Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 135: Điểm đáng ngờ



Editor: mèomỡ

Liễu Vấn Bạch ở phía sau nàng nói:“Ta còn biết vì sao hắn bỏ cô, cô muốn biết không?”

Cầu Mộ Quân ngừng lại. Đây là chuyện ngay cả nàng cũng không biết.

Liễu Vấn Bạch cười khanh khách đi tới nói:“Cô đừng có thấy ta nhìn qua không cường tráng lắm, thật ra ở trên giường ta rất lợi hại đó. Trung Trung ca coi trọng ta có thể nhìn, có thể dùng, mới sủng ái, ngoan ngoãn phục tùng ta.”

Cầu Mộ Quân khó hiểu nhìn hắn.

‘Có thể nhìn, có thể dùng’ Là ý gì?

Liễu Vấn Bạch nói tiếp: “Trung Trung ca bỏ cô không vì lý do nào khác mà là vì cô là nữ nhân. Thật ra hắn càng thích bị nam nhân......” Hắn ý cười vị sâu xa, nói:“Cầu tiểu thư hẳn là biết, cái loại mùi vị dục tiên dục tử này có ai không thích đâu?”

“Ngươi...... Ngươi...... A” Cầu Mộ Quân sửng sốt nửa ngày, hét lên một tiếng, ôm lỗ tai chạy trối chết về phía Cầu phủ. Liễu Vấn Bạch ở phía sau ấn bụng cười đến sắp ngồi xổm đất. Mới chạy đến nửa đường, Cầu Mộ Quân đột nhiên nghĩ tới.

Nếu tên Liễu Vấn Bạch kia cùng Đoàn Chính Trung thực sự là quan hệ thân mật như hắn nói vậy Liễu Vấn Bạch nhất định biết chuyện Đoàn Chính Trung không phải thái giám. Cẩn thận như Đoàn Chính Trung sẽ để một con hát bình thường biết bí mật lớn như vậy sao? 

Bây giờ có hai vấn đề:

Thứ nhất, lời Liễu Vấn Bạch có phải là thật hay không? Thứ hai, hắn thật sự chỉ con hát bình thường thôi sao?

Vấn đề đầu tiên, tuy rằng Đoàn Chính Trung thân mật cùng hắn, làm cho nàng rất tức giận, nhưng nói thật nàng vẫn tin tưởng hắn, tin tưởng cảm tình của hắn là thật, cho nên nàng cũng không cảm thấy Đoàn Chính Trung sẽ vô duyên vô cớ cùng một người nam nhân được.

Vấn đề thứ hai, nàng nhớ nàng gặp mặt Liễu Vấn Bạch ba lần.

Lần đầu tiên là ở cửa Đoàn phủ, hắn ở trước mặt Đoàn Chính Trung giả bộ mảnh mai; Lần thứ hai là ở Thích phủ, hắn dám đối chọi với Thích Tĩnh; Lần thứ ba là lúc nàng sắp sửa bị Thích Sóc Ly diệt khẩu hắn đột nhiên xuất hiện, cứu nàng một mạng, lại ghê tởm cười nhạo nàng một phen.

Lần ở Thích phủ, nàng có vài phần kính trọng với hắn, vừa rồi......

Hắn đúng dịp hay là cố ý?

Nếu hắn đúng dịp thấy nàng gặp nguy hiểm, thị uy trước mặt nàng, đó không phải là tác phong của tiểu nữ nhân sao? Cùng khí phách lúc ở Thích phủ cách biệt một trời. Nếu hắn cố ý, hắn biết Thích Sóc Ly vừa nãy muốn giết nàng, cố ý xuất hiện cứu nàng một mạng, vậy......

Đó mới giống biểu hiện của hắn lúc ở Thích phủ. Nói như vậy, hắn càng không thể là người bình thường.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng không biết đoán theo hướng nào, chỉ biết tất cả đều rất phức tạp, bọn họ … tất cả mọi người rất giả.

Một lúc sau đến Cầu phủ, Cầu phu nhân liền nói:“Không phải đi mua son sao? Sao mua lâu như vậy?”

“A?” Cầu Mộ Quân ngạc nhiên nói:“Con nói đi mua son khi nào?”

Cầu phu nhân hỏi ngược lại:“Không phải buổi sáng con nói muốn đi mua son nên đi ra ngoài sao? Sao thế, mua được không?”

Cầu Mộ Quân ngẩn người. Nàng nói muốn mua son khi nào? Không phải nàng bị Đoàn Chính Trung dùng ngân châm làm hôn mê rồi đưa ra ngoài sao? Sao còn có thể nói với mẹ là đi mua son?

Vừa định hỏi lại nhớ sẽ liên lụy tới Đoàn Chính Trung, không thể nói lung tung nên Cầu Mộ Quân liền nói:“Vâng, đi mua son, nhưng vừa khéo gặp được Thích Vi nên cùng nàng đi uống trà, quên mất chuyện mua son, lần khác lại đi.”

“Đứa nhỏ này!” Cầu phu nhân hít một hơi, lắc đầu nói nữa.

Cầu Mộ Quân nói:“Mẹ, cha ở trong phòng sao?”

Cầu phu nhân nói:“Ông ấy không ở trong phòng còn có thể ở chỗ nào?”

“À, con đi tìm cha.” Cầu Mộ Quân nói xong liền vào trong phòng Cầu Vĩ.

Tiến vào phòng, Cầu Mộ Quân liền đóng cửa lại, nói với Cầu Vĩ chuyện Thích Sóc Ly.

“Cha, người nói nên làm gì bây giờ? Cần bẩm báo trong cung không?” Cầu Mộ Quân hỏi.

Cầu Vĩ lắc lắc đầu, nói:“ Nay Thích Tĩnh cùng Đoàn Chính Trung chiếm nửa phần thiên hạ. Hắn là trọng thần được Hoàng Thượng tín nhiệm, lại là hoàng thân quốc thích, Hòa phi, Tam hoàng tử, thống lĩnh cấm quân Thích Sóc Ly. Muốn động tới trưởng tử Thích gia nói dễ hơn làm? Lúc trước “Phản loạn Thiếu Dương”, chẳng phải bọn Cố bá bá vốn định liên hợp mọi người buộc tội Thích Tĩnh lật đổ hắn, kết quả lại bị hắn lấy tội mưu phản xử trí đó sao. Chỉ sợ đến lúc đó chuyện Thích Sóc Ly không có bằng chứng, con ngược lại bị hại, vậy không phải lại đi vào con đường Cố gia năm xưa sao!”

Nhắc đến Cố gia một lần Cầu Mộ Quân lại một lần đau lòng, lập tức đột nhiên nhớ tới tờ giấy nàng nhìn thấy trong thư phòng, liền hỏi nói:“Cha, trong thư phòng......” Vừa hỏi khỏi miệng, nàng đột nhiên dừng lại.

Đoàn Chính Trung nói tờ giấy có khả năng rơi trong thư phòng cha, nàng không tin, tờ giấy đó nhất định đã bị hắn cầm rồi. Nếu bây giờ hỏi đến, chắc chắn cha sẽ hỏi tờ giấy đâu, vậy nàng phải giải thích thế nào?

Không thể nói ra quan hệ với Đoàn Chính Trung, nàng không thể nào giải thích.

Cầu Vĩ thấy nàng không nói tiếp, liền hỏi:“Thư phòng cha làm sao?”

Cầu Mộ Quân nói:“Không có gì. Cha, chúng ta nên làm gì bây giờ đâu? Hắn nhất định sẽ đến giết con, không có cách nào sao?”

Cầu Vĩ nghĩ nghĩ, nói:“Có lẽ, có thể dùng Đoàn Chính Trung đến uy hiếp hắn.”

Cầu Mộ Quân giật mình nói:“Sao lại liên quan đến Đoàn Chính Trung?”

Cầu Vĩ nói:“Đoàn Chính Trung cùng Thích Tĩnh bất hòa là chuyện công khai. Toàn triều cũng chỉ có Đoàn Chính Trung thế lực như mặt trời ban trưa dám chống đối Thích Tĩnh. Nghe nói gần đây vì một con hát mà Đoàn Chính Trung cùng Thích Tĩnh lại càng căng thẳng. Nếu để cho Đoàn Chính Trung biết nhược điểm của Thích gia, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.”

“Ý cha là chúng ta đem tin tức này nói cho Đoàn Chính Trung, để cho hắn đi đối phó Thích gia?” Cầu Mộ Quân hỏi.

Cầu Vĩ lại lắc đầu nói:“Không thể. Nếu bọn họ thực sự vì chuyện này mà đấu lớn chúng ta đây cũng sẽ bị liên lụy. Hai bên này đều không dễ chọc, đến lúc đó chỉ sợ sẽ nhóm lửa trên thân. Ta muốn tìm Thích Sóc Ly, sau đó đàm phán cùng hắn, chúng ta cam đoan vĩnh viễn không nói ra việc này, hắn cam đoan không giết người diệt khẩu.”

“Nhưng mà...... vậy có được không?” Cầu Mộ Quân lo lắng nói.

Cầu Vĩ nói:“Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy, tin rằng Thích Sóc Ly cũng biết đây là phương pháp duy nhất không chịu tổn thất. Nếu sự việc náo loạn lớn, cuối cùng chỉ có thể là cá chết lưới rách. Phải biết rằng, Thích gia bây giờ không bằng trước kia lấy thúng úp voi*, bọn họ cũng sợ gặp chuyện không may, như vậy Đoàn Chính Trung nhất định sẽ nhân cơ hội ra tay.”

* Lấy thúng úp voi: Một việc sai trái lớn tày đình mà toan che đậy bằng lý lẽ thiếu sót, không đủ, khiến dấu đầu hở đuôi.

Cầu Mộ Quân gật gật đầu, hỏi:“Vậy bây giờ phải làm sao? Có lẽ đêm nay Thích Sóc Ly sẽ đến, chúng ta có nên đem tin tức đưa ra ngoài trước hay không, khiến cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ?”

Cầu Vĩ gật đầu nói:“Con đến hậu viện đem một con bồ câu đưa tin đến, bây giờ cha sẽ đưa tin cho một vị bạn tốt nhiều năm.”

“Vâng.” Cầu Mộ Quân nói xong, lập tức đi ra cửa

Khi trở về, Cầu Vĩ đã viết xong, đem tờ giấy cột vào trên chân bồ câu đưa tin, thả ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.