Phu Quân Của Ta Yếu Đuối Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 13: Lời Đồn Đãi – Thì Ra Là Do Vương Phi Chủ Động




Hơi thở ấm áp của Hoắc Đình Vân phả vào tai nàng, làm cho Phật Sinh có cảm giác như đang có một chiếc lông chim phất nhẹ qua tai.

Trong lúc đầu óc của Phật Sinh còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã cho Hoắc Đình Vân một cùi chỏ.

Hình như đã bị nàng chạm vào vết thương, Hoắc Đình Vân kêu lên một tiếng đau đớn.

Và tiếng kêu này cũng gọi về lý trí của Phật Sinh: “xin lỗi…”
Hoắc Đình Vân từ từ nhắm mắt lại, hắn đưa tay ôm nàng vào lòng rồi mới giải thích: “Đừng nhúc nhích, có thám tử.”
Phật Sinh ngơ ngác, thì ra hoàng đế còn có sở thích này…
Dường như Hoắc Đình Vân đang biết nàng đang nghĩ gì, hắn cười nhẹ giải thích: “Thật ra hoàng thượng cũng không có sở thích này, chỉ do lúc ấy người của nhà họ Đỗ rất không tình nguyện… Hoàng thượng chỉ là hy vọng dù cuộc hôn nhân này là được ban, nhưng nàng và ta vẫn có thể chung sống tốt với nhau.”
Phật Sinh à một tiếng, nàng đã hiểu được sơ sơ ý của hắn.

Chỉ là khi bị hắn ôm, Phật Sinh cảm thấy mình giống hệt như đang chịu cực hình.

Thế là Phật Sinh chỉ đành tìm việc để phân tán lực chú ý của mình: “Ngươi chưa ngủ sao?”
Hoắc Đình Vân lắc đầu nói: “Ngủ rồi, nhưng bị vết thương làm đau tỉnh.” Lúc này giọng nói của hắn còn yếu hơn ban ngày mấy phần, cộng thêm gương mặt trắng bệch như tờ giấy, quả thật là rất có sức thuyết phục.

Điều này cũng làm cho Phật Sinh áy náy không thôi: “Xin lỗi… Lúc nãy ta không nên đánh ngươi.”
Hoắc Đình Vân lắc đầu, mở mắt ra nhìn thẳng vào nàng.

Quá gần… Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở và lời nói của cả hai như đang quấn quít vào nhau, khó thể phân biệt đâu là của ai.

Hắn đáp, từng câu từng chữ đều được nhấn nhá rõ ràng: “Không sao, ta biết đây là bản năng của người tập võ.

Hướng Cổ cũng có.”
Nhưng không ngờ Phật Sinh lại hiểu sai ý của hắn, ánh mắt của nàng thay đổi: “Vương gia và Hướng tổng quản cũng từng ngủ chung một giường?”
Giọng điệu kinh ngạc của nàng khiến cho ý cười trong đáy mắt của Hoắc Đình Vân càng sâu.

Trong lúc nó đang muốn trào ra thì hắn đã cụp mi xuống che đi đôi mắt đẹp, thời nghiêng đầu sang một bên rồi ho khan một tiếng nhằm che giấu.


“Không phải.

Là do hắn… nói với ta.

Từ trước tới nay ta quen ngủ một mình, cũng không cho người hầu hạ bên cạnh.” Khi nãy Hoắc Đình Vân đang dựa sát vào tai nàng, cho nên khi hắn hơi nghiêng đầu sang một bên thì hơi thở đã phả trực tiếp vào cổ nàng, một cảm giác ngứa ngáy ngay lập tức dọc theo mạch đập lan tỏa khắp cơ thể.

Phật Sinh hơi uốn éo cơ thể, có ý định muốn cách xa Hoắc Đình Vân một chút.

Nhưng ngoài mặt, nàng vẫn tỏ ra rất tri kỷ: “Vậy vương gia chắc cũng sẽ không quen ngủ chung với ta.

Đợi khi thám tử đi rồi thì ta sẽ xuống đất ngủ.”
Hiện tại Phật Sinh đang hận không thể lập tức nhảy xuống dưới.

Hoắc Đình Vân ho một cái, sau đó nói: “Ta không sao, ta chỉ sợ nương tử không thích ngủ chung một giường với ta mà thôi.”
Phật Sinh vội lắc đầu phủ nhận: “Tất nhiên là sẽ không.”
Hoắc Đình Vân nghe vậy thì cười nói: “Vậy thì tốt rồi.

Hai ngày sau, phải làm phiền nương tử cùng ta vào cung một chuyến để thăm thái hậu và hoàng thượng.”
“Hả?” Phật Sinh không muốn đi chút nào: “Nếu ta không cẩn thận để lòi đuôi thì…”
Hoắc Đình Vân nhanh chóng đưa cho nàng một viên thuốc an thần: “Nương tử an tâm, có ta ở đây, chắc chắn là sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Nhưng Phật Sinh vẫn không tình nguyện cho lắm: “Nhưng mà… ngươi đâu thể ở bên cạnh ta mọi lúc mọi nơi được.” Chắc chắn là sẽ có lúc chỉ còn lại một mình nàng.

Hoắc Đình Vân nói: “Nương tử thông minh như thế, ta tin rằng nương tử nhất định sẽ ứng phó được.”
Đột nhiên bị người khen, dù trong lòng Phật Sinh cảm thấy rất vui nhưng vẫn còn có hơi lo lắng.

Hoắc Đình Vân lại nói: “Nương tử không cần lo lắng như thế, cho dù có xảy ra chuyện thật thì vẫn còn có ta đây.”
Nhưng vẫn Phật Sinh vẫn còn có chút băn khoăn, hắn đã yếu ớt như thế, nếu nàng còn gây chuyện để hắn gánh…
Mặc dù Phật Sinh không nói câu này ra miệng, nhưng nàng cũng chợt nhận ra thái độ của mình rất dễ làm tổn thương tự tôn của hắn.

Cho nên vội vàng nói thêm: “Ý của ta không phải…”
Hoắc Đình Vân vẫn cười, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng rồi nói: “Ta không ngại những thứ này.


Nương tử của ta bậc cân quắc không thua đấng mày râu*, nếu như sau này có thể đứng che chở trước mặt ta thì ta cũng sẽ cảm thấy rất vui.”
(*Ý chỉ phụ nữ cũng chẳng thua kém đàn ông.)
Hai người cứ câu được câu không mà trò chuyện với nhau, bất tri bất giác thì thời gian cũng đã trôi qua gần nửa canh giờ.

Khi nãy bọn họ chỉ đốt một ngọn đèn để ở bên ngoài phòng, lúc này có lẽ đèn đã tới đáy, cho nên tia sáng cũng dần dần bị yếu đi.

Chưa đầy một lát, cả căn phòng đã bị bóng tối xâm chiếm.

Phật Sinh ngước mắt nhìn nóc giường, nhỏ giọng hỏi thăm: “Thám tử kia đã đi chưa?”
Võ công của nàng không cao, cho nên không thể nhận biết được hành tung của những người xung quanh.

Chỉ có điều Phật Sinh nghĩ thầm, dù sao cũng là thám tử của hoàng đế, võ công tất nhiên là cao cường, đâu thể dễ dàng để nàng phát hiện được.

Trong bóng tối, Hoắc Đình Vân im lặng cong môi, hắn buông tay ra rồi ừm một tiếng.

Hoắc Đình Vân trở lại vị trí của mình, chỉ có điều tầm mắt của hắn vẫn đặt trên người của Phật Sinh.

Phật Sinh mở to mắt, trong lúc nàng đang định đứng dậy đi xuống đất thì đột nhiên bị Hoắc Đình Vân nắm lấy cổ tay.

Tay của hắn rất lạnh, làm cho Phật Sinh giật mình một cái.

“Mặt đất rất lạnh, nương tử cố nhịn, ngủ chung một giường với ta đêm nay đi.” Hắn nói như thể bởi vì Phật Sinh đang ghét bỏ hắn nên mới đòi xuống đất ngủ.

Phật Sinh có chút nghẹn lời, nàng nhận ra Hoắc Đình Vân quả nhiên là một người đọc sách, hắn có rất nhiều cách làm cho nàng á khẩu không trả lời được: “Nhưng cái giường này rất nhỏ, tướng ngủ của ta lại không tốt, hơn nữa còn có bệnh mộng du.

Lỡ đâu ta làm vương gia bị thương thì chắc chắn ta sẽ rất áy náy.”
Nhưng Hoắc Đình Vân vẫn không buông tay, mà trái lại còn kéo nàng trở về: “Tên thám tử kia có thể trở về bất cứ lúc nào, nương tử nằm xuống trước đi.”
Phật Sinh chỉ đành phải thỏa hiệp, nàng ngẩng mặt nhìn lên nóc nhà, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái nghề thám tử đúng là khó làm thật đấy, nửa đêm rồi mà vẫn phải làm việc.”

Bên ngoài phòng trăng sáng treo cao, ở trên nóc nhà, ngoại trừ mấy con côn trùng đang bay thì làm gì có một bóng người nào khác?
………..

Một đêm này Phật Sinh ngủ rất không thoải mái, nàng không dám tùy tiện cử động, sợ không cẩn thận đạp Hoắc Đình Vân xuống sàng.

Vì thế sau khi tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau, cảm giác còn mệt mỏi hơn lúc nàng luyện võ.

Lúc Phật Sinh thức dậy thì Hoắc Đình Vân đã sớm rời đi, nàng bèn gọi Mai Hương và Hạ Hà vào hầu hạ.

Khi Mai Hương và Hạ Hà tiến vào thì nhìn thấy Phật Sinh không phải đang xoa cổ thì lại than đau lưng, cả hai quay sang liếc nhau một cái, ánh mắt vô cùng ái muội.

Lúc đầu khi Phật Sinh nghe thấy cả hai cười thì còn tưởng bọn họ có chuyện vui.

Thẳng đến khi Hạ Hà giúp nàng chải tóc, rồi nhỏ giọng nói với nàng rằng: “Qua không lâu nữa, vương phi nhất định có thể sinh cho vương gia một tiểu thế tử mập mạp đáng yêu.”
Tới lúc này thì Phật Sinh mới bừng tỉnh, đồng thời cảm thấy có hơi xấu hổ.

Nàng không rành rọt mấy chuyện này cho lắm, chỉ biết nếu cứ nằm yên trên giường thì không được, còn phải làm một số việc khác nữa.

Còn về những việc khác là việc gì thì… nàng cũng không rõ ràng cho lắm.

Khi Phật Sinh nhìn thấy phản ứng của hai người thì đã biết cả hai nhất định là đã hiểu lẩm.

Nhưng Phật Sinh cũng không biết nên giải thích thế nào, cho nên chỉ đành xấu hổ cười cười cho qua.

Nào biết mới có nửa ngày, ánh mắt của người trong vương phủ lúc nhìn nàng đều xảy ra thay đổi.

Nên hình dung ánh mắt đó như thế nào đây? Rất từ ái, tràn ngập chờ mong và khen ngợi…
Phật Sinh cảm thấy mấy người chẳng biết ngẫm nghĩ gì cả.

Với cơ thể yếu ớt cộng thêm đang bị thương của Hoắc Đình Vân, hắn làm gì còn có tinh lực mà làm mấy ‘chuyện ấy’ với nàng?
Thế là Phật Sinh quyết định dùng một cách uyển chuyển nhắc đến chuyện này, muốn để cho Mai Hương và Hạ Hà tỉnh ngộ.

Nhưng ai ngờ sau khi nghe xong, Mai Hương lại kinh ngạc tới mức che miệng lại, sau đó có hơi thẹn thùng nói: “Thì ra là vương phi chủ động à?”
Phật Sinh: …
Có thể thấy được tất cả mọi người đều rất đau đớn về đại sự cả đời của Hoắc Đình Vân, cho nên lo lắng đã biến người ta thành đồ đần.


Suốt một ngày sau đó, sắc mặt của Phật Sinh chẳng đẹp đẽ gì.

Bởi vì sau khi nàng nói chuyện đó với Hạ Hà và Mai Hương xong, ánh mắt của tất cả mọi người lúc nhìn nàng lại nhiều thêm mấy phần sùng bái…
Phật Sinh chống cằm, hai chữ ‘phiền muộn’ được in rõ lên trên mặt.

Hoắc Đình Vân một hơi uống xong chén thuốc, sau đó mới hỏi Phật Sinh: “Sao nương tử lại mặt ủ mày chau như thế?”
Phật Sinh nhìn hắn, rồi lại nhìn xung quanh, sau khi xác nhận đám hầu đều đang đứng rất xa thì mới nhỏ giọng nói rõ ngọn nguồn cho hắn nghe: “Ta cũng không phải là để ý thanh danh của mình, chỉ sợ rằng sau khi chuyện này truyền ra thì sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của vương gia…” Phật Sinh nghiêm túc nói.

Nhưng không ngờ Hoắc Đình Vân lại rất hào phóng: “Không sao cả, dù sao thì từ trước tới nay bản vương cũng chẳng có thanh danh gì.

Hơn nữa việc này có thể làm nổi bật sự anh dũng của nương tử, nếu như truyền vào tai của hoàng thượng thì ông ấy nhất định sẽ rất vui.

Kể từ đó, con đường thăng quan tiến tước của nhạc phủ biết đâu sẽ được đẩy nhanh hơn.”
Nếu như truyền tới tai của hoàng đế… Vậy chẳng phải cả kinh thành đều biết hết hay sao?
Phật Sinh trợn mắt hốc mồm.

….

Không ngờ rằng… Phật Sinh lại đoán trúng rồi.

Cũng không biết là ai truyền ra ngoài, mà chỉ trong vòng hai ba ngày ngắn ngủi, toàn bộ kinh thành đều biết rằng U Vương Phi là một người vô cùng dũng mãnh… Thậm chí điều này còn nhấc lên một phong trào về chuyện phòng the, trong nhất thời, mọi người đều lấy việc nữ tử chủ động để kiêu ngạo.

Phật Sinh cảm thấy đầu óc của mấy người trong kinh thành này hình như có chút vấn đề.

Vào ngày bọn họ tiến cung, hoàng đế dường như rất vui vẻ.

Ông ta hỏi nàng vài câu có liên quan tới Hoắc Đình Vân, cuối cùng còn vung tay lên, thưởng cho nàng rất nhiều món đồ chơi.

Quả nhiên sau đó, Hoắc Đình Vân bị hoàng đế gọi lại tâm sự, còn Phật Sinh thì bị người bên cạnh thái hậu đưa đi.

Cả một đoạn đường nàng chẳng dám thả lỏng cơ thể, cứ giữ nguyên cái vẻ đoan trang mà đi theo cung nữ.

Chỉ có điều bọn họ mới đi được nửa đường thì đã bị người ngăn lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.