Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 112: Đến Thích phủ



Cầu Mộ Quân cúi đầu, nhịn không được cười lên một tiếng.

Thích Ngọc Lâm cũng cười, dắt tay nàng.

“Vậy nàng muốn nghe chuyện xưa thật sự về ‘Vực Tương Tư’ không?” Trên đường xuống núi, Thích Ngọc Lâm hỏi.

“Không cần. Dù sao đều là ngươi tự bịa ra.”

“Lần này là thật, ta sao có thể bịa ra nhiều chuyện xưa như vậy.”

“Không nghe.”

“Là thật, chẳng qua là không thú vị thôi, ta cảm thấy chuyện xưa ta bịa ra còn hay hơn.”

Trăng sáng lên cao, Thích Ngọc Lâm lại đưa bồ câu đưa tin đến đây. Vẫn là mẫy câu thơ hay, vẫn là thâm tình chân thành như vậy. Nàng cất thơ của hắn đi, hưởng thụ hạnh phúc được sủng, tiếp tục chờ đợi. Vài ngày sau, Thích Vi lại tìm tới Cầu Mộ Quân.

“Mộ Quân tỷ tỷ, mẹ muội nói tỷ thêu tốt lắm, tỷ có thời gian đến nhà muội dạy muội đi!” Thích Vi cao hứng nói. Đến Thích gia? Trong lòng Cầu Mộ Quân chấn động.

Nàng cười nói:“Không phải muội không thích học sao? Hơn nữa tỷ thêu cũng không tốt sao có thể dạy người khác.”

Thích Vi nói:“Ai nha, tỷ đi đi mà, mẹ muội bảo sẽ mời sư phụ về ngày ngày dạy cho muội. Nếu tỷ không dạy muội, vậy bà nhất định sẽ mời một đại thẩm ít nói hoặc một bà già nghiêm túc đến, muội không muốn đâu! Tỷ phải đi, đồng ý đi, thuận tiện còn có thể gặp Nhị ca muội nhiều hơn.”

Cầu Mộ Quân cúi đầu cười nói:“Được rồi được rồi, tỷ đi, nhưng không phải muốn gặp Nhị ca muội mới đi.”

“Được rồi! Muội biết, không phải muốn gặp huynh ấy, là muốn gặp muội!” Thích Vi nhìn nàng ý vị sâu xa cười nói.

Ngày hôm sau Thích Vi liền dẫn Cầu Mộ Quân đến Thích phủ. Thích phủ đẹp đẽ quý giá hơn Cầu phủ, nhưng còn lâu mới bằng Đoàn phủ.

“Mộ Quân tỷ tỷ, muội đưa tỷ đi gặp mẹ muội, đúng rồi --” Thích Vi ghé đến bên tai nàng lặng lẽ nói:“Để mẹ gặp tỷ trước, trước thích tỷ, hận không thể để tỷ làm con dâu, sau đó lại nói cho bà tỷ chính là con dâu tương lai của bà, bà sẽ vui mừng chết mất!”

Mặt Cầu Mộ Quân hơi hơi đỏ lên, nhẹ nhàng cười cười.

Mỗi khi như vậy, nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể cười. Không muốn lừa Thích Vi, nói hay không nói cũng không có gì khác nhau. Nếu có một ngày sự thật lộ ra, nàng chung quy không thể đối mặt với Thích Vi.

Đi qua vườn hoa lại thấy đại công tử Thích gia Thích Sóc Ly đi tới.

“Phu quân, đợi một chút --” Một vị phu nhân tao nhã hiền thục đuổi theo, đưa y bào trong tay cho hắn nói:“Phu quân, nhiều ngày rồi người chưa về nhà, quần áo này đã làm xong vài ngày, người thử xem đi, xem có cần sửa không.”

Thích Sóc Ly nói:“Ta có quần áo, về sau ngươi không cần quan tâm đến mấy chuyện này nữa.” Nói xong, liền đi về phía trước.

Phu nhân hắn lại đuổi theo nói:“Vậy người cứ cầm lấy đi, dù sao cũng đã làm xong rồi.”

Thích Sóc Ly dừng bước, nhận lấy quần áo nói:“Làm phiền phu nhân, mấy ngày nay có chút việc, buổi tối sẽ không về.” Nói xong liền bước đi.

Thích Sóc Ly đi về phía này, Thích Vi nói:“Đại ca, hôm trước Tiểu Phàn bị bệnh, huynh không thể ở nhà với nó mấy hôm sao?”

Mặt Thích Sóc Ly vẫn nghiêm túc như cũ, nói:“Đợi mấy ngày nữa xong việc rồi nói sau.” Lời còn chưa dứt, người đã đi ra xa vài bước.

Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn về phía phu nhân hắn, chỉ thấy nàng nhìn hắn rời đi, cô đơn nhìn ngón tay bị băng bó, xoay người trở về phòng. Nàng đột nhiên nhớ tới câu thơ kia: ‘Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, Hối giao phu tế mịch phong hầu’*.

(*Nhác trông vẻ liễu bên đường, Phong hầu nghĩ dại, xui chàng kiếm chi! – “Khuê oán” Vương Xương Linh)

Thích Sóc Ly là thống lĩnh cấm quân, hẳn là bề bộn nhiều việc. Chỉ khổ phu nhân hắn, vài ngày không được gặp phu quân, vì may quần áo cho hắn mà ngón tay bị thương, hắn ngay cả thời gian thử cũng không có.

Thống lĩnh Cấm quân, phải trông coi an toàn của kinh thành cùng hoàng cung, đương nhiên bề bộn nhiều việc, nhưng Đoàn Chính Trung cũng là thái giám đại tổng quản, hắn hình như cũng không bận đến mức đó, đôi khi còn rất nhàn nhã, Cầu Mộ Quân nghĩ.

“Ai, phỏng chừng huynh ấy lại không thăm Tiểu Phàn. hôm trước Tiểu Phàn uống thuốc khóc gọi cha, đại tẩu còn nói với nó cha nó ngày mai sẽ trở lại với nó. Kết quả buổi sáng muội đi ra ngoài huynh ấy còn chưa trở về, bây giờ muội trở về huynh ấy lại đi ra ngoài, này cũng quá nhanh đi. Huynh ấy dứt khoát đến bái đại vũ nhà người ta học, mà ba lần không vào được cửa chính, có lẽ đúng là có thể lưu danh sử sách đấy!” Thích Vi bất bình thay cháu trai nói.

Trong lòng Cầu Mộ Quân lại cảm thán không người nào là hoàn hảo.

Thích Sóc Ly dường như là người tốt, nhưng lúc hắn bảo Thích Ngọc Lâm không được đùa giỡn thanh danh cô nương nhà người ta, lại bỏ bê vợ con ở nhà không quan tâm. Đối với sự quan tâm của thê tử hắn cũng lạnh nhạt như vậy. Đối với gia đình mà nói, hắn thật ra cũng không phải là trượng phu tốt, phụ thân tốt.

Trong chốc lát, Thích Vi liền đưa Cầu Mộ Quân đi gặp Thích phu nhân. Thích phu nhân là người hòa ái dễ gần, so với Thích Vi còn hâm mộ Cầu Mộ Quân hơn, không nói chuyện nàng từng gả cho thái giám, cũng không nói chuyện nàng bị đuổi về nhà mẹ đẻ, làm cho Cầu Mộ Quân lại một lần nữa cảm thấy Thích gia thật ra cũng không phải là một đám người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn giống như nàng tưởng.

Gặp qua Thích phu nhân, Thích Vi liền đưa Cầu Mộ Quân đến phòng nàng, nói là học thêu, thật ra ngay từ đầu liền đã không ngồi yên, từ đầu đến cuối toàn ngồi nói chuyện phiếm cùng Cầu Mộ Quân.

Không ngờ, qua một lúc, Thích phủ lại được nghênh đón Công chúa Sanh Dung.

Lần này nàng không mặc nam trang, cũng không phải quần áo nữ tử bình thường, mà mang theo người hầu cung nữ, từ trên kiệu đi xuống, nhẹ nhàng vươn tay, để một tiểu thái giám bên cạnh đỡ, trên mặt mỉm cười đoan trang, từng bước một đi lên bậc thang Thích phủ.

Nam nhân Thích gia đều không ở nhà, tất cả nữ quyến sau khi bái kiến nàng xong liền cùng nhau đi vào trong phòng.

Cầu Mộ Quân vừa mới thay đổi cách nhìn với Sanh Dung xong, không thấy có người nàng đột nhiên xoay người nhảy đến trước mặt Thích Vi nói:“Vi Vi, vào cung chơi với ta đi!”

Thích Vi nói:“Không đi, tùy tiện gặp một người sẽ phải hành lễ vấn an, không thus vị gì cả.”

“Ngươi biết không thú vị còn không giúp ta, ta sắp buồn chết mất thôi. Mấy ngày nay Đoàn thái giám cả ngày phụng phịu như thể người ta thiếu nợ tiền của hắn vậy, mỗi ngày đều đi phạt tiểu thái giám tiểu cung nữ chơi, không thèm để ý đến ta.” Sanh Dung lôi kéo quần áo Thích Vi nói.

Nghe được tin tức của Đoàn Chính Trung, trong lòng Cầu Mộ Quân xúc động một chút.

Mấy ngày nay tâm tình hắn không tốt sao? Mỗi ngày phụng phịu? Không dưng đi xử phạt người khác?

Thích Vi dùng thái độ kiên quyết nói:“Không đi, cùng lắm thì đến Trung thu ngươi lại xin mẫu hậu ngươi thả ngươi đi ra ngoài chơi!” Nói xong, nàng kéo Cầu Mộ Quân nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, chúng ta tiếp tục học thêu!”

“Không được!” Sanh Dung ngăn các nàng lại nói:“Vi Vi, ý ngươi là gì......” Sanh Dung cúi đầu nói:“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à, cũng đừng trách ta không khách khí, hắc hắc hắc!”

Thấy nụ cười của nàng, Cầu Mộ Quân đột nhiên cảm thấy nụ cười này là nàng học theo Đoàn Chính Trung.

“Người đâu, đem nàng, còn có nàng, bắt lại cho ta, ném vào trong kiệu!” Sanh Dung chỉ vào Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân nói.

Nàng vừa nói, lập tức có vài thị vệ xông tới đứng trước mặt các nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.