Ban đầu Cầu Mộ Quân len lén liếc nhìn sau đó chuyển thành nhìn thẳng, chỉ cảm thấy có chút đui mù, phảng phất như nhìn thấy người quen, trong lòng hiện ra cảm giác quen thuộc, nhưng cảm giác này rất mơ hồ, nàng định cố sức nhớ lại, lại không nhớ được.
Đoàn Chính Trung đột nhiên mở mắt.
Cầu Mộ Quân hoảng hốt, vội cúi đầu, sau đó lại làm bộ như không có việc gì nhìn sang nơi khác.
Đoàn Chính Trung lại nhìn chằm chằm vào nàng không thôi, ánh mắt như tìm tòi nghiên cứu, giống như nhìn ra cái gì, lại giống như không nhìn ra gì cả. Cầu Mộ Quân không biết hắn muốn nhìn cái gì, nhưng ánh mắt này thật sự làm cho lòng nàng hốt hoảng. Bị Đoàn Chính Trung nhìn hồi lâu, nàng thật sự không thể chịu được nữa, mở miệng nói:“Ngươi nhìn cái gì?”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng nói:“Ngươi mười chín tuổi?”
Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, nói:“Chúng ta hợp bát tự.” Hơn nữa bát tự kia còn nói rất xứng đôi.
Cầu Mộ Quân chờ câu tiếp theo của hắn, hắn lại ngậm miệng không nói thêm lời nào nữa. Hắn nâng mành, lạnh nhạt nhìn đám người nhốn nha nhốn nháo bên ngoài, tựa như người khác đang nhìn náo nhiệt của hắn, hắn cũng xem náo nhiệt của người khác.
Nàng quả thật kém xa hắn.
Vì sao bị mọi người giễu cợt chỉ trỏ hắn lại có thể bình chân như vại như vậy? Nhìn hắn, Cầu Mộ Quân không khỏi bắt đầu tìm tòi nghiên cứu.
Từ nhỏ vào cung, chịu sự lạnh nhạt của mọi người, cho nên hắn đã quen sao?
Thân là thái giám, dù giờ đây hắn dưới một người trên vạn người, đã đạt tới địa vị cao nhất thái giám có khả năng leo lên, nhưng hắn vẫn bị người ta xem thường. Hắn dù sao cũng là kẻ đáng thương.
Trong lúc này, dường như Cầu Mộ Quân đã tha thứ hơn nửa những hành vi trước giờ của hắn.
Đội ngũ lại mặt đến trước cửa Cầu phủ, Đoàn Chính Trung từ trên xe ngựa đi xuống, Cầu Mộ Quân cũng theo xuống. Quỳ dưới xe ngựa vẫn là một người trẻ tuổi.
Đã về đến nhà, bốn phía còn đứng nhiều người xem như vậy, Cầu Mộ Quân không muốn tạo thêm đề tài mới cho người ta bàn tán, liền đặt chân lên lưng người kia.
Rời khỏi xe ngựa, bởi vì trọng tâm đặt ở trên lưng người khác, Cầu Mộ Quân bất an có chút đứng không vững, cả người lảo đảo, lại bị Đoàn Chính Trung đứng phía dưới kéo tay vậy nên liền ngã vào trong lòng hắn.
Mùi hương hoa nhài nhàn nhạt trên người hắn bay vào trong mũi nàng, mơ hồ còn mang theo một tia hơi thở khác. Mặt nàng đỏ lên, Cầu Mộ Quân vội đứng vững, che dấu tiếng tim đập loạn.
Thấy người Cầu gia ra cửa nghênh đón, Đoàn Chính Trung bình tĩnh nói:“Bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu.”
Cầu Mộ Quân cũng nhỏ giọng nói:“Cha, mẹ.”
Hầu gia Cầu Vĩ cứng ngắc nở nụ cười, nói:“Mau vào nhà đi.”
Cầu phu nhân không trấn tĩnh bằng Cầu Vĩ, lúc nhìn thấy con gái, khóe mắt đã ươn ướt, nghiêng mặt đi lén lau nước mắt. Cầu Mộ Quân nhìn thấy vậy trong lòng cũng chua xót, nhưng bây giờ không phải thời điểm tốt để nói những lời an ủi.
Đến tận khi vào cửa, Cầu Mộ Quân nhìn quanh nhưng không thấy Cầu Tư Huyên.
Tiểu Nhụy một bên dìu nàng nhỏ giọng nói:“Tiểu thư, nhị tiểu thư nói nàng không thoải mái, ở trong phòng nghỉ ngơi rồi.” Tiểu Nhụy là nha hoàn bên người nàng lúc còn ở Cầu phủ, lúc đến Đoàn phủ không biết rõ Đoàn phủ ra sao nên Cầu Mộ Quân để nàng lại Cầu phủ không mang nàng theo. Giờ nghĩ lại, may mắn sao lúc ấy không để nàng làm của hồi môn, bằng không nàng cũng phải giống như Cận Nhi, sinh hoạt dưới ma trảo của Đoàn Chính Trung chịu đựng sự cổ quái của hắn.