Phu Quân Của Ta Yếu Đuối Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 46: Kho Báu - Bởi Vì Căn Bản Không Có Cái Gọi Là Kho Báu




Phật Sinh nghèn nghẹn a một tiếng, sau đó bỗng nhiên lại hơi cao giọng: “Ngươi thật sự chỉ tới một mình thôi sao?”
Hoắc Đình Vân ừ môt tiếng, buông tay nàng ra, kéo nàng ngồi xuống bên giường: “Đúng vậy.

Nàng sợ à?”
Phật Sinh lắc đầu: “… Vẫn ổn.”
Hoắc Đình Vân nắm tay nàng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắn bó.p xương ngón tay của nàng, dường như cảm thấy rất thú vị.

Phật Sinh nhìn bộ dạng yếu đuối của hắn, nhớ lại Hoắc Đình Vân mình nhìn thấy hôm dó, quả thực là đối lập quá mức mạnh liệt, nàng cũng cực kỳ chấn động.
“Ngươi…” Phật Sinh tò mò thăm dò hắn: “Dáng vẻ bình thường thế nào?”
Hoắc Đình Vân sững sờ, bật cười hỏi: “Bây giờ ta không bình thường sao?”
Phật Sinh lắc đầu rồi gật đầu: “Cũng không phải không bình thường, chỉ là… đây là dáng vẻ vốn có của ngươi ư?”
Hoắc Đình Vân vẫn cười: “Nương tử à, nàng muốn nghe cái gì? Người ngụy trang quá lâu rất khó phân rõ ràng, cái gì là thật, cái gì là giả? Nàng muốn nghe chuyện này ư?”
Phật Sinh trầm mặc, lại nghe hắn cười bảo: “Bất kể là ta thế nào đi nữa, đó cũng là ta chân thật, đều là một phần của ta.

Ta bây giờ lúc đối mặt với nàng rất nhẹ nhàng, không tốt sao?”
Phật Sinh a một tiếng, gật đầu: “Tốt thì tốt, nhưng như vậy… ta cứ cảm thấy có chút khó chịu.”
Nàng lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ này, khiến bản thân suy nghĩ chính sự: “Chuyện của ngươi và Ngụy Khởi là sao?”
Hoắc Đình Vân kể lại chi tiết.
Phật Sinh có chút lo lắng, theo tính cách âm trầm thất thường này của Ngụy Khởi, thật sự sẽ tuân thủ lời hứa, lấy được kho báu liền thả bọn họ ư?
Nàng thở dài, cũng chỉ có thể thở dài.
Hôm sau đội ngũ liền chuẩn bị xuất phát.

Bởi vì dù sao cũng phải lặn lội đường xa nên Ngụy Khởi không mang theo nhiều người lắm, cũng chỉ có một nghìn tám trăm người.


Phật Sinh nhìn một vòng, một nghìn tám trăm người này đều là cao thủ võ công, hai người căn bản không có cơ hội bỏ chạy.
Hoắc Đình Vân phát hiện ý đồ của nàng bèn nhéo nhéo vành tai nàng, trấn an nói: “Yên tâm đi Phật Sinh, tin ta, không cần phải lo lắng.”
Phật Sinh à một tiếng, nằm vào ngực hắn.

Vỗn dĩ nàng còn cảm thấy rất không ổn, dù sao Hoắc Đình Vân yếu ớt như thế, sao có thể dựa dẫm hết vào hắn được? Có điều bây giờ cảm giác áy náy này đã biến mất hoàn toàn.

Nàng có thể yên tâm thoải mái mà nằm trong ngực Hoắc Đình Vân, dựa vào hắn, dường như cũng vẫn có thể xem là một chuyện xấu.
Hoắc Đình Vân dẫn đường cho đội ngũ, hết ngày dài lại đêm thâu mà bôn ba chừng nửa tháng, bọn họ đã tới chỗ một chân núi.

Đó là một dãy núi nối liền.

Ngụy Khởi kêu đội ngũ dừng lại, dường như cảm thấy lại cách kho báu gần thêm một bước.
Ông ta hỏi Hoắc Đình Vân: “Ngươi xác định ở trên ngọn núi này sao?”
Hoắc Đình Vân nhìn vè phía rừng cây xanh biếc rậm rạp kia: “Tất nhiên, mẹ ta từng kể rồi.”
Ngụy Khởi lại hỏi: “Nếu ngày mai vào núi cần đại khái bao lâu?”
Hoắc Đình Vân nhéo nhéo lòng bàn tay Phật Sinh: “Không biết.

Mẹ ta không nói, bà ấy chỉ cho ta biết lộ tuyến, nhưng chung quy đã cách nhiều năm, ai biết những con đường kia còn đi được hay không chứ? Vì vậy ta không dám xác định cần mất bao lâu.”
Ngụy Khởi thở phào một hơi: “Không sao.” Ông ta đã chờ lâu như vậy, chẳng lẽ còn sợ một lát này sao?
Đội ngũ trú đóng ở chân núi, ngày mai liền vào núi.

Dường như chỗ này ít người lui tới nên không hề có chỗ nghỉ ngơi.


Bọn họ dựng trại đóng quân suốt đêm, đầu tiên chặt đứt cây cối xung quanh, dọn ra một khoảng trống.
Buổi tối Hoắc Đình Vân và Phật Sinh nằm cạnh nhau, Phật Sinh lại có chút lo lắng: “Trong lòng ta cứ có chút bất an, cũng không biết tại sao.”
Hoắc Đình Vân hôn trán nàng: “Không có gì bất an.”
Phật Sinh thấp giọng, khẽ kéo tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi lén nói cho ta biết đi, có phải trên đường có mai phục gì đó không?”
Hoắc Đình Vân cười: “Không có.”
Trên đường đi hiển nhiên không có mai phục, nhưng có cơ quan Thiên Mật Tộc lưu lại.

Đương nhiên, những cơ quan kia bất quá cũng chỉ là trò vặt, không thể gây sát thương cho quá nhiều người, một lần cùng lắm có một hai người bị thương hoặc chết, Ngụy Khởi cũng không sinh nghi.
Một đoàn người vừa đi vừa nghỉ, từ khi lên núi, bỏ ra mười ngày, cuối cùng đến một hang động bí ẩn.

Hang động có hai cánh của đá lớn.

Ngụy Khởi cho đội ngũ dừng lại, lúc này một ngàn tám trăm người còn thừa lại hơn tám trăm người.

Ông ta không hề nghĩ tới có nguy hiểm gì, chỉ cảm thấy nhiệt tình với kho báu tăng vọt, vượt qua mọi thứ khác.
Chẳng bao lâu là ông ta có thể trở thành một nam nhân chân chính.
Ánh mắt Ngụy Khởi thay đổi một phen, sau đó sai người lấy đôi khuyên tai ra đặt vào hai cái lỗ trên cửa.

Ông ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Đình Vân, hỏi: “Kho báu đang ở bên trong sao?”
Hoắc Đình Vân chỉ nói: “Thánh địa ở đây.

Thánh địa rất lớn, về phần kho báu còn phải đi vào sâu hơn.”

Ngụy Khởi thu tầm mắt, ấn chốt mở kia xuống.

Thoáng cái như đất rung núi chuyển, đỉnh đầu chấn động rơi xuống vô số đá vụn.

Phật Sinh lảo đảo một cái, được Hoắc Đình Vân ôm chắc.
Sau đó liền tổng thấy hai cánh cửa đá kia chậm rãi mở ra, ánh mắt mọi người đều nhìn vào bên trong.
Khoảnh khắc này dường như có vô số ánh sáng.
Người vốn không có ứng thú với kho báu như Phật Sinh giờ phút này cũng không khỏi tập trung tinh thần nín thở nhìn về phía cánh của kia, mong đợi bên trong cánh cửa kia sẽ có gì.
Chỉ có Hoắc Đình Vân mặt không biểu cảm.
Rất nhanh, cửa mở.

Ngụy Khởi có chút kích động tiến vào bên trong.

Tất cả mọi người cũng đi theo.
Phật Sinh hít vào một hơi.
Nói thế nào đây, nơi có kho báu vô hạn trong truyền thuyết này, trong tưởng tượng của Phật Sinh nên là nơi trăm hoa đua nở, nguy nga lộng lẫy, chứ không phải như trước mắt… hoang vu đến không có thứ gì.
Hiển nhiên Ngụy Khởi cũng rất thất vọng.

Ông ta nhìn Hoắc Đình Vân, tâm trạng hơi kích động: “Sao thánh địa có thể như vậy?”
Vẻ mặt Hoắc Đình Vân lạnh nhạt: “Ta lại chưa từng tới, đốc công hỏi ta, ta có thể hỏi ai đây? Mẹ ta ngược lại từng nói trong thánh địa rất đẹp, bất kể mùa nào trong năm cũng có rất nhiều hoa tươi đẹp nở rộ, khí hậu dễ chịu, tất cả tộc nhân đều thích tới nơi này chơi.

Về phần vì sao như bây giờ, bà ấy ngược lại không nói với ta.”
Quả thực Hoắc Đình Vân không thể nào từng tới đây, lời này cũng có một chút đáng tin.

Có điều chuyện này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất hẳn là… kho báu.
“Kho báu đâu? Ở chỗ nào?” Ngụy Khởi hỏi Hoắc Đình Vân.
Hoắc Đình Vân tiến lên vài bước, nhìn quanh một vòng, sau đó ánh mắt cố định tại một chỗ, dưới chân lại không di chuyển mà xoay người lại hỏi Ngụy Khởi: “Trước đó, ta có mấy lời muốn hỏi Ngụy đốc công.”

Ngụy Khởi cười ha ha, dường như đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, dùng một loại thần thái thương hại nhìn hắn: “Ta biết ngươi muốn hỏi gì, ngươi muốn hỏi về cha ngươi đúng không? Phải, ta không ngại nói cho ngươi biết, cha ngươi là do ta tính kế hại chết.”
Ngụy Khởi rút kiếm của thuộc hạ bên cạnh, chỉa vào cổ Hoắc Đình Vân: “Ta không chỉ hại chết ông ta, ta còn muốn giết ngươi, cho ngươi xuống dưới làm bạn với người cha xui xẻo của mình, thế nào?”
Gương mặt không biểu cảm và tái nhợt của Hoắc Đình Vân giờ phút này mới có chút thay đổi.

Hắn nhìn Ngụy Khởi, như cười mà không phải cười: “Ông giết ta, ông cho rằng mình có thể có được kho báu kia sao?”
Khóe miệng Ngụy Khởi giật giật: “Hừ, ngươi cho rằng ta không biết hướng vừa rồi ngươi nhìn sao? Kho báu ở ngay đó.

Ta giết ngươi cũng có thể lấy được kho báu.”
Dứt lời, ông ta liền huơ kiếm muốn động thủ.
Hoắc Đình Vân đã sớm chuẩn bị, thoáng cái kéo Phật Sinh sang bên cạnh, nhẹ nhàng bước chân đã bay ra phía sau rất xa.
Ngụy Khởi sững sờ, ngược lại không ngờ rằng hắn biết võ công.

Nhưng biết võ công thì sao, người của ông ta nhiều như thế, còn sợ không đối phó được hai người sao?
Mới nghĩ xong, bỗng nhiên ông ta nghe thấy một tiếng vang thật lớn, hai cánh cửa đá kia đã đóng lại.

Cửa hang hẹp, vốn cũng chỉ có thể chứa một hai trăm người, trong lúc nhất thời, những người còn lại đã bị nhốt bên ngoài.
Ngụy Khởi biến sắc, đã hiểu sự việc không đon giản như vậy, liếc mắt ra hiệu cho thủ hạ, người nọ liền đuổi theo.

Chỉ tiếc mới đứng dậy đã chợt nghe thấy vách đá bên cạnh phát ra một tiếng ầm, đúng là trực tiếp nổ rớt.
Sau đó liền gây ra mấy vụ nổ.
Hoắc Đình Vân dẫn theo Phật Sinh rút lui, đáp xuống tường đá cách đó không xa, khinh miệt nhìn bọn họ.
“Ông không giết ta, ông không chiếm được những kho báu kia.

Ông giết ta, ông cũng không chiếm được kho báu.

Bởi vì, căn bản không có thứ gọi là kho báu.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.