Phu Quân Của Ta Yếu Đuối Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 34: Ta Có Một Việc Muốn Nói Với Nàng




Phật Sinh gọi thế nào thì Hoắc Đình Vân cũng không phản ứng, mà hơi thở của hắn cũng dần dần trở nên yếu ớt, dọa cho Phật Sinh phát sợ.

Nàng liên tục thăm dò hơi thở của hắn, cũng may, còn thở, hắn không chết.

Phật Sinh cho hắn nằm dưới một cái cây đại thụ, còn mình thì đi ra ngoài điều tra hoàn cảnh xung quanh.

Phật Sinh không biết đây là chỗ quỷ quái nào, nhưng nếu nàng đã không biết, thì đám côn đồ kia sẽ biết sao? Đương nhiên là không thể.

.

Tìm đọc ????hêm ????ại || ????rùm ????r????yệ????.???????? ||
Phật Sinh nhìn một vòng chung quanh, đều là cây và cỏ, có nhiều chỗ cỏ dại còn cao hơn cả người, ở mấy chỗ này rất có khả năng xuất hiện rắn chuột hoặc các độc vật khác, nàng tuyệt đối không thể chủ quan được.

Phật Sinh bẻ một nhánh cây để làm vũ khí, sau đó bắt đầu đi thăm dò tình huống xung quanh.

Chung quanh đây không có bất kỳ sơn động nào để bọn họ có thể dừng chân, với lại tình trạng bây giờ của Hoắc Đình Vân cũng không thích hợp bôn ba đường dài, chủ yếu nhất là Phật Sinh hiện tại không còn khí lực để cõng hắn đi nữa.

Nhưng cũng may kỹ năng sinh tồn của Phật Sinh rất tốt, nàng tìm một ít cây gỗ tới để dựng một căn phòng đơn giản, ở trên thì dùng một số lá cây to để làm nóc.

Chỉ cần không mưa thì căn phòng đơn sơ này vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Phật Sinh vỗ vỗ tay, lau mồ hôi, rồi mới quay đầu trở về tìm Hoắc Đình Vân.

Nơi này không có đường cho nên rất khó để đi lại, xung quanh còn có mấy khóm bụi gai, nếu không cẩn thận thì sẽ rất dễ bị quét túng chân tay.

Phật Sinh đi rất chậm, lúc giẫm lên đất thì nàng còn phải để ý xem có rắn rết hay không.

Đột nhiên, dưới bàn chân xuất hiện một xúc cảm mềm mại.

Phật Sinh giật mình, cúi đầu nhìn xuống, cũng may chỉ là một con ếch xanh… Trái tim của Phật Sinh lại trở về vị trí cũ.

Nàng ngẩng đầu, cuối cùng cũng trông thấy thân ảnh của Hoắc Đình Vân.

Phật Sinh đi tới chỗ hắn, đang muốn cúi người đỡ hắn lên thì đột nhiên, nàng lại bắt ngờ chạm mặt với con rắn ở sau cây.


Phật Sinh không động.

Con rắn cũng không động.

Giằng co hồi lâu, có lẽ rắn ta cảm thấy không thú vị cho nên bò sang chỗ khác.

Phật Sinh đang muốn thở phào thì lại nhìn thấy trên bàn chân của Hoắc Đình Vân có hai cái lỗ nhỏ, hẳn là… mới bị con rắn kia cắn một cái.

Con rắn khi nãy có hoa văn gì nhỉ? Có độc không ta?
… Mệnh của Hoắc Đình Vân đúng là nhấp nhô thật.

Nàng thở dài, kéo người đi tới cái phòng cây nhỏ rồi mới nhìn xuống chân của hắn.

Nàng cẩn thận cởi giày vớ của hắn ra, cuốn ống quần lên, liền nhìn thấy hai cái lỗ nhỏ, nhưng cũng may là vết thương không bị biến đen.

Hẳn là không có độc.

Phật Sinh nhẹ nhàng thở ra, bỏ ống quần của hắn xuống rồi ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu suy nghĩ xem kế tiếp nên làm gì bây giờ.

Vấn đề đầu tiên là bọn họ ra ngoài bằng cách nào, vấn đề thứ hai là khi nào Hoắc Đình Vân mới có thể tỉnh lại, và vấn đề quan trọng nhất chính là… tối nay nên ăn cái gì.

Vừa rồi hao phí nhiều thể lực như thế khiến Phật Sinh có chút đói bụng, nhưng mà ở đây thì kiếm đồ ăn đâu ra?
… Thôi đi ngủ trước rồi tính.

Phật Sinh ngủ một giấc tới tận hoàng hôn, lúc thức dậy thì bụng đã đói tới mức sôi rột rột, không được, nàng phải tìm chút gì đó để ăn mới được.

Nhưng vấn đề là, liệu trong khu rừng này có cái gì có thể ăn được hay không.

Phật Sinh đứng dậy, đi xung quanh tìm chút quả dại để lấp bụng.

Lúc nãy nàng cảm thấy có chút may mắn vì Hoắc Đình Vân vẫn còn đang hôn mê, bởi vì số quả dại này còn không đủ cho một mình nàng ăn.

Phật Sinh trở về phòng, tựa người lên lưng của Hoắc Đình Vân, lẩm bẩm: “Hoắc Đình Vân ơi, ta phải làm sao bây giờ đây? Hướng Cổ lo lắng cho ngươi như vậy, nhất định là đang cố gắng hết sức để tìm người.

Mong rằng hắn ta sẽ tìm thấy chúng ta sớm, chứ không ta sẽ chết đói trước mất…”


“Ôi.” Nàng hơi chuyển mắt nhìn vào mặt Hoắc Đình Vấn, nếu bây giờ hắn chết thật thì nàng sẽ đào một cái hố chôn hắn luôn, còn tặng thêm ba cái dập đầu cho hắn nữa…
Phi phi phi, suy nghĩ cái xui xẻo gì thế hả.

Phật Sinh ngẩng đầu lên, nàng thấy cành lá đại thụ rậm rạp đến mức che khuất cả bầu trời, mặt trời đã về Tây, chẳng mấy chốc màn đêm sẽ buông xuống.

Đến tối, ban ngày đã khó khăn lúc ấy còn khó hơn gấp bội, đêm tối nhiều muỗi, hai người họ sống sờ sờ có thân nhiệt nên những con muỗi lập tức đánh hơi được, chúng bay quanh hai người kêu vo ve không ngừng.

Phật Sinh bị phiền đến phát cáu, nhưng nàng lại chẳng có lấy một cách nào, chỉ có thể liên tục phất tay đuổi muỗi cho mình, còn phải đuổi muỗi cho cả Hoắc Đình Vân nữa.

Cả một đêm nàng luống cuống tay chân, tất nhiên không hề có chuyện ngủ ngon giấc.

Rạng sáng ngày thứ hai, Hoắc Đình Vân vẫn chưa tỉnh.

Phật Sinh thăm dò hơi thở của hắn, vẫn còn sống, nàng thở phào một hơi.

Hôm nay phải lên đường tiếp, không thể ở lại chỗ này thêm được.

Nàng cõng Hoắc Đình Vân quá mệt rồi nên bèn phá cái lều kia đi, làm thành một thứ có thể kéo rồi đặt người lên kéo đi.

Nàng nhìn hướng mặt trời mã miễn cưỡng phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, nàng tiếp tục đi về hướng Nam.

Nàng không biết hướng nàng đi có đúng không, nhưng có một cảm giác không tên khiến nàng cảm thấy mình nên đi theo hướng này.

Cũng may trực giác của nàng chính xác, nàng đi theo hướng này một ngày đường, tuy rằng chưa thể đi ra nhưng lại gặp một hang núi, còn có cả một hồ nước.

Nàng khát nước gần chết đến nơi nên vội uống mấy ngụm nước, sau đó cho Hoắc Đình Vân uống mấy ngụm rồi đưa hắn vào hang núi.

Hôm nay hơi thở của Hoắc Đình Vân vẫn yếu, Phật Sinh chỉ có thể thở dài.

*
Hoắc Đình Vân vẫn không thể động đậy, hắn cố chịu những đau đớn ập đến không ngừng nghỉ.

Thế nhưng hôm nay đau đớn ít hơn một chút, dường như ý thức cũng tỉnh táo hơn phần nào, có thể cảm nhận được chút kích thí,ch từ bên ngoài.


Lần này chỉ có nước, không tìm được những thứ ăn được khác nên chỉ đành chịu đói qua ngày.

Đêm đến lạnh buốt, Phật Sinh không có quần áo chống lạnh, chỉ có thể tìm chút củi quanh đó để nhóm lửa sưởi ấm, lúc nàng gom củi đốt không cẩn thận bị gai đâm vào đầu ngón tay đau nhói.

Phật Sinh kêu lên một tiếng rồi cũng chẳng để ý đến nó nữa, nàng đốt lửa lên, lại sờ nhiệt đồ của Hoắc Đình Vân rồi mới yên tâm.

Nàng không để ý, lúc giọt máu ở đầu ngón tay mình rơi xuống bên khóe môi Hoắc Đình Vân hắn đã hơi mím môi.

Ý thức của Hoắc Đình Vân hỗn loạn vô cùng, hắn bỗng cảm thấy rõ ràng hơn không ít.

Đến chính hắn còn không phản ứng lại đã có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ cảm thấy tình hình cơ thể mình bỗng chuyển biến tốt hơn một chút.

Đây là dấu hiệu tốt.

Giữa đêm tắt lửa, Phật Sinh cảm thấy lạnh nên vô thức ôm Hoắc Đình Vân.

Lúc Hoắc Đình Vân tỉnh lại đã cảm nhận ngay được cơ thể nữ tử mềm mại kề sát bên người mình, mùi hương thơm ngát quanh quẩn nơi chóp mũi.

Hắn vừa tỉnh nên vẫn còn chút vô lực, chỉ nằm yên không nhúc nhích.

Đúng là hình như Phật Sinh đang nằm mơ, không biết mơ thấy gì mà lại kề sát vào cổ hắn hơn một chút, miệng còn lẩm bẩm không yên.

Hoắc Đình Vân nghiêng đầu nghe, chỉ nghe nàng nói: “….

Ngon quá đi.”
Khóe môi hắn cong lên, chỉ cảm thấy từ tận đáy lòng có một chút ấm áp dâng lên.

Qua giờ sửu, khí trời càng lạnh hơn.

Phật Sinh cảm nhận được cái lạnh ấy nên nàng gần như dán sát người vào người hắn, Hoắc Đình Cân vốn còn đang khó chịu, lúc này càng khó chịu hơn.

Sau khi hắn tỉnh lại, hắn cảm giác loại đau đớn trên người hắn vẫn còn kéo dài thêm mấy ngày nữa.

Nhưng vào giờ phút này không chỉ có cảm giác đau đớn đó, mà còn có cả cảm giác khô nóng đan xen vào nhau, hành hạ hắn.

Hắn vốn chẳng ngủ được, hắn thấy ánh mắt trời dần sáng tỏ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Hắn gọi một tiếng: “Phật Sinh.”
Giọng hắn rất nhẹ, rơi vào bên tai nàng khiến nàng nhất thời không phân được nàng vẫn còn nằm mơ hay thật, vì thế nàng sửng sốt hổi lâu mới mở mắt.

Hình như nàng nghe thấy Hoắc Đình Vân đang gọi nàng thì phải?

Nàng dụi dụi mắt, mở to mắt lên nhìn Hoắc Đình Vân.

….

Nàng và Hoắc Đình Vân mắt to trừng mắt nhỏ.

!!!
“Hoắc Đình Vân, chàng tỉnh thật rồi à?” Phật Sinh nhất thời kích động nên nắm lấy hắn lắc qua lắc lại.

Hoắc Đình Vân dở khóc dở cười: “Nàng thả ta xuống được không? Ta có hơi khó chịu.”
“Ừm ừm….” Lúc này Phật Sinh mới phát hiện nàng đã đè lên chân của hắn.

Trời ạ, sao nàng có thể đối xử như thế với một người bệnh yếu ớt được, tội lỗi tội lỗi.

Phật Sinh nhảy xuống ngay, nàng kích động: “Chàng có thể tỉnh lại là tốt lắm rồi, hù chết ta, ta còn tưởng chàng sẽ chết đấy.”
Hoắc Đình Vân cười một tiếng, hỏi: “Nếu ta chết thật thì sao?”
Đầu óc Phật Sinh có chút chậm chạp, nàng tự động nói ra hết những lời trong đáy lòng mình: “Đào hố chôn chàng, rồi dập đầu ba cái.”
Nàng vừa dứt lời đã che miệng ngay, phi phi phi, nên nói là: “Chắc chắn chàng sẽ không chết, nhìn đi, không phải chàng không chết rồi à?”
Hoắc Đình Vân vẫn cười: “Chúng ta cũng là phu thê, nàng không thủ tiết vì ta à?”
Phật Sinh a một tiếng, đúng là nàng không nghĩ tới thật, bởi vì hai người là phu thê giả, nhưng hình như Hoắc Đình Vân không có người thê tử nào khác cả.

Nàng cũng có thể thủ tiết vì hắn, dù sao nàng cũng không có ý định lập gia đình.

“Thủ mười năm được không.” Nàng tự lẩm bẩm, bỗng nhiên phản ứng lại là đề tài đã đi xa quá rồi: “Chàng tỉnh là tốt rồi, bây giờ chúng ta làm gì đây?”
Hoắc Đình Vân ho khan, hắn đưa tay ra hiệu nàng đỡ hắn ngồi dậy.

Phật Sinh nghe theo, nàng dìu hắn ra ngoài hang núi.

Hoắc Đình Vân nói: “Vậy đi tiếp thôi.”
“Được.” Phật Sinh đỡ hắn đi về phía trước theo lời.

Nàng cúi đầu, bỗng có một suy nghĩ, nhưng lúc này… Hình như không phải thời cơ tốt.

Bỏ đi, chờ thêm chút nữa.

Hoắc Đình Vân đi chậm rãi, đi nửa ngày đường cũng chưa đi được bao xa, nhưng cây cối xung quanh hai người đã không rậm rạp như cũ nữa, đã có đường mòn, có thể thấy hẳn có người hay lui tới.

Đã có người đến, vậy cũng có cơ hội xin giúp đỡ.

Phật Sinh đặt Hoắc Đình Vân ở ven đường, nàng ngồi xuống dựa vào tảng đá bên cạnh hắn, nàng có chút do dự rồi lắp bắp nói: “Hoắc Đình Vân, ta có chuyện phải nói cho ngươi biết, nhưng mong ngươi đừng tức giận.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.