Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 29: Ngoài ý muốn



Editor: mèomỡ

Đoàn Chính Trung nghiêng đầu nói với quản gia đang đứng bên:“Mỗi tháng trừ một nửa tiền, trừ một năm, ngày mai mỗi người đánh hai mươi roi.”

“Vâng, lão gia.” Quản gia trả lời.

Hắn lại tăng gấp đôi hình phạt, đánh hai mươi roi, các nàng là cô nương mới mười mấy tuổi, chịu được sao? Sớm biết nàng sẽ nói bớt đi một chút. Nhưng mà nếu phạt quá ít, chỉ sợ hắn không nghe, tự theo ý mình, phỏng chừng lại thiếu cánh tay, gãy chân hoặc là bị bán vào thanh lâu.

Lúc này quản gia còn nói thêm:“Lão gia, ngày mai là đại hôn cháu của Đại Tư Không* đại nhân người có đi không?”

Nghe quản gia hỏi như vậy, Cầu Mộ Quân cũng nhớ lại, một tháng trước cha cũng nhận được thiệp mời của hắn, tuy không muốn đi, lại bởi vì Thích Tĩnh mà không thể không đi.

“Không đi.” Nghĩ đến người mình hận, trong lòng nàng có chút không thoải mái, lại nghe được giọng nói không chút gợn sóng của Đoàn Chính Trung.

Hắn không đi?

Cha nàng cũng phải đi, tuy rằng trong triều cha không bằng Đoàn Chính Trung như mặt trời ban trưa, tính tình cũng luôn khiêm tốn, nhưng dù thế nào cũng là Hầu gia, Đoàn Chính Trung có quyền thì cũng chỉ là hoạn quan, hắn lại dám đối đầu với Thích Tĩnh?

Cầu Mộ Quân ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn gắp một miếng đồ ăn, từ từ ăn, giống như không chút phiền lòng vì quyết định vừa rồi.

Nàng nhịn không được hỏi:“Ngươi không sợ hắn về sau trả thù ngươi sao? Hắn cũng không phải chính nhân quân tử.”

Đoàn Chính Trung ngẩng đầu lên nhìn nhìn nàng, không nói gì, lại cúi đầu xuống ăn.

Cầu Mộ Quân không nghe được đáp án của hắn, nhìn về phía quản gia, quản gia nhìn Đoàn Chính Trung, nói với Cầu Mộ Quân: “Phu nhân không cần quá mức lo lắng, lão gia ở trong triều luôn luôn bất hòa với Thích đại nhân, đây không phải chuyện gì kỳ lạ.”

Cầu Mộ Quân nhìn chằm chằm về phía Đoàn Chính Trung.

Tuy rằng nàng biết người xấu không nhất định cùng một phe với người xấu, nhưng nàng quả thật vẫn nghĩ hắn cùng Thích Tĩnh là cùng một loại người.

Ai ngờ lại không phải, hắn lại đối kháng với Thích Tĩnh, ngay cả cha nàng, tuy có oán hận Thích Tĩnh nhưng bởi vì quyền thế của hắn mà không thể không bảo trì hòa khí ở ngoài mặt, không ngờ Đoàn Chính Trung thế nhưng......

Trong lúc nhất thời, nàng sinh ra hảo cảm vô hạn với Đoàn Chính Trung, thậm chí cảm thấy hắn là vị quan tốt trung quân trung dân.

Có lẽ vì nàng nhìn hắn, hoặc là thật sự muốn hỏi nàng, lúc này Đoàn Chính Trung ngẩng đầu lên, nhìn nàng hỏi:“Ngươi vừa nói, Thích Tĩnh không phải chính nhân quân tử?”

Cầu Mộ Quân cúi đầu nói:“Ta biết ta lại lỡ lời.”

Đoàn Chính Trung nói:“Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy hắn không phải chính nhân quân tử?”

Cầu Mộ Quân cúi đầu không lên tiếng.

Đoàn Chính Trung còn nói thêm:“Thích Tĩnh lập công vô số, nhiều lần vì Hoàng Thượng lập công lao, ‘Phản loạn Thiếu Dương’ năm đó......”

Đoàn Chính Trung nghiêng đầu nói với quản gia đang đứng bên:“Mỗi tháng trừ một nửa tiền, trừ một năm, ngày mai mỗi người đánh hai mươi roi.”

“Vâng, lão gia.” Quản gia trả lời.

Hắn lại tăng gấp đôi hình phạt, đánh hai mươi roi, các nàng là cô nương mới mười mấy tuổi, chịu được sao? Sớm biết nàng sẽ nói bớt đi một chút. Nhưng mà nếu phạt quá ít, chỉ sợ hắn không nghe, tự theo ý mình, phỏng chừng lại thiếu cánh tay, gãy chân hoặc là bị bán vào thanh lâu.

Lúc này quản gia còn nói thêm:“Lão gia, ngày mai là đại hôn cháu của Đại Tư Không* đại nhân người có đi không?”

Nghe quản gia hỏi như vậy, Cầu Mộ Quân cũng nhớ lại, một tháng trước cha cũng nhận được thiệp mời của hắn, tuy không muốn đi, lại bởi vì Thích Tĩnh mà không thể không đi.

“Không đi.” Nghĩ đến người mình hận, trong lòng nàng có chút không thoải mái, lại nghe được giọng nói không chút gợn sóng của Đoàn Chính Trung.

Hắn không đi?

Cha nàng cũng phải đi, tuy rằng trong triều cha không bằng Đoàn Chính Trung như mặt trời ban trưa, tính tình cũng luôn khiêm tốn, nhưng dù thế nào cũng là Hầu gia**, Đoàn Chính Trung có quyền thì cũng chỉ là hoạn quan, hắn lại dám đối đầu với Thích Tĩnh? 

Cầu Mộ Quân ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn gắp một miếng đồ ăn, từ từ ăn, giống như không chút phiền lòng vì quyết định vừa rồi.

Nàng nhịn không được hỏi:“Ngươi không sợ hắn về sau trả thù ngươi sao? Hắn cũng không phải chính nhân quân tử.”

Đoàn Chính Trung ngẩng đầu lên nhìn nhìn nàng, không nói gì, lại cúi đầu xuống ăn.

Cầu Mộ Quân không nghe được đáp án của hắn, nhìn về phía quản gia, quản gia nhìn Đoàn Chính Trung, nói với Cầu Mộ Quân: “Phu nhân không cần quá mức lo lắng, lão gia ở trong triều luôn luôn bất hòa với Thích đại nhân, đây không phải chuyện gì kỳ lạ.”

Cầu Mộ Quân nhìn chằm chằm về phía Đoàn Chính Trung.

Tuy rằng nàng biết người xấu không nhất định cùng một phe với người xấu, nhưng nàng quả thật vẫn nghĩ hắn cùng Thích Tĩnh là cùng một loại người.

Ai ngờ lại không phải, hắn lại đối kháng với Thích Tĩnh, ngay cả cha nàng, tuy có oán hận Thích Tĩnh nhưng bởi vì quyền thế của hắn mà không thể không bảo trì hòa khí ở ngoài mặt, không ngờ Đoàn Chính Trung lại......

Trong lúc nhất thời, nàng sinh ra hảo cảm vô hạn với Đoàn Chính Trung, thậm chí cảm thấy hắn là vị quan tốt trung quân trung dân.

Có lẽ vì nàng nhìn hắn, hoặc là thật sự muốn hỏi nàng, lúc này Đoàn Chính Trung ngẩng đầu lên, nhìn nàng hỏi:“Ngươi vừa nói, Thích Tĩnh không phải chính nhân quân tử?”

Cầu Mộ Quân cúi đầu nói:“Ta biết ta lại lỡ lời.”

Đoàn Chính Trung nói:“Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy hắn không phải chính nhân quân tử?”

Cầu Mộ Quân cúi đầu không lên tiếng.

Đoàn Chính Trung còn nói thêm:“Thích Tĩnh lập công vô số, nhiều lần vì Hoàng Thượng lập công lao, ‘Phản loạn Thiếu Dương’ năm đó......”

“Cái gì mà ‘Phản loạn Thiếu Dương’! Chuyện đó không đến lượt hắn nói!” Cầu Mộ Quân trong lúc xúc động đánh gãy lời hắn.

Đoàn Chính Trung vẫn nhìn nàng chằm chằm.

Cầu Mộ Quân biết mình quá mức xúc động, cảm xúc cũng có chút không tốt, liền thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, ta...... đầu ta hình như lại đau rồi, vào trong phòng nghỉ ngơi trước.”

Không đợi Đoàn Chính Trung trả lời, nàng liền rời khỏi bàn ăn.

‘Phản loạn Thiếu Dương’...... Nhiều năm như vậy, nàng vẫn không quên được.

Đôi khi, nàng thậm chí sẽ trách cha, trách ông năm đó bận tâm vợ con, trách ông năm đó thất tín với Cố gia.

Nàng chung quy không phải người lợi hại, xử trí rất theo cảm tính, rất không lý trí.

Buổi tối, lúc Đoàn Chính Trung đi vào trong phòng, Cầu Mộ Quân ngồi ở bên giường.

Nhìn hắn tiến vào, Cầu Mộ Quân nói: “Chuyện buổi tối, thực xin lỗi.”

Đoàn Chính Trung ngồi trên giường, bắt đầu cởi giày, sau đó trả lời:“Ta nghe nói trước khi Cố gia mưu phản, là thông gia với Cầu gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.