Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 114: Đàn rắn!



Ban đầu nàng còn nghĩ người đó có phải Công chúa hoặc là người giống nàng bị người ép tiến cung hay không, không ngờ nàng ta đúng là phi tử. Có nghĩa là...... Bên ngoài là một phi tử cùng một người nam nhân đang yêu đương vụng trộm!

Cầu Mộ Quân chảy mồ hôi lạnh. Tiếng động bên ngoài, hình như là nam nhân lại không nhịn được tiếp tục hôn nữ nhân. Sau đó, nam nhân nói:“Ta không muốn nàng cùng nam nhân khác ở cùng nhau.”

“Chàng nha! Dấm chua quỷ, cái lão già kia có thể làm cái gì, còn không phải bắt ta mát xa bóp chân bóp vai cho hắn.”

“Vậy cũng không được. Ta muốn nàng, muốn hoàn toàn chiếm lấy nàng, khiến nàng thực sự thuộc về ta.” Ngữ khí hắn không cho phép kháng cự.

“Bên kia bên kia! Núi giả bên kia! Nơi này cũng không tìm được, nàng nhất định trốn ở bên kia!” Giọng nói của Sanh Dung đột nhiên truyền tới. Gần như là ngay lập tức, bên ngoài không còn tiếng động. Cầu Mộ Quân ngừng thở, tim như ngừng đập.

Lần này không khẩn trương giống như lúc ở Oanh Thanh Trì bị Đoàn Chính Trung phát hiện, mà là thực sự sợ hãi.

Cùng phi tử thông dâm, dâm loạn hậu cung là tử tội, xử trảm cả nhà, mà phi tử kia, cũng không tránh khỏi cái chết. Nàng nghĩ, người bên ngoài nhất định không biết nàng trốn ở nơi nào. Nếu biết, bây giờ nàng đã là một khối thi thể rồi. Tiếng bước chân đi xa, hai người hình như là tách ra mà trốn. Cầu Mộ Quân hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đại khái là bọn hắn đoán được Sanh Dung cùng Thích Vi lập sẽ đến đây, liền nhanh chóng rời đi. Một lát sau, lại có hai người tới đây, chạy tới tới lui lui vài vòng, đúng là tiếng bước chân của Sanh Dung cùng Thích Vi: “Sanh Dung, các ngươi ở đây làm cái gì?”

Cầu Mộ Quân đang nghĩ có nên đi ra ngoài hay không, bỗng một giọng nữ mang chút nghiêm khắc truyền đến, làm cho Sanh Dung cùng Thích Vi dừng bước. “Mẫu hậu.”

“Thần nữ bái kiến hoàng hậu nương nương.”

“Ha, mẫu hậu, người giúp con tìm được tên nhóc này rồi!” Sanh Dung vui mừng nói. Xem ra, Cửu hoàng tử trốn ở bụi hoa, hình như bị hoàng hậu nương nương phát hiện rồi.

“Hồ nháo, chính con làm loạn còn chưa đủ sao, còn mang Thần nhi cùng hồ nháo theo con. Mau, đưa hắn đến cung Uyển Ninh đi, miễn cho Lệ phi nương nương sốt ruột.” Hoàng hậu nói.

“A, được.” Sanh Dung có chút ủ rũ.

“Còn không mau đi!”

“Bây giờ không phải đang đi sao!”

Sanh Dung, Thích Vi cùng Cửu hoàng tử rời đi, sau đó hoàng hậu thở dài nói:“Hai đứa này......” Nói xong, liền cùng một đám thái giám cung nữ rời đi.

Đợi thêm một lát, khi bên ngoài không còn động tĩnh, Cầu Mộ Quân mới từ trong núi giả đi ra. Không bị đập một gậy cho ngất xỉu, cũng không bị đâm một kiếm.

Bọn họ đi rồi sao?

Cầu Mộ Quân nghĩ bọn họ hẳn là đi rồi. Vừa rồi Sanh Dung cùng Thích Vi ở trong này tìm lung tung, hoàng hậu nương nương lại tới, bọn họ hẳn là sẽ mau chóng rời đi, bằng không chỉ cần bị người ta nhìn thấy sẽ gọi người đến, như vậy bọn họ liền bại lộ.

Cầu Mộ Quân đi đến chỗ hai người kia đã đứng, nhìn nhìn, thấy trên núi giả đặt một chiếc hòm nhỏ, chỉ bằng nửa bàn tay. Nếu không phải nàng cố ý ở đây nhìn hồi lâu, căn bản là sẽ không phát hiện.

Với tay đi lấy hòm, vừa đụng tới hòm, nàng đột nhiên ngừng lại, lấy khăn tay bao chiếc hòm lại.

Cái hòm này để làm gì?

Cầu Mộ Quân cảm thấy kỳ lạ, cách một tầng khăn tay chậm rãi mở hòm ra, mới mở một chút, đột nhiên có một đàn bọ nhỏ từ bên trong bay ra, toàn bộ bay vào người nàng. Đến khi nàng cuống quít ném hòm kia đi, đàn bọ đã bám đầy trên quần áo của nàng.

Nàng cầm khăn, tay áo đuổi chúng đi, cầm quần áo giũ giũ, đàn bọ nhỏ bay đi một ít, còn một ít chui vào bên trong.

Cầu Mộ Quân kỳ lạ phát hiện trên quần áo để lại một đám điểm chấm nhỏ, giống như là vừa đi dưới trời mưa nhỏ.

Trên người giống như còn có bọ, Cầu Mộ Quân lập tức đi đến “Khởi Tú cung”, muốn tìm Sanh Dung mượn quần áo, thay quần áo này. Hơn nữa bọ trong chiếc hộp này đều rất quái lạ kì dị, nàng phải nhanh chóng trở về hỏi cha mới được.

Kết quả mới vừa đi ra hai bước, nàng liền thấy từ trong bụi hoa trước mặt chui ra hai con rắn, màu sắc rực rỡ, màu sắc cực đẹp, hình như là rắn độc.

Trong lòng hoảng sợ, nàng lùi về phía sau hai bước, không ngờ hai con rắn kia lại tiếp tục bò về phía nàng. Cầu Mộ Quân vội lui về phía sau, nhưng hai con rắn lại vẫn bò đến.

Kỳ lạ, không phải rắn thấy người là bỏ chạy sao? Hai con rắn này hình như lại nhắm vào nàng, nào có loại rắn như vậy?

Đang thấy kỳ lạ, lại có một con từ bụi bên cạnh bò ra, cũng bò về phía nàng.

Cầu Mộ Quân hoảng hốt, vội chạy tới nơi không có rắn, hô to:“Có ai không ”

Thời gian không cho phép nàng đứng tại chỗ chờ người tới cứu, tốc độ mấy con rắn càng lúc càng nhanh, nàng chỉ vội vàng chạy đến nơi khác, dù chỗ kia hoang còn vắng hơn nơi này, nàng cũng đành chịu.

Không ngờ, người không có tới, rắn càng ngày càng nhiều, nàng chỉ có thể liều mạng chạy. Không biết đây là nơi nào, một gốc cây, một đôi sư tử đá, dọc theo đường đi không thấy một bóng người, trong lòng sợ hãi mà không biết kêu ai.

Vừa chạy đến một gốc cây hòe, không ngờ, lại có một con rắn lại từ trên cây rơi xuống.

Cầu Mộ Quân kêu sợ hãi một tiếng, vòng qua con rắn chạy đến nơi khác, con rắn kia cũng gia nhập hàng ngũ truy đuổi nàng. Phía trước, một con rắn nâng đầu lên, mắt thấy nó sẽ cắn được chân của nàng, trong lòng nàng quýnh lên, một cước đạp xuống. Thân rắn lập tức cuốn lấy chân nàng, làm cho nàng sợ tới mức khóc ra.

“Đoàn Chính Trung --”

Bất giác, nàng gọi tên hắn.

Cố lấy dũng khí dùng sức lôi con rắn dưới chân ra, sau đó nhấc chân lên dùng sức đá đi.

Rắn bị ném ra xa, nhưng mà do chậm trễ, nàng mới phát hiện phía trước đã không còn đường, bốn phương tám hướng đều là rắn, đang bao vây quanh nàng.

Nhìn mấy cái đầu ngóc lên, lưỡi rắn hồng hồng lao về phía nàng, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung. Nàng rốt cục phải chết sao? Ngày đó hắn nói nàng tự đâm đầu vào chỗ chết?

Đột nhiên, trước mắt xẹt qua vài tia sáng màu bạc, mấy con rắn đồng thời rơi thật mạnh xuống đất. Cầu Mộ Quân cúi đầu, phát hiện trên đầu chúng nó cắm một cây ngân châm. Trong lòng vui sướng, nàng quay đầu lại, Đoàn Chính Trung nhảy đến bên người nàng.

Trong lòng lập tức bình tĩnh lại, chết dường như cũng cũng không đáng sợ đến vậy. Đoàn Chính Trung vung tay đuổi đàn rắn ra xa một chút, kéo nàng phi thân lên, dừng bên ngoài vòng vây của đàn rắn. Đàn rắn lập tức lại đuổi theo.

“Mau, cởi quần áo ra!” Đoàn Chính Trung lớn tiếng nói. Cầu Mộ Quân ngẩn người, nghĩ mình hẳn là nghe lầm.

“Mau!” Đoàn Chính Trung vội vàng, đầu cũng không kịp quay lại. Cầu Mộ Quân không hề chần chờ, lập tức cởi bỏ áo khoác.

Đoàn Chính Trung lại lôi kéo nàng chạy vài bước, sau đó dừng lại,“xoạt” một tiếng vạch tìm áo trong của nàng.

Cầu Mộ Quân muốn chắn, chỉ thấy hắn nóng vội lại thô bạo hất tay nàng ra, đem áo khoác áo trong, cả yếm và tiết khố của nàng toàn bộ lột ra, sau đó vò lại thành một đống ném đến một gốc cây cách đó không xa.

Đàn rắn lại đột nhiên thay đổi phương hướng, nhanh chóng bò về phía gốc cây kia, cuốn lấy quần áo, ghê tởm nhìn mà nổi da gà.

Sau đó, Đoàn Chính Trung xoay người, ôm thắt lưng nàng bay qua một bức tường, dừng ở trong sân của một viện, sau đó ôm lấy nàng, nhanh chóng phi thân vào trong phòng.

Giường trong điện này đã cũ nát, trên nóc nhà thậm chí còn có lỗ thủng nhỏ, dường như là cung điện bị bỏ hoang. Đoàn Chính Trung đặt nàng trên giường gỗ, nàng đỏ mặt, lập tức lui vào trong. Không ngờ đàn rắn kia đuổi theo nàng là do quần áo trên người nàng. Nghĩ đến, hẳn là có liên quan đến đám bọ kia. Đoàn Chính Trung cởi quần áo của mình, khoác lên trên người nàng.

“Xảy ra chuyện gì?” Hắn ngồi xuống hỏi.

Cầu Mộ Quân dùng quần áo hắn bao lấy người mình, cúi đầu nói:“Hẳn là ta nghe được những thứ không nên nghe. Ta ở núi giả, nghe được có người hẹn hò, bị bọn họ phát hiện.”

“Bọn họ thấy ngươi không?” Đoàn Chính Trung lập tức hỏi.

“Không.” Cầu Mộ Quân nói:“Nhưng bọn họ sau khi nghe ngóng chắc biết là ta.” Tiếp theo, nàng liền nói với hắn những việc đã xảy ra.

Đoàn Chính Trung nghĩ nghĩ, hỏi:“Ngươi có nghe ra là ai không?”

Cầu Mộ Quân lắc đầu, nói:“Giọng nói của nam nhân kia có chút quen tai, dường như đã từng nghe qua, nhưng lại không xác định lắm.”

“Vậy sau khi ngươi rời khỏi đây ngươi hãy đem tất cả những thứ nghe được nhìn được nói ra, không cần nói cho người khác, chỉ cần nói cho Sanh Dung cùng Thích Vi thôi, còn phải dặn các nàng không được nói cho người khác, nhưng đừng nói ngươi đã từng nghe qua giọng của nam nhân kia, biết là ai cũng không nói, cũng không được nói với ai.” Đoàn Chính Trung nắm hai vai của nàng, nhìn nàng chằm chằm nói:“Nhớ kỹ, ngươi chỉ loáng thoáng nghe được hai người đó nói chuyện, trừ cái đó ra thì cái gì cũng không biết!” 

Cầu Mộ Quân gật gật đầu.

“Bọn họ còn có thể nghĩ cách giết ta sao?” Cầu Mộ Quân hỏi có chút ngượng ngùng. Lúc trước hắn cảnh cáo nàng, nàng làm bộ không sợ chết, bây giờ lại bị dọa thành như vậy......

Nhưng không có cách nào, nàng thật sự sợ hai người kia không buông tha nàng, sẽ tìm cơ hội giết nàng.

Đoàn Chính Trung nói:“Vậy phải xem bọn họ có tin là ngươi thật sự không có nghe ra bọn họ là ai hay không. Về sau đừng ở một mình, bọn họ làm càng nhiều, sơ hở lại càng nhiều, có lẽ cũng sẽ không giết ngươi. Nếu vài ngày sau ngươi còn bình an vô sự, thì tức là bọn họ tin tưởng lời ngươi nói.”

Cầu Mộ Quân yên lặng một chút, hỏi:“Cầm nhi là ai? Ta nghe được nam nhân kia gọi nữ nhân kia là Cầm nhi.”

Đoàn Chính Trung ngừng một chút, nói: “Không biết. Ngươi về sau cũng không cần hỏi thăm, coi như mình thật sự không nghe được cái gì hết.”

Nàng không tin câu ‘không biết’ này của hắn.

Hắn là thái giám tổng quản có thể không quen thuộc với phi tử trong cung sao? Phi tử được sủng ái, cũng không dám đắc tội với kẻ luôn bên người Hoàng Thượng như hắn, hơn nữa hắn còn được Hoàng Thượng yêu thích, dù không quen hắn cũng phải quen, hắn sao có thể không biết?

Nhưng hắn vẫn luôn ước gì nàng không biết bất cứ chuyện gì, ước gì nàng mỗi ngày nhốt mình ở trong nhà, cho nên chắc chắc hắn sẽ không nói cho nàng.

Nhưng...... Bây giờ nàng đã hiểu, có một số việc biết càng ít càng tốt. Hắn mong nàng không biết bất cứ chuyện gì là sợ nàng gặp nguy hiểm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.