Nghĩ vậy, nàng liền bước nhanh chân hơn về Cầu phủ.
Vừa về Cầu phủ, nàng liền vọt vào thư phòng Cầu Vĩ, không đợi nàng nói chuyện, Cầu Vĩ liền nói:“Vội vội vàng vàng, làm sao vậy?”
Cầu Mộ Quân nói:“Cha, vương tử Đột Quyết đã chết phải không?”
“Sao con biết?” Cầu Vĩ kỳ lạ hỏi
Cầu Mộ Quân nói:“Con nghe người bên ngoài nói, bây giờ đã truyền xa rồi.”
Cầu Vĩ gật đầu:“Giờ ngọ hôm qua cha cũng mới biết tin, đêm hôm kia vương tử Đột Quyết bị người ta sát hại ở một ngõ nhỏ phía Thành Đông.”
Cầu Mộ Quân kinh ngạc, hỏi:“Đã điều tra ra là ai giết chưa?”
Cầu Vĩ lắc đầu nói:“ Hai tùy tùng của hắn nói, lúc đó vương tử Đột Quyết sai bọn họ đến quán rượu mua chân gà. Khi bọn họ trở về cũng không thấy người, sau đó mới tìm được thi thể hắn ở ngõ nhỏ. Sáng sớm hôm qua, Hoàng Thượng đã phái người đi điều tra, buổi chiều hôm nay Mã đại nhân sẽ đến, đến lúc đó ta hỏi lại xem đã điều tra đến đâu rồi.”
Thấy Cầu Mộ Quân có vẻ khẩn trương, Cầu Vĩ hỏi:“Sao con đột nhiên lại quan tâm đến việc này?”
Cầu Mộ Quân nâng váy ngồi xuống nói:“Cha, người nói, nếu là Thích nhị công tử giết, Thích đại nhân bảo vệ nổi hắn không?”
Cầu Vĩ kỳ lạ nói:“Vì sao hỏi như vậy?”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, nói:“Hôm Trung Thu, Thích nhị công tử phát sinh xung đột với vương tử Đột Quyết, bây giờ bên ngoài đều truyền Vương Tử Đột Quyết là do Thích nhị công tử giết.”
Vẻ mặt Cầu Vĩ nghiêm túc nói:“Bên ngoài đã nói vậy thì có thể triều đình đã tìm tới Thích nhị công tử rồi. Nếu Thích nhị công tử thật sự là hung thủ, vậy rất khó.”
Cầu Mộ Quân vội hỏi nói:“Sao lại vậy?”
Cầu Vĩ nói:“Nếu thật sự là Thích nhị công tử, triều đình chỉ cần giao Thích nhị công tử cho cho đại điện hạ Đột Quyết. Nhưng theo tính tình Thích Tĩnh, hắn thà rằng hai nước giao chiến cũng sẽ không giao con mình ra. Vậy, Hoàng Thượng hoặc sẽ làm Thích Tĩnh bất mãn, hoặc sẽ làm Đột Quyết bất mãn, người trước là nội ưu, người sau là hoạ ngoại xâm.”
Lúc này Cầu Mộ Quân mới biết thì ra Cầu Vĩ lo lắng an nguy quốc gia, còn nàng lại quan tâm Thích Ngọc Lâm có thể gặp chuyện không may hay không.
Nhưng mà nghe cha nói như vậy, chuyện này không có vẻ tầm thường, đã không còn là chuyện mà thế lực Thích gia có thể giải quyết.
Cầu Vĩ ngẩng đầu, dường như nhìn ra nàng lo lắng cho Thích Ngọc Lâm, nói:“Bây giờ chỉ là bên ngoài đoán, con không cần để tâm, có lẽ cái chết của vương tử Đột Quyết vốn không có liên quan tới Thích nhị công tử.”
Cầu Mộ Quân nhìn ông, gật gật đầu.
Đến buổi chiều, quả nhiên có người nhìn quen mắt đến, ở trong thư phòng Cầu Vĩ nửa ngày. Cầu Mộ Quân vẫn chú ý, đợi người nọ vừa đi, liền lập tức vào thư phòng.
“Cha, thế nào rồi?”
Cầu Vĩ thở dài, nói:“Triều đình quả thật đã tới Thích phủ. Buổi sáng ở Thích phủ giằng co nửa ngày, sau có Hòa phi cùng Tam hoàng tử khuyên bảo, Thích Tĩnh mới đồng ý giao Thích nhị công tử ra, bây giờ Thích nhị công tử còn ở Hình bộ chịu thẩm vấn.”
“Này......” Lo lắng hết cái này đến cái khác, Cầu Mộ Quân gấp đến độ không biết làm thế nào cho phải.
Ngày đó nếu không vì nàng, Thích Ngọc Lâm có lẽ sẽ không xung đột với Vương Tử Đột Quyết kia. Vốn tưởng rằng có Sanh Dung ra mặt, vương tử Đột Quyết đã biết thân phận Thích Ngọc Lâm, sẽ không có chuyện gì, nào biết lại xảy ra chuyện như vậy. Thích Ngọc Lâm sẽ không ngốc đến nỗi lại chạy tới giết Vương Tử Đột Quyết chứ?
Trong lòng Cầu Mộ Quân thầm cầu nguyện, Cầu Vĩ còn nói thêm:“Mã đại nhân cùng vài vị đại nhân khác đoán, nếu Thích nhị công tử thật sự là hung thủ, thái độ Thích Tĩnh lại kiên quyết như vậy, Hoàng Thượng có thể sẽ không cúi đầu buông tha Thích nhị công tử mà sẽ lợi dụng lực lượng của Đoàn Chính Trung đến áp chế Thích gia.”
Nàng hiểu ý Cầu Vĩ, Thích Ngọc Lâm không phải hung thủ thì không sao, nếu là hung thủ, thì chắc chắn là lành ít dữ nhiều.
Còn có, nếu muốn áp chế, thậm chí diệt trừ Thích gia, vậy thì sẽ liên lụy tới Đoàn Chính Trung. Vậy Thích Ngọc Lâm, Thích Vi, còn có Đoàn Chính Trung, Liễu Vấn Bạch, bọn họ sẽ ra sao?
Mấy ngày nay mặc dù không tính là yên bình, nhưng ít nhất thì bên người nàng không có người lại vĩnh viễn rời đi, lúc này đây...... Rốt cuộc sẽ ra sao?
Cầu Vĩ cảm thán nói:“Ai, Hoàng Thượng độc sủng Đoàn Chính Trung, nếu Hoàng Thượng thật sự muốn lợi dụng Đoàn Chính Trung đến áp chế Thích gia, rất có khả năng sau khi Hoàng Thượng băng hà, tân hoàng đăng cơ sẽ xuất hiện cục diện hoạn quan chuyên quyền, là mất nước.”
Điểm ấy Cầu Mộ Quân không lo.
Đoàn Chính Trung vẫn thầm mong bọn họ có thể bình an, hắn cũng không phải thái giám thật, chắc sẽ không ở trong cung cả đời, cũng không muốn tranh đấu chính trị cả đời, hoạn quan chuyên quyền, hắn còn lâu mới thèm!
Từ thư phòng đi ra, nghĩ tới nghĩ lui, Cầu Mộ Quân viết một phong thư, gọi một hạ nhân tời nói:“Đi tìm Tam tiểu thư Thích gia, giao phong thư này cho nàng.”
“Dạ, tiểu thư.” Hạ nhân cầm phong thư liền lui ra. Cầu Mộ Quân nhíu mày, thầm mong nhanh đến ngày mai để hỏi thăm tin tức từ trong miệng Thích Vi. Sáng sớm ngày hôm sau Cầu Mộ Quân đến nhã gian quán trà Thấm Nhã. Lần này có vẻ nàng tới sớm, đợi thời gian một ly trà nhỏ Thích Vi mới đến. Thấy bộ dáng tiều tụy cuả Thích Vi, trong lòng Cầu Mộ Quân đã sớm lạnh như băng.
Nàng chờ mong lại lo lắng nhìn Thích Vi, Thích Vi ngẩng đầu nhìn nàng, xoa xoa cái trán, thở dài mới nói:“Huynh ấy nói huynh ấy không giết, nhưng hỏi tối hôm đó huynh ấy ở đâu, huynh ấy lại không nói. Còn có người thấy huynh ấy xuất hiện gần hiện trường, chính huynh ấy cũng thừa nhận, nhưng hỏi huynh ấy đi đâu, huynh ấy lại không nói!”
Cầu Mộ Quân sốt ruột nói:“Hắn không ở nhà sao?”
“Ở nhà thì tốt rồi, nhưng mà ngày đó không biết sao huynh ấy lại đi ra ngoài, còn không nói với bất kỳ ai trong nhà, cũng không ai biết huynh ấy đi đâu. Chính huynh ấy lại sống chết không chịu nói. Bây giờ thì hay rồi, cho dù người ta muốn nói huynh ấy không phải hung thủ cũng khó!”
Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Muội hỏi hắn chưa? Vì sao hắn không chịu nói? Còn có gì quan trọng hơn chuyện này?”
Thích Vi nói:“ Đại lao Hình bộ không thể tùy tiện vào, bọn muội canh giữ ở bên ngoài, chỉ có cha muội cùng đại ca vào được, đại ca nói nhiều tức giận đến đánh huynh ấy, huynh ấy cũng không nói mình ở đâu, chỉ nói là không giết tên vương tử kia.”
“Vậy...... Vậy không có người nào khác bị nghi ngờ sao? Tác phong vương tử Đột Quyết như vậy chắc hẳn phải đắc tội với rất nhiều người chứ?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Thích Vi trả lời:“Nhưng Nhị ca là người duy nhất dám đánh nhau cùng hắn, lại đánh thắng được hắn, còn nói muốn giết hắn, người khác không nghi ngờ huynh ấy thì nghi ngờ ai! Trong ngõ nhỏ kia không tìm ra bất kì manh mối nào, vương tử Đột Quyết bị chính bội đao của hắn giết chết, ngay cả manh mối hung khí cũng không có.”
Thích Vi yên lặng một chút, đột nhiên nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, nếu không tỷ đi hỏi hỏi Nhị ca đi, tỷ hỏi thì nhất định huynh ấy sẽ nói!”
“Thật vậy sao? Tỷ có thể đi sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.