Cầu Mộ Quân trước lúc Đoàn Chính Trung kịp đuổi tới đã ngã xuống nước, chìm vào trong nước. Sau đó là màu máu đỏ sậm từ trong nước chậm rãi dâng lên, lan ra bốn phía.
Đoàn Chính Trung chạy đến bên cạnh ao, đang định nhảy xuống, thị vệ bên cạnh hắn đã đuổi kịp, Đoàn Chính Trung lập tức nói:“Mau, cứu nàng!”
Hai thị vệ lập tức nhảy xuống, nhanh chóng bơi về phía máu loãng đang lan ra.
Đoàn Chính Trung nắm chặt nắm đấm, nhìn thị vệ đem Cầu Mộ Quân đang hôn mê từ trong nước lên, nâng nàng trở về, lưu lại một vệt máu ở trong nước chầm chậm tan đi.
Thị vệ mới bơi tới bên bờ, Đoàn Chính Trung đã tự ôm Cầu Mộ Quân kéo lên, lấy ra một viên thuốc từ trong lòng đưa đến miệng nàng, ôm lấy nàng chạy về trong phòng.
“Mau, gọi đại phu!”
Ngữ khí hắn có chút dồn dập.
Một bàn tay Đoàn Chính Trung đè chặt cái gáy không ngừng chảy máu của Cầu Mộ Quân, rất nhiều máu từ giữa các ngón tay chảy ra, nhiễm đỏ áo bào trắng của hắn.
Thật lâu sau Tiểu Nhụy mới tỉnh ngộ, vội vàng chạy xuống hành lang dài, chạy theo Đoàn Chính Trung.
Không lâu sau, quản gia đưa ba vị đại phu đến, vội vàng cầm máu chẩn đoán cho Cầu Mộ Quân.
Nếu chỉ ngã từ trên hành lang dài vào trong nước sẽ không sao, ai có thể ngờ phía dưới ao lại có một tảng đá dựng thẳng đứng, đầu Cầu Mộ Quân vừa vặn đập vào trên tảng đá.
Từ nơi cao như vậy đập vào đầu, có thể đoán tình huống tệ đến mức nào.
Đoàn Chính Trung trắng mặt, Tiểu Nhụy cũng bị dọa ngây người, nghe xong lời đại phu thần sắc mọi người đều ngưng trọng.
Đoàn Chính Trung vẫn mặc áo bào trắng nhiễm máu, nhếch môi, nhìn Cầu Mộ Quân trên giường không chuyển mắt, nắm chặt tay làm cho người ta nghe được âm thanh các đốt ngón tay kêu “rắc rắc”.
Ba vị đại phu thương lượng một lát, sau khi xác định phương pháp chẩn trị liền nắm chặt thời gian trị thương cho nàng.
Tiểu Nhụy nhìn những việc này, thân thể xụi lơ, ngồi dưới đất nỉ non “Tiểu thư”, bi thống khóc.
Mãi cho đến một lúc lâu sau, đại phu cho người đi sắc thuốc, Cầu Mộ Quân đã ngừng chảy máu, quần áo cũng đã đổi, Đoàn Chính Trung mới hỏi:“Nàng thế nào rồi?”
Đại phu nhìn nhìn nhau, một người trong đó tiến lên nói:“ Trong vòng mười hai canh giờ nếu phu nhân không thể tỉnh lại sẽ...... sẽ không tỉnh lại nữa.”
Bốn phía tĩnh mịch, rất lâu sau Đoàn Chính Trung mới hỏi lại:“Vậy...... khả năng nàng tỉnh lại là bao nhiêu?”
Đại phu im lặng.
Đoàn Chính Trung lại hỏi:“Nói, là bao nhiêu?”
“Hai phần.” đại phu vừa mới nói chuyện trả lời.
“Thật ra, là một phần phải không.” Đoàn Chính Trung nhìn đại phu chằm chằm.
“Đại nhân thứ tội, là…là một phần.”
Trong phòng lại im lặng.
Đoàn Chính Trung chậm rãi đi đến bên giường, nhìn Cầu Mộ Quân nằm trên giường, mặt không có chút máu, nói:“Trong vòng mười hai canh giờ này các ngươi sẽ ở Đoàn phủ, thay phiên nhau chăm sóc nàng.”
“Dạ, đại nhân.”
Đoàn Chính Trung quay đầu nhìn Tiểu Nhụy một cái, sau đó nói với quản gia:“Sai người đi điều tra nơi phu nhân ngã xuống có gì khác thường hay không.”