Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 9: Ta không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế



Bên kia, sau khi lên xe ngựa ra khỏi cung, Nhan Thế Ninh không nhịn được chọc chọc cánh tay Bùi Cẩn hỏi: "Vì sao huynh không đến chỗ Mục quý phi?"

"Đi đến đó làm gì, cô không chê nhàm chán sao?"

Đương nhiên Nhan Thế Ninh không tin lời của hắn. 

Bùi Cẩn ôm chầm lấy nàng cười nói: "Tiểu sư tử, sau này tiến cung nếu không buộc phải nói chuyện với Mục quý phi thì không cần tiếp xúc với bà ta."

"Vì sao?"

"Ta sợ cô ngu dốt, bị bà ấy lừa gạt vẫn không biết."

Nhan Thế Ninh nhịn xuống bực tức, mỉm cười nói: "Vương gia còn gì dạy bảo hay không?"

"Còn chứ, ví như không được tùy tiện ăn thịt người, không cần tùy thiện bắt nạt người khác, cũng không cần tùy tiện tin lời người khác, tóm lại, ăn nhiều cơm ít nói lại, không có việc gì thì cứ giả bộ ngu cười ha hả là được, à không, cô cũng không cần giả vờ, cứ ngốc như vậy là được rồi." Bùi Cẩn nhịn không được vò đầu nàng. 

Sau khi Nhan Thế Ninh bắt được cắn hắn một cái, trong lòng lại nhớ kĩ lời hắn nói. Bởi vì nàng biết Bùi Cẩn làm bộ trêu chọc, nhưng lời lẽ lại vô cùng chí lý sâu sắc.

Trở lại Vương phủ, đáng lẽ Nhan Thế Ninh muốn trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng Bùi Cẩn lại ngăn nàng.

"Đừng vội, trước tiên đi cùng ta gặp một người trong phủ."

Trong phủ còn có ai để làm quen chứ? Nhan Thế Ninh rất nghi ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Cẩn cũng không nhiều lời.

Hiền Vương phủ nằm ở phía Bắc của triều nhà Nam, xây dựng mô phỏng theo một hồ nước, phủ đệ trang nhã vững vàng, vườn cây lịch sự tinh xảo, mái hiên ở hai bên giao hòa, rất có ý vị. 

Lúc ra ngoài buổi sáng thì Nhan Thế Ninh đã nhìn một góc trong phủ, lúc này đi xuyên qua hành lang, nhìn cảnh sắc xung quanh càng cảm thấy vui tai vui mắt, mặc dù nàng không am hiểu nghề làm vườn, nhưng nhìn cách bố trí này vẫn thấy chỗ sáng tạo. 

Người Bùi Cẩn muốn dẫn Nhan Thế Ninh đi gặp ở một gian phòng yên tĩnh cuối hành lang.

Chưa vào cửa, từng trận mùi thuốc theo chiều gió thổi tới.

Bùi Cẩn nhìn nam tử mặc đồ đen đang sắp xếp dược thảo trước cửa, nói: "Đây là đại phu trong phủ chúng ta, Bắc Đẩu tiên sinh"

"Huynh dẫn tôi đến gặp đại phu làm gì?" Nhan Thế Ninh cảm thấy khó hiểu.

Bùi Cẩn cười nói: "Hắn là đại phu, nhưng cũng là bạn ta."

Nhan Thế Ninh hiểu ra.

Bùi Cẩn không kết đảng, thường một thân một mình, có thể khiến hắn gọi là bạn bè, địa vị cũng không phải bình thường.

Vì vậy sau khi Bùi Cẩn giới thiệu, Nhan Thế Ninh im lặng đánh giá vị Bắc Đẩu tiên sinh này.

Nhìn qua người này khoảng hơn hai mươi, vóc người cao gầy, mặc trường bào màu đen, lặng lẽ ít nói, mãi vẫn không có biểu tình gì, làm cho người ta không hề cảm thấy gần gũi. Bùi Cẩn lại có thể kết bạn với người như vậy, điều này khiến nàng rất ngạc nhiên.

Đang lúc ngờ vực, bỗng nhiên hắn quay đầu lại, cũng chỉ lạnh lùng hỏi: "Cô có từng thoa hương không?"

Nhan Thế Ninh ngẩn ra, đáp: "Chưa từng."

"Vậy mùi hương trên người cô là ở đâu ra?"

Nhan Thế Ninh ngửi ngửi, nhíu mày nghi ngờ, không có mà!

"Gần đây cô có dùng Huân Hương không?" Bắc Đẩu tiếp tục truy hỏi.

Nhan Thế Ninh nói: "Cũng có, vốn là đã dùng ở Tướng phủ".

"Dùng bao lâu?"

"Chưa tới một tháng".

"Hương này ở đâu tới?"

"Là muội muội ta đưa tới, nói là trong cung thưởng cho, lúc ấy có hai loại, ta chọn mùi hương nhẹ hơn". Nhan Thế Ninh thấy hắn hỏi không ngừng nghỉ, càng ngày càng khó hiểu, "Hương này có vấn đề sao?"

"Không có vấn đề gì cả. Hương này không thích hợp với cô thôi." Nói xong, Bắc Đẩu lại thuận tay lấy một bình ngọc từ trong một đống chai lọ ném tới, lại quay đầu tiếp tục thu dọn dược thảo của mình.

Nhan Thế Ninh ngây ngẩn cả người, đoạn đối thoại này đột nhiên phát sinh lại đột nhiên chấm dứt, một người quái gở. Nàng nhìn Bùi Cẩn, ánh mắt dò hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Lúc này Bùi Cẩn thật đúng là vô cùng xấu hổ, hắn chỉ muốn Bắc Đẩu nói bóng nói gió hỏi về hương nhang, ai ngờ người này lại thô lỗ hỏi thẳng thừng như thế!

Sau khi đưa Nhan Thế Ninh một đầu mờ mịt trở về, Bùi Cẩn vội vã quay lại.

"Ta nói ít nhất ngươi cũng phải kín đáo một chút chứ, để nàng nghi ngờ thì làm sao bây giờ!" Bùi Cẩn ngồi xuống ghế tựa, mặc kệ nói.

"Kín đáo chưa bao giờ là phong cách của ta". Bắc Đẩu trả lời ngắn gọn.

Bùi Cẩn xoa nhẹ cái ót, nói: "Sáng sớm hôm qua cho ngươi ngửi thấy hương tro ngươi nói ta không thể động phòng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Hóa ra, sáng sớm hôm qua hắn trở về từ tướng phủ, trực tiếp kéo Bắc Đẩu đang ngủ say ra ngoài, đưa nhúm hương tro cho hắn xem. Lúc trước Bùi Cẩn đã từng nói với hắn về chuyện nhang hương này, nhưng chỉ nghe không thấy cũng không thể phán đoán ra điều gì, vì thế chuyện về Huân Hương này trước sau vẫn là một câu đố. Giờ hắn đã tìm được, đương nhiên muốn Bắc Đẩu nghiên cứu một chút.

Mà Bắc Đẩu vừa ngửi liền cau mày "Hương này có độc".

Đợi đến khi Bùi Cẩn hỏi kĩ, hắn lại nói cần nghiên cứu thêm, cuối cùng chỉ nói một câu: "Đêm nay không được động phòng."

"Hương thơm này do bảy vị chế thành, trong đó có một thứ gọi là Âm Quỳ. Âm Quỳ sống ở một khe núi vùng Tây Ninh, cực kì ít ỏi, hái không dễ. Mười năm mới nở hoa, mười năm ra trái, quả có mùi hương thoang thoảng, giống như hoa nhài, người thường khó có thể phân biệt được. Âm Quỳ có độc, cũng không rõ rệt, lúc đầu ngửi cũng chỉ cảm thấy thoải mái, tiếp tục ngửi quanh năm suốt tháng, hương thơm này mới có thể từ từ tích tụ, chui vào máu xương, đoạt sinh lực của con người, cướp lấy sinh mạng của họ. Hơn nữa độc này vô hiệu với nam nhân, chỉ có hại với nữ nhân, đặc biệt là phụ nữ có thai. Nữ tử ngửi một năm sẽ chết, phụ nữ mang thai chỉ cần ba tháng."

Giọng nói của Bắc Đẩu bình tĩnh không hề có tình cảm, Bùi Cẩn nghe xong lại lạnh lẽo từ đầu đến chân. Cảnh tượng Trân quý phi chết thảm hiện ra trước mắt, ba tháng trước vẫn nở nang vui khỏe, ba tháng sau khi chết đã gầy còm tiều tụy cực kì khó coi!

Cái gì mà "cắn mẫu thai", cái gì mà "lấy mạng người thân", tất cả đều do có người hãm hại!

Bắc Đẩu nhìn Bùi Cẩn nắm chặt tay ghế tựa, vẫn không an ủi, chỉ dùng một giọng điệu bình tĩnh tiếp tục nói: "Nữ tử mang độc Âm Quỳ không thể giao hợp với nam nhân, giao hợp một lần, độc sẽ lợi hại hơn một lần. Hơn nữa, đến lúc đó cho dù có mang thai, mẹ và con cũng sẽ không thoát khỏi cái chết".

"Vậy phải làm sao?"

Bắc Đẩu đáp: "May là nàng trúng độc không nặng, sau khi ngừng hít vào, độc cũng từ từ được loại bỏ. Cộng với dùng thuốc giải, nửa tháng sau sẽ khỏi hẳn".

"Thuốc giải ở đâu?" Bùi Cẩn vội hỏi.

Bắc Đẩu nhìn hắn, nói: "Vừa đưa cho nàng rồi."

"...." Bùi Cẩn rầu rĩ nói: "Tại sao ngươi không nói sớm, lúc trở về nàng ngửi thấy không thích mùi đó thiếu chút nữa đã ném đi, may mà ta nghĩ tới ngươi sẽ không tự nhiên cho nàng thứ gì đó nên cản lại..."

"Ném đi cũng không sao, thuốc giải này rất dễ pha chế." Bắc Đẩu để lại một câu lại vội vàng đi vào phòng.

Nhìn hắn bỏ đi, Bùi Cẩn lại nói: "Vậy nửa tháng tới ta phải tiếp tục chịu đựng dày vò sao? Ngươi có cách nào không?" Nửa tháng ôn hương nhuyễn ngọc bên người không thể chạm vào cũng không thể ăn, có thể nghẹn chết người đó!

Bắc Đẩu nói: "Có"

"Cách gì?"

"Thiến."

"...."

Bùi Cẩn tức nghẹn, không để ý đến hắn nữa, bản thân lâm vào trầm tư.

Sau một lúc lâu, Bắc Đẩu đột nhiên mở miệng trước: "Ngươi phải truy xét việc này sao?"

Bùi Cẩn giật giật thân thể, ánh mắt thâm thúy: "Mẫu phi chết là có người kiêng kị thai nhi trong bụng bà. Phía sau bà là Phủ Quốc Công, sau khi thu dưỡng ta, bọn họ đã cảm thấy lo sợ, đợi đến khi mẫu phi lại có thai, bọn họ càng đứng ngồi không yên! Hạ độc Âm Quỳ, lấy mạng hai người cùng một lúc, lại khiến cho ta mất đi chỗ dựa... Nhổ cỏ tận gốc, một mũi tên trúng ba con chim, thật sự là mưu kế rất hay!"

"Trước giờ hoàng hậu vẫn là một người thủ đoạn độc ác." Bắc Đẩu thản nhiên nói.

"Nhưng ta không hiểu vì sao bọn họ lại hạ độc Thế Ninh?"

Lúc trước Bùi Cẩn còn tưởng là Khang Hoa quận chúa không thích Nhan Thế Ninh muốn thần không biết quỷ không hay diệt trừ nàng, nhưng dựa vào lời nói của nàng ban nãy, giả thuyết này không thể thành lập, gần đây nàng mới lấy hương này. Nếu như thật sự Khang Hoa quận chúa muốn trừ bỏ Nhan Thế Ninh, lúc nàng vừa đến Tướng phủ đã nên hành động rồi, quyết sẽ không chờ đến bây giờ mới bắt đầu.

"Kế này cũng là một mũi tên trúng hai con chim, hoàng hậu không muốn ngươi sinh con, quận chúa muốn diệt trừ vương phi. Vương phi chết ở tướng phủ sẽ khiến người ta nghi ngờ, chết ở vương phủ, sạch sẽ khô ráo." Bắc Đẩu đã nhìn thấu hết mọi việc.

Ba vị hoàng tử, hiện nay ngoại trừ Thất vương gia có một nữ nhi hai tuổi, những người khác còn chưa có con. Trên dưới triều đình cũng vì điều này mà lo lắng, nếu như bây giờ ai đó sinh được long tôn trước, chỉ sợ tình hình khó mà đoán trước được.

Bùi Cẩn hít sâu một hơi, nặng nề nói: "Ta không tranh không cầu đến mức này mà bọn họ vẫn không buông tha....Ài!"

"Vậy liền đi tranh đi cầu đi!" Bắc Đẩu nhìn vào đôi mắt hắn, "Ngươi thích hợp với vị trí đó hơn bọn hắn nhiều."

Nháy mắt trong phòng trở nên yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, Bùi Cẩn nở nụ cười: "Bắc Đẩu, đừng cố gắng giựt giây ta. Ta biết ngươi muốn báo thù, có thời cơ ta sẽ báo thù cho ngươi, nhưng không phải bây giờ, tốt nhất ngươi hãy an phận một chút. Ngoài ra, ta lặp lại lần nữa, ta chỉ muốn làm một vương gia an nhàn, rảnh rỗi không có chuyện gì làm".

Nói xong đứng lên, vuốt quần áo, mỉm cười đi ra ngoài.

Bắc Đẩu nhìn bóng lưng của hắn, trong đôi mắt u ám dần hiện ra chút thất vọng.

Năm năm trước, hắn nói: "Ta có thể cứu ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, không được hành động thiếu suy nghĩ, không được tự ý báo thù."

Vì mạng sống, hắn đã đáp ứng.

Mà đi theo hắn năm năm, lúc nào Bắc Đẩu cũng xúi giục hắn, nhưng hắn chỉ nói một câu: "Ta không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế".

Thật sự ngươi không có hứng thú sao?

Bên kia, Bùi Cẩn vội vàng trở về tìm Nhan Thế Ninh, lúc đi đến nửa đường, thấy nàng đang cầm một cây quạt đứng trên một tảng đá cao chỗ núi giả, nghiêng đầu cũng không biết là nhìn cái gì.

Chẳng lẽ lại chạy tới nghe lén.

Nhan Thế Ninh trở về phòng thay một bộ quần áo gọn nhẹ lại đi ra ngoài, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, được dịp dạo qua vườn hoa mấy lần, ai ngờ sơ ý thấy vị cô nương Thu Nguyệt kia kéo lỗ tai của một tiểu nha hoàn mười hai mười ba tuổi ra sau núi giả, vừa đi vừa mắng: "Tiểu tiện nhân, tôi sẽ cho cô mọc thêm mắt."

Nhan Thế Ninh rất thích xem náo nhiệt, hai năm qua làm bộ làm tịch trong Tướng phủ thiếu chút nữa đã chết ngạt. Bây giờ đúng lúc thấy cảnh náo nhiệt, lại còn là vị đương sự này, làm sao có thể bỏ lỡ, bèn nhìn bốn bề vắng lặng, vội vàng nâng váy đuổi theo.

Vừa nghe xong đã biết là chuyện gì.

Lúc sáng sớm tiểu nha hoàn này phụng mệnh Bùi Cẩn hầm canh gà nấm. Buổi trưa, Thu Nguyệt cảm thấy đói bụng, liền đến phòng bếp kiếm thức ăn, vừa thấy khói hương tỏa ra bốn phía trên bếp lò liền múc ăn. 

Tiểu nha hoàn vừa mới bị gọi đi làm chuyện khác, lúc trở về nhìn thấy lại tức giận, nhân tiện nói đây là vương gia cố ý dặn dò hầm cho vương phi, làm sao cô có thể ăn!

Thu Nguyệt vừa nghe được liền giận dữ, nhưng cũng không bộc phát ngay tại trận, mà sau đó chọn cách khác để đâm chọt tiểu nha hoàn này, bắt đầu làm khó dễ.

Lúc này nàng vừa đánh vừa chửi mắng: "Cô thấy vương phi vào cửa rồi nên cả gan nịnh bợ phải không, hừ, tôi nói cô biết, nàng ta chỉ là một đứa con gái nghèo khổ không được thương yêu ở Tướng phủ, vương gia cưới nàng chỉ vì bị ép buộc! Cô muốn nịnh bợ nàng ta chỉ lãng phí thời gian công sức mà thôi! Uống canh gà thì thế nào, cô cho rằng vương gia sẽ đánh ta hay mắng ta! Mở to mắt chó của cô ra mà nhìn rõ tình thế, nếu không ta bắt cô phải nhìn cho kĩ!"

Nói xong lại quăng xuống một bạt tai.

Móng tay của nàng rất dài, cũng không biết là vô tình hay cố ý, cào một vết máu trên mặt của tiểu nha hoàn. Tiểu nha hoàn vừa đau vừa sợ, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Thu Nguyệt vẫn chưa hết giận, lại đạp một cái trên người nàng, lầm bầm bỏ đi.

Từ buổi sáng hôm nay nàng đã kìm nén một bụng tức giận, tiểu nha hoàn này lại đụng vào họng súng, đúng lúc gặp nạn.

Đợi đến khi Thu Nguyệt đi khỏi, tiểu nha hoàn khóc một lúc cũng đứng lên rời đi. Lúc này Nhan Thế Ninh mới nhảy xuống tảng đá, ai ngờ vừa cúi người xuống đã nhìn thấy Bùi Cẩn đang đứng phía dưới.

Nhan Thế Ninh giật nảy mình, tư thế nhảy xuống cũng lệch đi, may mà Bùi Cẩn đưa tay đỡ được, lúc này mới ngã vào lòng hắn mà không phải rơi xuống đất.

Sau khi đứng vững, Nhan Thế Ninh nói: "Tại sao huynh lại ở đây?"

"Ta cũng đến xem náo nhiệt." Nói xong lại nở nụ cười: "Vốn ta nghĩ cô sẽ ra mặt làm chủ cho con bé". Dựa vào tính khí của Nhan Thế Ninh trước kia, hẳn là nên đi ra cho Thu Nguyệt kia hai bạt tai.

Nhan Thế Ninh cười quyến rũ: "Ta lại nhớ có người nào đó đã nói, thân phận của cô nương Thu Nguyệt đặc biệt, ngộ nhỡ ta đắc tội nàng, khiến người nào đó khó xử thì làm sao?"

Bùi Cẩn ngẩn ra, hóa ra nàng nghĩ cho hắn.

Không được, phải để nàng không còn kiêng dè mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.