Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 6: Đêm động phòng hoa chúc quá dài



Lúc này, Nhan Thế Ninh ngồi trên giường, tay chống xuống giường, còn nắm chặt chăn, giống như đang chịu đựng một nỗi đau đớn khổng lồ vậy. Mà dưới cơ thể nàng, Bùi Cẩn hé miệng cười, lại còn thường xuyên liếm liếm môi.

“Huynh làm có được hay không vậy!” Rốt cuộc Nhan Thế Ninh cũng không chịu nổi.

“Nhanh nhanh.” Bùi Cẩn nói xong, tay vẫn không ngừng xoa nắn.

Nhan Thế Ninh bị ấn đến chảy nước mắt, mặc dù rất thoải mái, nhưng cũng rất đau!

Ai có thể nói cho nàng biết thằng nhãi này học nắn chân từ khi nào không!

Tại sao hắn học nắn chân lại cứ quấn lấy nàng mà nắn chứ!

Vất vả mới đợi đến khi Bùi Cẩn buông chân nàng ra, Nhan Thế Ninh vội trèo lên giường, lăn vào bên trong, sống chết không để hắn xoa nắn nữa: Tay nghề như vậy cũng quá yếu kém!

Bùi Cẩn thấy thế, cười hắc hắc, nghe ngoài phòng không còn động tĩnh gì, cũng không tiếp tục nữa, chỉ thấp giọng trêu tức nói: “Nương tử nóng vội trèo lên giường như vậy, có phải đợi không kịp rồi không? Chờ một lát, vi phu nhất định sẽ cho nàng vừa lòng.” Nói xong, tà ma cười xoay người rời đi.

Vô sỉ! Nhan Thế Ninh nhìn bóng lưng hắn, thầm mắng trong bụng.

Bùi Cẩn rửa mặt chải đầu xong rất nhanh đã quay trở lại, thấy vẻ mặt Nhan Thế Ninh cảnh giác ôm chăn ngồi trong góc giường, cười nói: “Chẳng lẽ nương tử định cứ như vậy mà ngủ?”

Lúc này hắn chỉ mặc một bộ áo lót, lại còn rộng mở, bộ ngực lộ ra một nửa, kết hợp với môi hồng răng trắng tràn đầy ý cười, anh tuấn kiệt xuất nói không nên lời. Mà Nhan Thế Ninh lại mặc rất chỉnh tề, khuy áo chặt chẽ, lại phối với vẻ mặt, nghiêm túc bày quân thế trận chờ địch đến.

Bùi Cẩn thấy nàng nắm chặt góc chăn, hé miệng cười, sau khi lên giường cũng không ép lại gần, chỉ nằm nghiêng người, tay chống đầu nói: “Nương tử không phải là rất hiền lương thục đức sao, vậy nhất định là biết rõ đạo làm vợ rồi, đến đây đi, vi phu đã rất muốn được hầu hạ rồi.”

Nhan Thế Ninh nghe vậy, ánh mắt như đao: Nàng biết tối hôm nay sẽ bị tiêu khiển cho tới chết mà!

Bùi Cẩn nhìn vẻ mặt căm giận của nàng, cười càng thêm sáng lạn, nhưng cũng không đùa, dứt khoát lấy một tay kéo nàng vào lòng: “Đến đây, đêm xuân rất ngắn, đừng lãng phí thời gian.”

Ôm sát eo, người dán chặt, có thể nghe tiếng hít thở.

Thân người Nhan Thế Ninh cứng ngắc, sau khi phục hồi tinh thần vội vươn tay đẩy hai người ra. Nhưng lúc tay chạm vào ngực hắn, giống như bị bỏng, nhanh chóng thu tay lại.

Ai ngờ lại bị Bùi Cẩn bắt được, “Muốn sờ cứ sờ đi, trăm ngàn lần đừng khách khí.”

“...” Nhan Thế Ninh nhìn hắn cười lưu manh, hàm răng lại ngứa, cúi đầu há miệng cắn lên tay hắn.

Bùi Cẩn đã sớm có phòng bị, nắm tay nàng để lên đầu, xoay người đè lên, ánh mắt khiêu khích: “Lại muốn cắn người, hả?”

Tay bị buộc lại, hai chân bị cuốn lấy, bụng bị đè nặng, tư thế này thật sự là muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu kì quái liền có bấy nhiêu kì quái, Nhan Thế Ninh chỉ cảm thấy nàng lại bị ăn sạch sành sanh, thật sự là căm phẫn đến cực điểm.

“Tại sao ta cảm thấy nàng có chút ý tứ thà chết không theo, thế nào, chẳng lẽ không muốn cùng ta... Hì hì, nếu nàng thật sự không muốn, nàng cứ việc nói thẳng nha, ta nhất định sẽ không bức nàng. Nàng phải tin ta, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của nàng.”

Lời này, đứng đắn thành khẩn như vậy, đúng là tác phong của một quân tử. Nhưng Nhan Thế Ninh lại càng giãy giụa lợi hại hơn. 

Chết đi! Nhà ngươi nói tôn trọng ta, vậy mà tay còn lại đang không ngừng tháo cúc áo!

Thủ pháp này lại thành thạo như vậy, nháy mắt đã từ cần cổ tháo đến bên hông rồi!

Nhan Thế Ninh giãy giụa không được, giận quá hóa cười: “Vậy vương gia hãy nói một chút, ta còn có lựa chọn gì?”

Bùi Cẩn gật đầu mỉm cười: “Nàng có thể chọn tiếp theo là tư thế gì.”

“...”

Tên khốn!

Khi đang nói chuyện, Bùi Cẩn đã cởi áo ngoài của nàng, ném sang một bên, giờ đây trên người nàng chỉ là một chiếc áo lót mỏng manh, mơ hồ còn có thể nhìn thấy dấu vết của cái yếm màu trắng. 

Hôm qua ở tướng phủ cũng không mặc, giờ lại mặc, không sợ nóng rồi sao? Bùi Cẩn bật cười lắc đầu, sau đó lại phủ người lên. Nhưng rất nhanh hắn phát hiện có điều không thích hợp: Làm sao tiểu sư tử bỗng nhiên không giãy giụa cũng không phản kháng nữa rồi?

“Tại sao bỗng dưng lại hiền lành như vậy?” Con chuột bất động, con mèo cảm thấy chơi không vui, cũng dừng lại.

Nhan Thế Ninh hí mắt cười: “Bỗng nhiên nghĩ lại, mặc kệ là gả cho ai, ai cũng sẽ có một lần. Chết sớm hay chết muộn đều là chết, chẳng bằng chết sớm đầu thai sớm. Vương gia, ngài cứ từ từ hưởng dụng.”

Nói xong, nằm ngửa ra, nhắm mắt lại, một bộ dạng mặc cho người hái hoa. 

Rốt cuộc nàng cũng nghĩ thông suốt, thằng nhãi này chính là hành hạ nàng tìm vui, thay vì bị hắn đùa bỡn làm hắn vui vẻ, chẳng bằng phối hợp nhanh gọn cho xong việc! Dù sao cũng là vợ chồng, việc này trốn cũng không thoát.

Rồi đấy ngươi muốn thế nào thì cứ như thế đi!

Bùi Cẩn nhìn bộ dạng thấy chết không sờn của nàng, ngưng cười, được thôi, tìm sách lược đối phó mới thôi!

Bất quá:

Hắc hắc, muốn giả chết? Đâu có dễ dàng vậy. Gia còn chưa chơi xong đâu!

Cười, tay lại bắt đầu chuyển động.

Ban đầu Nhan Thế Ninh nghĩ mặc kệ Bùi Cẩn nói gì làm gì, nàng vẫn giả chết không nhúc nhích, mà khi bàn tay Bùi Cẩn tiến vào áo lót của nàng, chạm vào da thịt nàng, cho dù nàng kiềm chế bất động, nhưng toàn thân vẫn nổi da gà. 

Mà Bùi Cẩn nhìn lông mi nàng rung động, môi mím chặt, cười càng xấu xa hơn, tay cũng duỗi thẳng vào bên trong, cùng với giọng nói nhu tình: “Nương tử, đã chuẩn bị tốt để hiến thân thì không cần khẩn trương như vậy, vi phu sẽ rất dịu dàng...”

“...” Ta nhịn!

Bùi Cẩn thấy nàng thật sự không ngăn cản, tay càng càn rỡn hơn.

Lúc tay hắn vuốt ve bụng nàng, thân mình Nhan Thế Ninh hóa đá, đợi đến khi nó duỗi đến bên hông hữu ý vô ý đánh vòng, thân thể của nàng không ngừng run rẩy; đến khi nó quấn trên lưng nàng, nhẹ gãi từ trên xuống, cảm giác vừa nhột vừa tê lan ra toàn thân, nàng không tự chủ được cong người lên, nhưng nàng vẫn cứ cắn chặt môi như cũ.

Ta lại nhịn!

Mà bên này, Bùi Cẩn thấy mình đã làm như vậy mà nàng vẫn không nhúc nhích, bắt đầu nhíu mày: “Vi phu đã như vậy, nương tử cũng không phản ứng, xem ra vi phu còn phải nỗ lực nhiều!”

Sau đó, ngón tay mò tới nơ của cái yếm, nhẹ nhàng kéo ra.

Nhan Thế Ninh cảm giác được trước ngực chợt mát lạnh, rốt cuộc không nhịn được nữa. Nhìn cái yếm của nàng bị tháo ra, bộ ngực sữa lại lộ ra một nửa, khuôn mặt bỗng chốc bị đốt thành lửa. 

Cái yếm bị tháo bỏ, trong áo lót không còn ngăn cách, cái tay kia cũng không còn vật cản!

Nhan Thế Ninh hơi hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn Bùi Cẩn, thấy khuôn mặt hắn vẫn là nụ cười trêu tức: “Thời tiết còn chưa đủ lạnh, mặc nhiều như vậy làm gì, không bằng cởi ra cho thoải mái.”

Mà lúc này, nàng cảm giác được cái tay kia lại di chuyển. 

Cái yếm đều đã bị tháo mất, cái tay kia còn có thể đi đâu! Nhan Thế Ninh nắm chặt quả đấm. 

Ai dè, tay kia lại từ sau lưng chuyển đến bên hông, nhéo mạnh một cái rồi ôm nàng vào lòng. 

Hai người không còn một khe hở!

Lúc Nhan Thế Ninh cảm giác được có vật gì đó nhô lên bụng, tim như muốn nhảy ra ngoài. Nhưng còn chưa kịp làm gì, Bùi Cẩn đã cúi đầu chặn môi nàng lại. 

Oanh!

Trong khoảnh khắc này, toàn bộ thế giới như sụp đổ. Nhan Thế Ninh trừng lớn mắt, giống như hồn bay phách tán.

Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong đầu nàng là, khi Bùi Cẩn cúi đầu, biểu tình kia chợt lóe lên rồi biến mất.

Ánh mắt phát sáng trong suốt, đã có ham muốn rực cháy nồng nhiệt, không thể che giấu, không thể ngăn cản, nhưng trên mặt lại là phiền muộn hiếm thấy.

Nàng không kịp nhớ, lại bị một cổ đánh sâu vào làm nàng choáng váng. 

Đầu tiên là nhẹ nhàng ngậm môi, tiếp theo là dùng sức cắn mút, cuối cùng là lưỡi dài tiến vào công thành chiếm đất. Nhan Thế Ninh cảm thấy hàm răng bị liếm cắn, lưỡi mềm bị dây dưa, chớp mắt đã quên cả hô hấp.

Mà Bùi Cẩn hít thở ngày càng nặng nề, cánh tay ôm eo nàng cũng ngày càng gấp, tưởng chừng như muốn đem nàng nhập vào trong xương cốt. 

Nến đỏ bùng cháy, mãnh long kêu gào, chỉ đợi làm điên loan đảo phượng vô bờ bến, hoàn thành một đêm êm đẹp.

Nhưng...

Một lát sau, Bùi Cẩn lại buông Nhan Thế Ninh ra.

“Nương tử, cảm thụ đến mất hồn?” Bùi Cẩn liếm liếm môi, cười nói.

Đột nhiên Nhan Thế Ninh hoàn hồn, nặng nề thở dốc một hơi: Vừa rồi nàng cả kinh đến quên cả thở! Nghe được giọng điệu vô lại của hắn, nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nhìn lại, đã thấy dục vọng trong mắt hắn đã không còn nữa, chỉ còn lại một mảnh sáng trong.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ ban nãy nhìn lầm?

Sẽ không đâu, vừa rồi thấy rõ ràng mà.

Nhan Thế Ninh hít sâu một hơi, nàng lại bị thằng nhãi này lừa rồi!

“Có phải vừa rồi tưởng ta sẽ ăn nàng?” Một tay Bùi Cẩn kéo nàng qua, cười nói.

Cảm xúc của Nhan Thế Ninh còn đang phập phồng, cũng không đáp lại. Nhưng ban nãy quả thực nàng cho rằng chuyện đó sẽ xảy ra.

“Vừa rồi chọc nàng chơi thôi, dọa nàng rồi!” Bùi Cẩn nói xong hơi nghiêng người, “Vi phi là quân tử, chưa bao giờ ép buộc người khác. Huống chi, vừa rồi ta cũng đã nói qua, sẽ không cưỡng ép nàng! Cho nên nàng yên tâm, một ngày nàng không cam tâm tình nguyện, ta sẽ không chạm vào nàng.”

Nhan Thế Ninh nghe phần trước của câu nói, trong lòng nghĩ quả nhiên là trêu chọc nàng, nghe đến câu sau, lại nghĩ thằng nhãi này lại bắt đầu dối trá rồi!

Không muốn nhìn mặt hắn nữa! Nhan Thế Ninh cúi đầu chuyển tầm mắt, ai ngờ một người không cẩn thận, lại nhìn đến một chỗ nhô cao cao trên quần lót của hắn.

Vội vàng chuyển tầm mắt đến chỗ khác.

Đợi chút! Không đúng!

Không phải là chọc nàng chơi sao, làm sao có thể có phản ứng?

Đã có phản ứng thì làm sao lại đẩy nàng ra?

Chẳng lẽ hắn kiềm chế kích thích sao?

Nhan Thế Ninh nghi ngờ nhìn hắn, muốn nhìn ra cái gì đó trên mặt hắn, nhưng ngoại trừ nụ cười dịu dàng, không còn gì khác.

Trời ơi! Tên hỗn đản này rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả đây!

Nhan Thế Ninh ôm chăn nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cũng quyết định tin câu sau của hắn! Dù sao hắn tuy ngoài miệng không bao giờ đứng đắn: Đương nhiên tay chân cũng không nghiêm chỉnh gì mấy, nhưng tổng thể mà nói, cũng không phải người cưỡng ép người khác làm việc này!

Nghĩ vậy, Nhan Thế Ninh khôi phục chút ấn tượng tốt đối với hắn.

Mà bên kia, Bùi Cẩn nhìn thân thể Nhan Thế Ninh thả lỏng, biết nàng tin lời hắn, không cảnh giác nữa, thế là ở trong lòng bắt đầu chống nạnh cười to: Lại bị lừa! Không phải lão tử không muốn ăn cô! Mà là vẫn chưa đến lúc! Chờ loại bỏ độc tố trong cơ thể cô, lão tử sẽ đem ăn cô sạch sẽ!

Sau đó lại không nói gì thở dài, có trời mới biết ngay từ đầu hắn chỉ muốn chọc nàng chơi, ai ngờ chơi chơi, đúng là chơi với lửa có ngày chết cháy! Nếu không phải có năng lực kiềm chế kinh người, thật đúng là muốn làm ra đại sự rồi!

Nhớ lại tối hôm qua tốt xấu gì cũng phải chờ đến đêm động phòng hoa chúc, cho nên gắt gao chịu đựng, cũng không ngờ đêm nay còn phải tiếp tục chịu đựng!

Bùi Cẩn nhìn nến đỏ đã đốt hết phân nửa, khóc không ra nước mắt, nhà người ta đều là đêm xuân quá ngắn, hắn ngược lại, tại sao lại cảm thấy đêm dài dằng dặc!

Thật là quá buồn bực! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.