõ về Sở Ly.
Nhưng càng vì vậy, gã mới càng không hiểu được, vì sao giáo chủ Ma giáo mới đột phá Đế cảnh không lâu, hôm nay lại đột ngột biến thành một phàm nhân yếu đuối, tay trói gà không chặt.
Tu vi của y đâu, tại sao lại biến mất cả rồi? Chẳng lẽ là tu hành xảy ra trục trặc, hay là bị người khác ám toán?
Nếu không phải gã trời sinh mẫn cảm với linh lực, ánh mắt lại có thể nhìn thấu được tu vi của người khác, thì e rằng, cũng đã không dễ dàng phát hiện được chuyện này.