Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 151: Tiếp nhận



Editor: mèomỡ

“Dạ, Hoàng Thượng, Đoàn tổng quản, nô tài cáo lui.” Thái giám nói xong, rời khỏi phòng.

Liễu Vấn Bạch nói: “Hoàng Thượng, xem ra Cầu đại tiểu thư cùng Thích nhị công là một đôi uyên ương! Nô tài còn tưởng rằng, Cầu đại tiểu thư không muốn nên Thích nhị công tử mới xin Hoàng Thượng tứ hôn.”

“Chấp tử tay, cùng tử giai lão, hừ!” Hoàng Thượng nói: “Trẫm sẽ không cho ngươi đắc ý!”

Liễu Vấn Bạch hỏi:“Hoàng Thượng không bằng lấy lí do Thích gia là hoàng thân quốc thích, không thể cưới người bị chồng bỏ lại tái giá như Cầu Mộ Quân, chỉ hôn cho Thích Ngọc Lâm người khác đi.”

Hoàng Thượng nghĩ nghĩ, nói:“Chính Trung, vì sao ngươi lại bỏ nàng?”

Liễu Vấn Bạch trả lời: “Khi đó nô tài cảm thấy Cầu Mộ Quân này không tuân thủ nữ tắc, rất có khả năng đã có tư tình với người khác nên bỏ nàng. Bây giờ nghĩ lại, nghi ngờ của nô tài thật ra rất đúng, nói không chừng nàng ta đã sớm có quan hệ bí mật với Thích Ngọc Lâm.”

Hoàng Thượng nói: “Ngươi chỉ đoán, không có chứng cớ mà Cầu Vĩ không nói gì sao?”

Liễu Vấn Bạch nói: “Nô tài vì nể mặt Cầu Vĩ nên không cố ý đi tìm bằng chứng Cầu Mộ Quân không tuân thủ nữ tắc, cũng không lấy danh ‘dâm dật’ bỏ nàng, mà là lấy lý do ‘nhiều lời’ để bỏ nàng.”

Hoàng Thượng lại hỏi: “Vậy nàng có ‘nhiều lời’ nói nhảm khắp nơi hay không?”

Liễu Vấn Bạch thành thật đáp:“Dạ, không.”

Hoàng Thượng mỉm cười nói:“Chính Trung, trẫm biết quan hệ giữa ngươi và Thích Tĩnh không tốt”

“Hoàng Thượng......”

“Bây giờ ngươi có cơ hội khiến Thích Tĩnh tức giận, nên sử dụng thế nào đây?” Hoàng Thượng nói.

Liễu Vấn Bạch hỏi:“Ý của Hoàng Thượng là?”

Hoàng Thượng cười nói:“Thích Ngọc Lâm muốn kết hôn với con gái của Cầu Vĩ, sính lễ đã mang đến, ngươi lại đem con dâu chưa qua cửa của hắn về phủ của ngươi, làm phu nhân của ngươi. Ngươi nói xem Thích Tĩnh có thể không tức giận sao?”

Liễu Vấn Bạch sợ đến mức tim đập mạnh, nói:“Hoàng Thượng muốn nô tài đón Cầu Mộ Quân về? Nhưng nô tài đã bỏ nàng rồi.”

Hoàng Thượng nói:“Trên hưu thư, lý do ngươi viết tất cả đều do ngươi tin lời đồn đãi bịa chuyện, cho nên ngươi chính là vô lý mà bỏ vợ, như thế không được. Trẫm hạ chỉ, hưu thư này trở thành phế thải.”

“Nhưng nàng cùng Thích Ngọc Lâm...... vậy cũng đã phạm vào điều cấm rồi.”

“Ngươi vừa mới nói không có chứng cớ đó sao, hơn nữa cho dù nàng ‘dâm dật’, nhưng hưu thư lại viết là "nhiều lời, vậy hưu thư cũng không có công hiệu. Trẫm lệnh cho ngươi, phải đưa con gái của Cầu Vĩ về phủ, không được bỏ!” Hoàng Thượng kiên quyết nói.

Liễu Vấn Bạch ngây người trong chốc lát, mới giả bộ bất đắc dĩ nói:“Nô tài tuân chỉ.”

Hoàng Thượng vuốt chòm râu, nhìn hắn đắc ý nở nụ cười.

Liễu Vấn Bạch hiểu được, hắn và Cầu Mộ Quân đều bị Đoàn Chính Trung tính kế.

Giỏi lắm Đoàn Chính Trung, đã sớm nghĩ ra cách như vậy. Chỉ người khác cho Thích Ngọc Lâm gì chứ, kết quả là trục lợi đưa Quân Quân muội tới tay hắn. Cái này chính là ‘một mũi tên hạ hai con chim’ mà, ha ha, rốt cục có thể củi khô bốc lửa mỗi ngày.

Sáng sớm, Cầu Mộ Quân ở nhà chờ thánh chỉ của Hoàng Thượng, kết quả lại chờ được tiếng chiêng trống náo nhiệt, âm thanh càng đến càng gần.

Cầu Mộ Quân nói:“Là nhà ai đón dâu sao? Sao lại sớm như vậy?”

Nha hoàn bên cạnh nói:“Đúng vậy, cũng không có nghe nói hôm nay nhà ai làm việc vui?”

Một lát sau, âm thanh kia lớn hơn nữa, sau đó vẫn vang như vậy, hình như là đứng ở cửa nhà mình.

Nha hoàn nói:“Tiểu thư, không đúng, rõ ràng là ở đứng ở trước cửa nhà chúng ta, chẳng lẽ Thích gia lại tới nữa?”

Cầu Mộ Quân run lên, nói:“Ngươi ra bên ngoài nhìn xem, có chuyện gì.”

“Vâng, tiểu thư, bây giờ nô tỳ đi ngay.” Nha hoàn nói xong, liền ra cửa phòng.

Chẳng được bao lâu, nha hoàn hồng hộc chạy về, hét lớn: “Tiểu thư tiểu thư, là Đoàn tổng quản trong cung, hắn mang theo người đến.”

“Cái gì?”

Cầu Mộ Quân kinh ngạc, không biết chuyện gì xảy ra, vội hỏi nói: “Vậy hắn tới làm gì?”

Nha hoàn nói: “Cái này...... nô tỳ không hỏi.”

“Mau, mau đi nhìn xem, xem hắn tới làm gì?” Cầu Mộ Quân vội nói.

“Dạ, tiểu thư.” Nha hoàn lại chạy ra ngoài.

Đoàn Chính Trung, hắn tới làm gì? Không phải Hoàng Thượng không có cách nên muốn đón nàng tiến cung làm phi tử chứ? Chết tiệt, nàng nghĩ đi đâu vậy, điều này sao có thể! Vậy hắn tới làm gì?

Nàng sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, không được ra cửa trước chờ. Dường như đợi thật lâu mà nha hoàn vẫn không trở về. Đang lúc nàng gấp đến mức muốn tự chạy đến tiền viện, nha hoàn đã trở lại. Lúc này, biểu tình trên mặt nàng càng sốt ruột hơn vừa nãy.

“Tiểu thư! Đoàn tổng quản, Đoàn tổng quản hắn......” Nha hoàn chạy không kịp thở, Cầu Mộ Quân càng sốt ruột hỏi:“ Nói chậm một chút, hắn muốn làm gì?”

Nha hoàn nói:“Đoàn tổng quản, hắn đến lấy người!”

“Hả?”

Cầu Mộ Quân ngẩn cả người, nha hoàn lại xua tay nói: “Không đúng không đúng, hắn tới đón người!”

“Đón ta làm gì?” Cầu Mộ Quân hỏi.

Nha hoàn rốt cục thở từ từ, nói: “Hắn nói hưu thư trở thành phế thải, tới đón người về Đoàn phủ!”

“Cái gì?” Cầu Mộ Quân hoàn toàn ngây dại, duyệt những lời này ở trong đầu vô số lần mới hiểu được ý nghĩa. Hưu thư trở thành phế thải, tới đón nàng......

Hắn không phải không thể ở bên nàng mới bỏ nàng sao? Sao bây giờ lại có thể tới đón nàng?

Nghĩ không ra, trong lòng lại không kìm chế được mà kích động, nàng nhịn không được ra khỏi phòng, len lén vòng đến tiền viện.

Tiếng pháo liên thanh, đội ngũ hơn mười người chỉnh tề, hai tổ sư phó chiêng trống, còn thêm một đại kiệu tám người nâng. Đội ngũ lớn như vậy, lúc trước đón dâu hắn chỉ dùng kiệu bốn người!

Lúc này, chỉ nghe Cầu Vĩ nói: “Hưu thư lúc trước là giấy trắng mực đen viết rõ ràng, Đoàn tổng quản lần này đến đây, sửa miệng lại nói hưu thư trở thành phế thải, không biết là có ý gì?”

Liễu Vấn Bạch nói: “Ý gì tiểu tế (con rể) vừa rồi đã nói qua, hưu thư viết lung tung, phu nhân hiền lành đoan trang, cũng không phạm vào lỗi gì. Lúc trước bỏ nàng thật sự là oan uổng rất lớn. Cho nên lần này tiểu tế đến đón phu nhân về.”

“Đoàn tổng quản, ngày trước tiểu nữ đã được Hoàng Thượng chính miệng tứ hôn cho nhị công tử Thích gia, hoàng mệnh không thể trái, Đoàn tổng quản vẫn nên trở về thì hơn.” Cầu Vĩ trầm mặt nói.

Liễu Vấn Bạch cười nhẹ, nói: “Hoàng Thượng quả thật đã chính miệng tứ hôn, nhưng đó là Hoàng Thượng không biết Mộ Quân vẫn là thê tử của tiểu tế, nếu biết, Hoàng Thượng sao có thể hạ chỉ như thế, chỉ hôn cho người đã có chồng?”

“Đoàn Chính Trung, ngươi không nên ép người quá đáng!” Cầu Vĩ lớn tiếng nói.

Liễu Vấn Bạch vừa cười vừa nói: “Sao nhạc phụ đại nhân lại nói như vậy. Lúc trước tiểu tế cùng phu nhân cũng được Hoàng Thượng chỉ hôn, nay nghĩ lại sai lầm ngày trước nên tiểu tế muốn tới bồi tội với nhạc phụ nhạc mẫu và phu nhân, lại đón phu nhân hồi phủ. Sao nhạc phụ đại nhân lại cảm thấy tiểu tế ép người quá đáng?”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.