Nhan Chính còn muốn giữ hai người lại ăn cơm tối, nhưng Bùi Cẩn thấy Nhan Thế Ninh chẳng thích thú gì liền mượn cớ có công việc từ chối khéo. Sau khi nói vài câu khách sáo, hai người cáo từ.
"Mẹ con đâu?" Nhan Chính hỏi Nhan Thế Tịnh đứng bên cạnh.
Từ sau tiệc rượu, Khang Hoa quận chúa vẫn không thấy lộ diện.
"Mẹ nói cơ thể khó chịu, về phòng ngủ rồi." Nhan Thế Tịnh đáp lại, trong lòng hoài nghi, mới vừa rồi vẫn còn khỏe, sau khi đi gặp Lý quả phụ về sắc mặt liền trở nên âm u, cũng không biết thế nào.
Nhan Chính nghe vậy, còn tưởng Khang Hoa quận chúa lại làm mình làm mẩy, không khỏi nhíu mày lắc đầu, thật sự là ngày càng quá quắt. Trong lòng bất mãn, trên mặt lại mang theo sự áy náy, nhưng ông ta vừa định nói gì đó lại bị Nhan Thế Ninh cắt ngang.
"Vậy chúng con về trước vậy. Thân thể mẹ không khỏe, muội muội cần phải quan tâm chăm sóc." Giọng nói của Nhan Thế Ninh rất chân thành, ánh mắt rõ ràng là hiếu thuận, thật sự chỉ là diễn trò quá mức thuần thục mà thôi.
Nhan Chính nghe xong lại càng thêm bùi ngùi: Nữ nhi ngoan mà!
Nhan Thế Ninh lại nghĩ thầm: "Chẳng muốn nói lời vô nghĩa với cô!"
Xe ngựa lăn trên đường đá đi về phía trước, bên trong xe có hơi ngột ngạt, Nhan Thế Ninh xốc rèm bên cửa sổ, cũng bắt đầu vung cây quạt lên.
Sắc trời bên ngoài còn sớm, Nhan Thế Ninh nhìn người đi trên đường phố hết sức náo nhiệt, không khỏi nổi lên suy nghĩ, "Chúng ta đi về sao?"
Bùi Cẩn lúc trưa đã uống hơi quá chén, đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe câu hỏi này, biết nàng đang nổi lên ý nghĩ vui chơi, nhân tiện nói: "Đừng vội, còn nhiều thời gian mà." Nói xong kéo tay nàng qua, tỏ ý quạt cho hắn nữa.
"Có ý gì?" Tâm tình Nhan Thế Ninh rất tốt, cũng không để ý.
Bùi Cẩn lười nhác nói: "Cuộc sống từ sau khi cưới cho tới bây giờ vẫn không có gì thú vị, dù sao cũng phải tìm chút thú vui chứ. Vi phu đã lo liệu cả rồi, sau này à, ta cứ sống phóng túng đi! Vui đùa ở kinh thành, rồi chơi đùa khắp cả thiên hạ luôn!" Nói xong, nghiêng người đến trước mặt Nhan Thế Ninh, cười nói: "Ái phi, nàng nói có được không?"
Nhan Thế Ninh vừa nghe xong, ánh mắt sáng rực lên, "Thật sao?" Có trời mới biết hai năm qua nàng sống ở kinh thành đã muốn chết ngạt rồi.
Bùi Cẩn nhìn thần thái phấn khởi của nàng, cười gật đầu, cũng nói: "Có khi nào ta lừa nàng đâu?"
"Huynh thì bao giờ mới không gạt ta!" Vừa nghe lời này của hắn, Nhan Thế Ninh lại cảm thấy tức giận.
Bùi Cẩn vội kéo nàng qua, "Dịu dàng một chút, dịu dàng một chút..."
Sau một lúc lâu, Nhan Thế Ninh lại có thắc mắc, "Nhưng huynh không phải là vương gia sao, có thể ở bên ngoài chơi đùa hoài sao?"
Bùi Cẩn điều chỉnh tư thế, híp mắt cười: "Đừng quên, ta là một vương gia nhàn rỗi."
Nhan Thế Ninh có vẻ đăm chiêu.
Bùi Cẩn xưng là Hiền Vương, nhưng cũng là một vương gia nhàn rỗi, chức không cao quyền cũng không trọng, hoặc là nói, trước giờ vốn chẳng có quyền gì. Lúc thiên hạ không có chuyện gì, cả ngày hắn chỉ mua vui giết thời gian, nói dễ nghe là điềm đạm ung dung vô dục vô cầu, nói khó nghe thì chính là chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng. Nhưng đợi đến lúc thiên hạ có chuyện xảy ra khiến người ta đau đầu, hắn lại bị ủy thác nhiệm vụ quan trọng. Tỷ như, sáu năm trước sông Trường Giang và Hoàng Hà bị vỡ đê ngập nước cả Tuyên Thành, ví như hai năm trước có phản loạn ở Nam Cương.
Việc này đều rất khó giải quyết, Thất vương gia và thái tử bo bo giữ mình, cũng không muốn nhúng tay vào. Mà việc này huyên náo làm lòng dân hoảng sợ, nhất định phải có một nhân vật lớn đứng ra bình ổn tất cả, vì thế, Bùi Cẩn liền trở thành nhân vật được chọn lựa tốt nhất.
Đương nhiên, Bùi Cẩn vẫn luôn tự mình biết mình, lúc bọn họ chưa tuyển chọn thì đã chủ động xin ý chỉ, vì thế lại đạt được chữ "Hiền" trong tên của hắn.
Nhưng đợi đến lúc chuyện được giải quyết êm xuôi, luận về thưởng, Bùi Cẩn vẫn chưa hề có được thứ gì tốt. Hắn chỉ làm ổn định lòng dân, đây là hắn làm vì trách nhiệm của một hoàng tử, không phải công lao gì lớn...
Nói chung, Bùi Cẩn chính là cục gạch, chỗ nào muốn thì chuyển đến đó, sử dụng xong rồi lại đặt sang một bên chờ lần sau.
Cái này, cũng là cái bia đỡ đạn nha!
Nhưng mà Bùi Cẩn thật sự không có công trạng gì sao? Nhan Thế Ninh nhớ đêm đó đưa thức ăn cho hắn, lại thấy hắn không ngừng viết biện pháp thoát nước dưới ánh nến. Mà càng về sau, lũ lụt được ngăn chặn cũng là chủ ý của hắn. Nhưng mà đến cuối cùng, những chủ ý đó đều biến thành của người khác…
Có lẽ là tự hắn phủi sạch toàn bộ những công trạng đó, chỉ làm một hoàng tử không tiếng tăm không tài năng, không được sủng ái, như thế sẽ có thể sống sót giữa cuộc tranh đấu thảm thiết trong hoàng cung…
Tựa như bây giờ, phản loạn ở Nam Cương đã được dẹp yên gần hết, hắn buông binh quyền, từ bỏ tất cả vinh hiển, tiếp tục trở về làm một “nhàn vương”.
Nhan Thế Ninh nhìn người gối lên đùi mình nghỉ ngơi, đột nhiên cảm thấy thằng nhãi này cũng rất không dễ dàng.
Ngẫm lại, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật thằng nhãi này rất có bản lĩnh, dường như thật đúng là không có hắn sẽ không được, thật sự là người dù thông minh cũng sẽ thông minh, nhạy bén, giấu trong diện mạo vốn có, lừa gạt khắp chốn thiên hạ!
Người như vậy, không làm hoàng đế dường như cũng hơi đáng tiếc…
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Nhan Thế Ninh liền phát hoảng.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Lúc này Bùi Cẩn cảm giác được Nhan Thế Ninh rất lâu vẫn không có động tĩnh gì, mở mắt ra, nhìn thấy nàng đang thất thần, liền hỏi.
Nhan Thế Ninh cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của hắn, trầm ngâm một chốc, cười nói: “Ta đang nghĩ, huynh có nhược điểm gì.”
Một người mạnh mẽ như vậy, toàn thân đều không có sơ hở, sẽ có nhược điểm gì đây?
Tìm được nhược điểm, sau này cũng không sợ hắn khi dễ nữa!
Hừ hừ!
Bùi Cẩn ngẩn ra, sau đó bật cười, vươn tay ôm lấy cổ Nhan Thế Ninh kéo xuống, hôn lên môi nàng.
Nụ hôn này sâu triền miên, dây dưa quấn quýt.
Đến khi cảm thấy Nhan Thế Ninh đã sắp nghẹt thở Bùi Cẩn mới buông ra, sau đó nói với nàng hai chữ: “Cô đó!”
Cô đó? Là ý gì?
Nhan Thế Ninh lơ mơ.
Nhưng mà, khụ khụ, Nhan Thế Ninh đẩy hắn ra: Lại chiếm tiện nghi của ta!
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã đi qua đoạn đường huyên náo nhất, lúc này trước mặt là một tiệm bánh bao, trước cửa bày một cái lồng hấp, một người con gái áo vải cất kỹ bánh bao trả tiền xoay người rời đi.
Nhan Thế Ninh nhìn bóng lưng của nàng, nhăn mày lại.
“Đang nhìn gì vậy?” Bùi Cẩn đến gần hỏi.
“Dường như ta thấy người quen.” Nhan Thế Ninh không chắc chắn nói.
“Ai?”
“Huynh còn nhớ lúc đầu nhà ta có một Lý thẩm không?”
Trong đầu Bùi Cẩn hiện ra diện mạo một người phụ nữ thật thà chất phác, “Ừ, ta nhớ bà ấy nướng bánh rán hành ăn rất ngon. Sao, vừa rồi là bà ấy sao?”
Nhan Thế Ninh lắc đầu, “Không chắc, chỉ thấy bóng lưng thôi. Chắc là không phải, khi ta lên kinh muốn đưa bà ấy theo, nhưng bà ấy lại nói muốn đi xuống phía nam tìm thân thích, không thể đến kinh thành phía bắc được, ở kinh thành bà ấy chẳng quen biết ai… Chẳng lẽ bà ấy đến tìm ta?”
Nói xong Nhan Thế Ninh lại nhìn ra ngoài, nhưng đã không thấy bóng dáng người nọ đâu nữa.
“Nếu bà ấy muốn tìm cô thì sẽ tới tìm, Tướng phủ Vương phủ ở đâu, nghe ngóng một chút sẽ biết. Ta cứ ở nhà chờ xem.” Bùi Cẩn nói.
Nhan Thế Ninh nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu.
Lại một lát sau, rốt cuộc cũng đến Vương phủ, nhưng phu xe vừa mới xốc màn lên, Bùi Cẩn nhìn người đứng trước cổng, liền cười khổ với Nhan Thế Ninh đang định đứng dậy: “Xem ra, chúng ta còn phải đợi trong xe ngựa một lát nữa.”
Nhan Thế Ninh còn đang nghi hoặc, bên ngoài vang lên một giọng nói già nua mà kính cẩn: “Vương gia, vương phi, lão thái gia tổ chức tiệc rượu trong phủ…”
Lão thái gia, là Uy Quốc Công.
Trong xe ngựa, Bùi Cẩn ghé vào tai Nhan Thế Ninh nói khẽ: “Ái phi, xem ra chúng ta lại phải diễn trò rồi.”
Nhan Thế Ninh nhíu mày: Ai sợ ai!
Uy Quốc Công gần bảy mươi tuổi, thân thể vẫn rất khỏe mạnh, tóc trắng xám được chải chuốt rất tỉ mỉ. Mặc áo bào màu xanh biếc, cùng với thần sắc trang trọng khiến người ta tự dưng có một loại áp lực vô hình.
Nhan Thế Ninh cảm thấy được khí thế quanh thân ông ta, nghĩ thầm Uy Quốc Công oai hùng, danh xứng với thực.
Bùi Cẩn cảm nhận được sống lưng nàng căng thẳng, âm thầm vỗ về mu bàn tay nàng.
Lúc này bọn họ đang dùng bữa trong sảnh, người ngồi hai bàn, con trai con dâu của Uy Quốc Công ở kinh thành cũng đã tập trung đông đủ, cả cháu chắt cũng mang đến, lại là một hình thức gia đình sum họp.
Uy Quốc Công có ba nam một nữ, đều là nhân trung long phượng. Một nữ được đưa vào cung phong làm quý phi, ba con trai đều là người tài năng, hoặc làm tướng, hoặc làm quan, lại cưới được nữ nhi danh môn, trong lúc tình trạng rối rắm phức tạp, phủ Quốc Công lại uy chấn một thời, thế lực xoay chuyển trời đất.
Chỉ tiếc đến lúc Trân quý phi chết vì “cắn mẫu thai”, phủ Quốc Công đã tuột dốc trong nháy mắt.
Trưởng tử đóng giữ ở biên quan đột nhiên bị tập kích, hai đầu gối trúng tên độc, sau khi may mắn sống sót thì lại bán thân bất toại; thứ tử nhậm chức ở hộ bộ bị dính líu tới vụ án tham nhũng muối sắt, cuối cùng bị giáng chức phạt bổng lộc, không được sờ đến quốc khố đến nửa phần…
Chết thì chết, dây dưa quấn quít, bại bại, trải qua mấy phen chịu tổn thương, Uy Quốc Công bệnh nặng, từ đó đóng cửa không ra, vì thế phủ Quốc Công hiển hách một thời đã vắng lặng thành như vậy.
Tiệc xong, Nhan Thế Ninh bị một đám nữ quyến lôi đi nói chuyện phiếm.
Trước kia cũng từng gặp qua, nhưng chưa bao giờ bắt chuyện, không ngờ đảo mắt đã thành người trong nhà, điều này khiến Nhan Thế Ninh thầm than không dứt. Đương nhiên, đối mặt với các nàng ngươi một lời ta một câu, Nhan Thế Ninh ứng đối rất thoải mái. Khuôn mặt bày ra nụ cười khiêm tốn nhã nhặn, dĩ nhiên còn phải pha trộn một chút ngượng ngùng, lời nói vừa phải khéo léo lại vừa không mất đi sự thân thiết.
Khen ngợi tam thẩm có làn da trắng nõn mềm mại làm người ta hâm mộ biết bao, trông thấy cháu trưởng lại hết sức tán tụng tuổi nhỏ như vậy mà đã rất thông minh, sau này nhất định đạt được công danh, quay đầu lại thấy nhị thẩm yên tĩnh phía sau, toàn thân chả có gì nịnh bợ, liền buông ra một câu “Nghe nói nhị thẩm cũng họ Nhan, năm trăm năm trước cũng là người trong tộc.” Quan hệ rất gần…Tóm lại, tiệc rượu lần này, đối mặt với đám nữ quyến này, Nhan Thế Ninh dốc hết sức phát huy bản chất “giả dối” của mình ra ngoài, thật có thể nói là rất khôn khéo.
Nhưng mà, lúc các nàng đang nói chuyện, ánh mắt Nhan Thế Ninh lại quét về phía cánh cửa đang đóng chặt bên này.
Bùi Cẩn đã bị gọi vào trong rất lâu rồi.
Bên trong cánh cửa, hương nhang lượn lờ, một phòng yên tĩnh.
Uy Quốc công và Bùi Cẩn ngồi đối diện nhau, không còn ai khác.
Uy Quốc công nhìn Bùi Cẩn, ánh mắt phức tạp. Bùi Cẩn chỉ cúi đầu, hớp có hớp không uống trà.
Chẳng ai mở miệng trước.
Ai mở miệng trước người đó sẽ rơi vào thế hạ phong.
Khóe miệng Bùi Cẩn khẽ nhếch, hắn không vội, có rất nhiều thời gian, còn tiểu sư tử, đám nữ nhân bên ngoài có lẽ nàng cũng ứng phó được. Vậy thì cứ chậm rãi dây dưa đi.
Uy Quốc công nhìn Bùi Cẩn ngày càng thả lỏng, con mắt lóe lên chút ánh sáng, rất nhanh lại biến thành thất vọng. Sau một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng mở miệng phá vỡ sự im lặng.
“Con không muốn thay đổi vị trí sao?” Giọng nói già nua mà đanh thép.
Bùi Cẩn cười đến mức thong dong, vỗ vỗ ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn dưới thân, nói: “Vị trí này rất tốt!”
Che giấu hiểu biết, giả bộ hồ đồ.
“Con đã sớm muốn giải quyết Thu Nguyệt phải không!” Uy Quốc công theo dõi sắc mặt của hắn, không còn kín đáo nữa.
Bùi Cẩn ngẩn ra, mỉm cười, “Thu Nguyệt là cháu gái của Phạm thúc, Phạm thúc rất tốt với con, vốn nghĩ qua một thời gian nữa sẽ nạp nàng làm thiếp, ai ngờ nàng…” Nói đến đây, trên mặt Bùi Cẩn lại hiện vẻ bất đắc dĩ, vừa tức giận vừa đáng tiếc.
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
“Nhưng mà nàng là cháu gái của Phạm thúc, Phạm thúc đã từng cứu người… Con cũng không truy cứu, dù sao cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì, việc này cứ cho qua thôi!” Nói xong, Bùi Cẩn lại than nhẹ một tiếng.
Uy Quốc công trầm mặc. Tối hôm qua Thu Nguyệt bị đuổi về, sau khi xét hỏi thì hắn đã biết, toàn bộ kế hoạch của hắn đều bị nhìn thấu, vẫn là hắn đánh giá thấp tên hoàng tử thất sủng này.
Mà mưu hại chủ tử.
Là chuẩn bị dẹp chuyện để yên thân rồi.
Mà Thu Nguyệt, lão Phạm đã cứu mạng hắn, cho nên dù nó phạm tội như vậy, hắn cũng sẽ không xử tử nó.
“Thật sự là mưu kế hay!” Uy Quốc công cũng than một câu, nhưng không nghe ra chút cảm xúc nào.
Bùi Cẩn không đáp, chỉ uống trà.
Có một số việc hiểu trong lòng là được rồi, nói ra rất thiếu khả năng thưởng thức cái đẹp.
“Chỉ có điều...” Giọng điệu Uy Quốc công đột nhiên tăng cao, “Chẳng lẽ con không muốn báo thù cho mẫu phi sao?”
Bùi Cẩn vạch trần âm mưu của hắn, lại che giấu âm mưu của hắn, chỉ đem hết mọi thứ chuyển lên người một nha hoàn có tâm địa ác độc nổi máu đố kị.
Uy Quốc công lấy ra một phong thơ từ trong tay áo, thâm trầm nói: “Giữa trưa nay, ta phát hiện thứ này trước cửa thư phòng.”
Bùi Cẩn vừa mở ra đã run sợ.
...Người giết Trân Quý phi, là hoàng hậu!
Phía dưới là nguyên nhân cái chết của Trân quý phi!
Trong nháy mắt, Bùi Cẩn nghĩ tới Bắc Đẩu: Chết tiệt!
Run sợ, lại áp chế xuống, Bùi Cẩn kinh hoàng nói: “Đây…đây…”
Uy Quốc công nói: “Ta đã sớm hoài nghi nguyên nhân cái chết của Trân nhi, nhưng vẫn tra không ra, không ngờ sẽ là thế này! Mẫu phi con đối đãi với con không tệ, con phải báo thù cho nó!”
Bùi Cẩn nắm thành quả đấm, suy nghĩ nhanh chóng chuyển động. Một kế bất thành lại sinh ra một kế, Uy Quốc công buộc hắn phải đối phó với hoàng hậu!
“Con sẽ tra kĩ việc này!” Cuối cùng, Bùi Cẩn nói.
Uy Quốc công quan sát hắn thật lâu, ánh mắt như muốn xuyên qua da thịt đến tận xương tủy, “Đừng làm kẻ vong ân phụ nghĩa!”
Trong nháy mắt, Bùi Cẩn như ăn phải một loại ruồi bọ ghê tởm.
Đến khi Bùi Cẩn đi khỏi, con thứ ba của Uy Quốc công Phạm Minh Thực đi ra từ sau bình phong.
“Cha, rốt cuộc là Bùi Cẩn có thể cho chúng ta sử dụng hay không?”
Uy Quốc công lắc đầu.
“Chúng ta có cần…” Ánh mắt Phạm Minh Thực lộ ra vẻ ngoan độc.
“Không cần. Hắn biết rõ âm mưu của chúng ta cũng không nói ra là đang nhắc nhở chúng ta, không được manh động; nhưng chủ yếu là hắn đã khiến chúng ta hết hy vọng, hắn thật sự không có ý nghĩ gì với ngôi vị hoàng đế!”
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Uy Quốc công im lặng sau một lúc lâu, nói: “Im lặng theo dõi thôi!”