Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 192: Nhị hoàng tử



Editor: mèomỡ

Nàng hỏi:“Nhị hoàng tử có tính toán gì không?”.

Hắn nhìn nàng, nói:“Ngươi nói cho ta biết, Đoàn Chính Trung thật sự đã chết rồi sao?”

Cầu Mộ Quân hiểu, hắn xuất hiện chỗ này hẳn không phải ngoài ý muốn. Có lẽ cũng giống Cầu Vĩ, đến điều tra xem mộ Đoàn Chính Trung là thật hay giả, chẳng qua không cẩn thận bị người phát hiện. Lúc Cầu Vĩ nghe xong lời thuộc hạ đột nhiên sốt ruột rời đi, hẳn đúng là lúc biết được tung tích của hắn, liền đuổi theo hắn. Hắn trốn đi không ngờ gặp được nàng.

“Đúng, bị Cầu Vĩ, còn có người Thích gia hại chết.” Nàng đáp lại.

Nhị hoàng tử im lặng, mày hơi nhíu lại.

Cầu Mộ Quân nói:“Nhị hoàng tử nay ngài đang ở trong hiểm cảnh, việc cấp bách trước mắt là đảm bảo an toàn cho ngài, ngài có bằng lòng trốn vào bí thất của phu quân ta trước, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn không?”

Nhị hoàng tử nhìn nàng, không nói một câu.

Nàng còn nói:“Ta tên Cầu Mộ Quân, là phu nhân của Đoàn Chính Trung, cũng là con gái Cầu Vĩ. Phu quân lúc còn sống vốn muốn phò tá ngài lên ngôi vị hoàng đế, cho nên ta cũng sẽ giúp ngài. Nếu ngài tin ta, hãy lén đến nhã gian chữ Thiên thứ hai trong ‘quán trà Thấm Nhã’, mở ngăn kéo ở bàn, ấn vào cơ quan ở đó sau đó vào bí thất phía dưới chờ ta. Nếu ngài không tin, cứ tùy ý bỏ chạy.” Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.

Nhị hoàng tử nhìn bóng dáng của nàng, chờ nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, mới rời khỏi ao nhỏ.

Cầu Mộ Quân trở lại Đoàn phủ, mang theo cặp lồng đựng cơm cùng đồ ăn đi vào bí thất.

Đầu tiên là đến xem Đoàn Chính Trung, sau đó mới đi về chỗ sâu trong bí thất.

Nhị hoàng tử quả nhiên đến đây, nhàn nhã ngồi ở bên cạnh bàn.

Cầu Mộ Quân không nói hai lời, cầm hộp thức ăn trong tay đặt lên bàn, lần lượt bày đồ ăn bên trong ra.

Nhị hoàng tử cũng không hỏi nhiều, bưng bát lên bắt đầu ăn. Hắn xuất thân hoàng gia, cử chỉ vốn nên tao nhã rộng lượng nhưng tốc độ ăn cơm lúc này cũng rất nhanh.

Ăn xong, hắn buông bát đũa, nói:“Ngươi biết ta sẽ đến?”

Nàng thu bát đũa, trả lời:“Đương nhiên, ngài đã đi vào ngõ cụt, còn có nơi nào có thể đi sao?”

Nhị hoàng tử híp mắt nói:“Nữ nhân, không nên dùng từ bừa bãi. Mấy từ như ‘kẻ chạy trốn hoạn nạn’, hay ‘cùng đường bí lối’, ngươi là người đầu tiên dám dùng trên người ta.”

“Được, về sau ta sẽ cố gắng dùng từ ca ngợi.” Cầu Mộ Quân nói.

Nhị hoàng tử hỏi:“ Nếu ngươi là con gái Cầu Vĩ, vì sao lại đứng cùng phe với Đoàn Chính Trung?”

“Hắn là phu quân ta, vì sao ta lại không cùng phe với hắn?” Nàng hỏi ngược lại.

Hắn lại hỏi:“Ta hỏi lại ngươi, hắn thật sự đã chết sao?”

Cầu Mộ Quân nhắm mắt lại, bi thống nói:“Ta ôm hắn, cảm thấy thân thể hắn dần dần lạnh như băng, trở nên cứng ngắc, tận mắt nhìn hắn bị để vào quan tài, bị nhốt trong quan tài tối đen cô độc…. Vừa rồi, ta còn thấy thi thể hắn …. biến thành như vậy. …Lúc trước hắn luôn ủng hộ ngài, nếu không bởi vì ta, hắn cũng sẽ không chết, ngài cũng không cần lưu lạc đến tận đây, cho nên, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngài.”

Nhị hoàng tử nhìn nàng nói:“Ngươi không sợ ta, là do mấy ngày qua ngươi đã gặp phải quá nhiều trường hợp mạo hiểm, hay là bởi vì hắn đã đi rồi cho nên ngươi không thèm quan tâm đến sống chết nữa?”

“Nhị hoàng tử, ngài là người hắn coi trọng, là người hắn muốn giúp, ta đương nhiên sẽ không sợ ngài.”

“Ngươi gọi tên của ta đi.” Nhị hoàng tử nói.

Cầu Mộ Quân gật gật đầu, hỏi:“Là gì?”

“Hả?”

Nàng lại hỏi:“Ngài tên gì?”

“Ngươi không biết tên ta?” Nhị hoàng tử không thể tin nói.

“Ngài chưa nói.”

“Ta đường đường là Nhị hoàng tử, ngươi nhận ra ta nhưng lại không biết tên ta!”

Cầu Mộ Quân giận dữ nói:“Nhị hoàng tử, ta chỉ là phụ nhân bình thường, biết được ngài là ai đã không tồi rồi, sao có thể biết tên ngài?”

Nhị hoàng tử hít sâu một hơi, nói:“Được rồi, bổn hoàng tử liền nói cho ngươi, Phong Nam Diệp, chính là tên của bổn hoàng tử, ta đặc biệt cho phép ngươi gọi ta Nam Diệp.”

Cầu Mộ Quân nói:“Ta gọi ngài là Phong công tử vậy.”

“Nữ nhân, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta là kẻ chạy trốn, không có khả năng ngồi lên ngôi vị hoàng đế?”

Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nói:“Không phải.”

“Vậy tại sao có cơ hội lôi kéo ta để tạo mối quan hệ ngươi lại không cần?” Phong Nam Diệp nói.

“Vì sao ta lại muốn lôi kéo ngài để tạo quan hệ? Ta và ngài không thân chẳng quen, gọi thẳng tên dường như không thích hợp lắm.”

“Được rồi, nữ nhân, nhóm tiểu thiếp của ta cũng thường xuyên dùng các loại cách hấp dẫn chú ý của ta, ta cũng coi như không thấy.” Phong Nam Diệp hừ nhẹ một tiếng.

“Ngài vẫn nên gọi ta là Đoàn phu nhân thì hơn.” Cầu Mộ Quân nói.

Phong Nam Diệp hít sâu một hơi nói:“Vậy Đoàn phu nhân, ngươi có thể đưa Thường đại nhân Thường Liên Lâm - Biệt giá (1) Thượng Châu đến gặp ta một lần được không?”

(1) Biệt giá (別駕) một chức quan giúp việc quan thứ sử, cũng như chức thông phán bây giờ.

Cầu Mộ Quân nói:“Phong công tử muốn liên hệ cùng những người thân tín trong kinh thành sao?”

Phong Nam Diệp gật đầu nói:“Phụ hoàng mất, Đoàn Chính Trung cũng đã chết, ta không biết chút gì về tình huống trong cung, vậy chỉ có thể liên hệ với người lúc trước ta cho rằng là người đáng tin. Nhưng hai năm nay ta không ở kinh thành, chỉ sợ vật đổi người thay, tất cả không còn giống như lúc trước.”

Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, nói:“Ngài đưa ta tín vật có thể chứng minh thân phận của ngài, ngài muốn tìm ai, ta giúp ngài tìm, muốn nói cái gì ta giúp ngài nói, ngài không nên lộ diện.”

Phong Nam Diệp lại nhìn nàng một lúc lâu sau, nói:“Thật ra ta cũng biết ta tự mình đi gặp người khác là rất mạo hiểm. Bây giờ, ta cũng tình nguyện tin ngươi. Nhưng, việc ngôi vị hoàng đế này, ngươi......”

Cầu Mộ Quân nói: “Ta biết không nhiều lắm, ta ra mặt có lẽ kém hơn nhiều so với ngài tự mình ra mặt, nhưng ngài thể mạo hiểm, nhỡ đâu có kẻ làm việc cho Cầu Vĩ, ngài sẽ gặp nguy hiểm.”

“Nhưng như vậy ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” Phong Nam Diệp nhìn nàng nói.

“Có thể giúp phu quân ta, không phải tốt lắm sao?”

Ngạo khí trên mặt Phong Nam Diệp chậm rãi tản đi đôi chút, nhìn nàng thật lâu nói:“Nữ tử giống như ngươi, phụ hoàng ta hẳn là sẽ phong ngươi làm phi, sao có thể tứ hôn cho ngươi cho kẻ khác?”

Cầu Mộ Quân nói:“Hôm nay phải đi tìm Thường đại nhân sao?”

Phong Nam Diệp gật đầu, lấy chủy thủ trên người ra nói:“Trong cuộc thi săn bắn ba năm trước ta đứng đầu, hoàng thượng đã ban cho ta thanh đao này trước mặt văn võ bá quan. Ngươi chỉ cần lấy thanh đao này ra, chỉ cần là người có mặt lúc ấy, đều biết là của ta.”

Cầu Mộ Quân nhận đao, gật gật đầu.

****

Nhìn năm hàng người xếp hàng trước mắt, nàng nói với quản gia:“Lão gia đã đi, ta không dùng được nhiều người như vậy, phát cho mỗi người gấp ba lương tháng, lại thưởng mỗi người mười lượng bạc, sau đó tất cả hãy rời đi. Nếu ngươi muốn ở lại thì ở lại, muốn đi thì cứ đi đi.”

Bây giờ nàng làm việc thay Nhị hoàng tử, hơi vô ý sẽ đưa tới họa sát thân, người chịu liên lụy càng ít càng tốt.

Quản gia cũng không nói nhiều, lập tức làm theo lời nàng. Cuối cùng, tất cả mọi người trở về sửa sang lại đồ đạc, quản gia đứng trước mặt nàng nói:“Để lại một đầu bếp, hai nha hoàn, còn có lão nô, mặt khác Linh Lan còn ở trong phủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.