Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 115: Ở cùng nhau



Nhưng...... Bây giờ nàng đã hiểu, có một số việc biết càng ít càng tốt. Hắn mong nàng không biết bất cứ chuyện gì là sợ nàng gặp nguy hiểm sao?

Đang nghĩ vậy đột nhiên nhìn thấy cả người mình trần truồng, mặt của nàng lại đỏ thêm một tầng.

Cúi đầu, nhỏ giọng hỏi:“Bây giờ ta đi ra ngoài bằng cách nào?”

“Chờ một lát, sẽ có cung nữ tới nơi này đốt tiền vàng.” Đoàn Chính Trung nói.

“Tiền vàng?”

“Nơi này là lãnh cung, hai ngày trước Trần phi vừa mới chết đây.” Đoàn Chính Trung lạnh nhạt nói.

“A?” Cầu Mộ Quân sợ run cả người, không tự giác nhìn quanh bốn phía, không nói thì thôi, vừa nói lập tức cảm thấy trong phòng này âm khí dày đặc.

Quay đầu lại, phát hiện Đoàn Chính Trung đang nhìn nàng, làm cho nàng lại ngượng ngùng, cúi đầu.

“Ngươi......” Hắn nhìn hồi lâu, đang định mở miệng, lại có tiếng bước chân đi về phía này. Đoàn Chính Trung lập tức đứng lên, đi ra ngoài cửa.

“Nô tỳ...... bái kiến Đoàn tổng quản.” Cung nữ ngoài cửa thấy hắn, kinh ngạc run giọng nói.

“Đi lấy một bộ quần áo nữ nhân đến.” Giọng nói Đoàn Chính Trung lạnh lùng, khiến người ta nghe xong liền phát run.

“Dạ, nô tỳ lập tức đi ngay.” Cung nữ nói xong liền lui xuống.

Đoàn Chính Trung lại trở vào trong phòng.

Cầu Mộ Quân chờ hắn nói chuyện, hắn lại không có ý mở miệng nữa. Vừa rồi hắn muốn nói gì? Là lời hay hay là châm chọc? Cầu Mộ Quân thầm đoán trong lòng, lại không dám hỏi ra miệng. Nếu nàng hỏi, nhất định không phải lời tốt đẹp.

Bọn họ cứ yên lặng như vậy. Cầu Mộ Quân dùng quần áo hắn bao lấy người mình, cúi đầu, co chân ngồi ở trên giường, Đoàn Chính Trung đứng ở trong phòng, nhìn ra ngoài cửa.

Nhưng cho dù như vậy, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc.

Có thể đứng cùng hắn ở trong một gian phòng như vậy, dù là một căn phòng vừa mới có người chết, dù yên lặng không nói một câu, nàng cũng cảm thấy mỹ mãn.

Nàng nghiêng đầu nhìn bóng dáng hắn, muốn tiến lên ôm lấy hắn, muốn hỏi lại hắn có yêu nàng hay không.

Nàng không muốn yêu Thích Ngọc Lâm, không muốn lừa người nàng không muốn lừa, không muốn lại tiến vào hoàng cung này, thầm nghĩ dựa vào bên cạnh hắn.

Không biết, nếu hắn tới chậm, nếu lúc hắn đến thấy nàng mặt tái nhợt, môi thâm tím nằm trên mặt đất, trên người bò đầy rắn độc, hắn sẽ phản ứng thế nào.

Không biết...... không biết cũng tốt, ít nhất nàng còn sống, còn sống tốt hơn so với đã chết, còn sống còn có hi vọng.

Cung nữ quay lại đây, Đoàn Chính Trung đi ra cửa cầm quần áo.

Hắn cầm quần áo tiến vào, để tới trước mặt nàng.

Là một bộ quần áo cung nữ, cung nữ đương nhiên cũng chỉ có thể lấy đến quần áo cung nữ.

Nàng nhìn hắn, muốn nói hắn xoay người sang chỗ khác, lại không mở miệng được. Quần áo của nàng là do hắn cởi, thân thể của nàng hắn đâu chỉ xem qua một hai lần?

Vẫn dùng quần áo hắn bọc lấy thân thể, nàng cầm bộ quần áo cung nữ, xoay người. Cởi quần áo của hắn, bắt đầu mặc yếm.

Khẩn trương......

Nàng có thể khẳng định, hắn không xoay người sang chỗ khác, cũng không nhìn nơi khác, mà nhìn nàng, nhìn nàng mặc quần áo.

Khẩn trương, muốn nhanh chóng mặc cái yếm vào, nhưng càng muốn nhanh lại càng không nhanh được, dây lưng sao lại ngắn như thế, làm thế nào cũng không kéo qua được, chẳng lẽ nàng phải bó tay?

Một đôi tay tiếp nhận dây lưng trên tay nàng, giúp nàng buộc lại.

Mặt lại đỏ.

Phải nói mặt của nàng từ khi vào đây chưa có lúc nào không đỏ.

Hắn giúp nàng mặc xong cái yếm, sau đó cầm lấy áo trong đem cổ tay áo để phía dưới bả vai nàng, để cho nàng trực tiếp xỏ cánh tay trắng noãn vào. Cứ như vậy, dưới sự “Cố gắng” của hai người, nàng nhanh chóng mặc xong quần áo, thành một “Tiểu cung nữ”. Đoàn Chính Trung cầm lấy quần áo của mình mặc lên người, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Ngoài cửa, cung nữ xoay người cúi đầu thật sâu, phỏng chừng ngay cả tướng mạo của nàng cũng không phát hiện. Cầu Mộ Quân biết, cung nữ kia còn nhỏ tuổi hơn nàng, biết cái gì nên xem, cái gì không nên xem. Thật ra nàng cũng biết, nhưng nàng không muốn làm theo. Cũng khó trách Đoàn Chính Trung luôn nói nàng tự cho là thông minh, tự cho là đúng.

Từ lãnh cung đi ra, lại nhớ tới nơi vừa rồi chơi trốn tìm, mới đến đã thấy Thích Vi cùng Sanh Dung đi về hướng này. “Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ trốn ở đâu vậy? Đoàn thái giám, sao ngươi lại ở cùng Mộ Quân tỷ tỷ?” Sanh Dung vừa thấy hai người liền hỏi. Thích Vi đến gần nàng nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, sao tỷ lại mặc bộ quần áo này?”

“Công chúa, nô tài cáo lui trước.” Đoàn Chính Trung nói xong liền rời đi, không để ý đến Sanh Dung, cũng không quay đầu liếc nhìn nàng một cái.

“Ai --” Sanh Dung nhìn bóng dáng hắn bĩu bĩu môi, sau đó lại quay đầu nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ nói mau, tỷ trốn ở đâu? Hay là cùng Đoàn thái giám đi chơi vui vẻ?”

Cầu Mộ Quân nhớ tới lời nói của Đoàn Chính Trung, liền làm vẻ mặt sợ hãi nhỏ giọng nói với các nàng:“Tỷ trở về sẽ nói với các muội!”

Thích Vi cùng Sanh Dung cảm thấy kỳ lạ, lập tức cùng nhau trở về Khởi Tú cung.

“Sao lại có chuyện như vậy, ta phải đi nói cho phụ hoàng mẫu hậu, để cho bọn họ bắt hai người kia lại!” Cầu Mộ Quân vừa nói xong, Sanh Dung liền tức giận đập cái bàn nói.

“Công chúa đừng mà!” Cầu Mộ Quân lập tức nói.

“Nếu người đi nói, nếu để cho Hoàng Thượng, Hoàng Hậu biết, hai người kia nhất định sẽ giết ta, hơn nữa, cho dù người đi nói cho Hoàng Thượng, Hoàng Hậu; Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cũng không biết hai người kia là ai!”

“Nhưng, nếu bọn họ lại giết tỷ thì làm sao bây giờ?” Thích Vi nói.

Cầu Mộ Quân nói:“Đoàn Chính Trung nói bọn họ nhất định sợ nếu lại giết tỷ sẽ lộ ra dấu vết, dù sao tỷ cũng chưa nghe rõ, có lẽ bọn họ sẽ không động thủ lần nữa đâu.”

Thích Vi nhíu nhíu mày nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ thật sự không nghe được một chút manh mối nào sao?”

Cầu Mộ Quân cố gắng nghĩ nghĩ, nói:“Hình như...... nam nhân kia gọi nữ nhân kia là Vân nhi......”

“Khẳng định không phải, tên mẫu hậu có chữ “Vân”!” Sanh Dungnói.

Cầu Mộ Quân vội nói:“Có lẽ là ta nghe lầm, nhưng khi đó trong lòng ta khẩn trương, ở khe núi cũng không nghe được rõ ràng lắm, thật sự là không nghe được chút manh mối nào.”

Thích Vi phát sầu nói: “Làm sao bây giờ? Nếu biết mặt, để cho Sanh Dung nói cho Hoàng Hậu nương nương để cho Hoàng Hậu nương nương đi thăm dò nhanh chóng tìm ra hai người kia, tỷ sẽ an toàn. Nhưng bây giờ, cái gì cũng không biết, làm sao mà tra đây?”

Cầu Mộ Quân tận lực làm ra bộ mặt sợ hãi sốt ruột, cố gắng tỏ vẻ với Thích Vi cùng Sanh Dung là mình căn bản chẳng nghe được cái gì hết.

Nàng biết ý đồ của Đoàn Chính Trung, không phải là đề phòng Thích Vi cùng Sanh Dung, mà là hai người kia nhất định sẽ không giữ miệng. Đặc biệt Sanh Dung, nàng là người trong cung, phi tử kia cũng là người trong cung, các nàng nhất định sẽ biết nhau. Phi tử kia nhất định có thể nghe được hôm nay là mấy người bọn họ đi chơi trốn tìm, chắc chắn cũng có thể nghe được người trốn ở núi giả là nàng, đã biết quan hệ như vậy, phi tử kia nhất định sẽ có ý vô tình hỏi chuyện này. Sanh Dung không phải người có tâm cơ, khẳng định sẽ nói ra chi tiết, vậy làm sao nàng còn có khả năng lừa đôi nam nữ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.