Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 73: Thái giám thật giả



Editor: mèomỡ

Đúng vậy, chưa thấy qua. Dù là phu thê, dù đồng sàng cộng chẩm, nàng vẫn chưa bao giờ thực sự thấy hắn cởi hết quần áo.

Cầu Mộ Quân hoàn toàn không thể chấp nhận khả năng này. Hắn sao có thể không phải thái giám, làm sao có thể là giả? Hắn tiến cung đã tám năm, thời gian tám năm, trong cung sẽ không sẽ điều tra ra sao? Làm sao có thể dễ dàng để một thái giám giả ở lại trong cung?

“Tiểu thư, mau uống thuốc.” Tiểu Nhụy nhắc nhở.

Lúc này Cầu Mộ Quân mới nhớ đến thuốc còn chưa uống, mất hồn mất vía bưng bát thuốc đưa đến bên miệng, trong lòng vẫn nghĩ chuyện Đoàn Chính Trung.

“Tiểu Nhụy --” Cầu Mộ Quân uống một nửa, đột nhiên buông bát nói.

“Thái giám có bộ dáng như thế nào?”

“A?” Tiểu Nhụy lại một lần nữa đỏ mặt, lắp bắp nói:“Cái này...... Này nô tỳ cũng không biết, không phải là cái kia bị cắt sao?”

Cầu Mộ Quân nghĩ thấy cũng đúng, ngay cả nàng đã thành thân còn lớn hơn Tiểu Nhụy một tuổi - Đoàn phu nhân cũng không biết, Tiểu Nhụy là một tiểu cô nương làm sao có thể biết được.

Nàng cái hiểu cái không, nhưng ‘nơi đó’ của thái giám rốt cuộc trông như thế nào nàng cũng không biết. Vốn dĩ nữ tử trước khi xuất giá đều có người nói cho, nhưng nàng không giống. Nàng là gả cho Đoàn Chính Trung, gả cho một thái giám, mẹ dạy nàng chuyện nam nữ không phải đổ thêm bi thương sao?

Nghĩ vậy, Cầu Mộ Quân đột nhiên đứng lên, từ trên giường đi xuống.

“Tiểu thư, người làm gì vậy? Thuốc còn chưa uống xong!” Tiểu Nhụy cũng theo nàng dựa vào giường hỏi.

Cầu Mộ Quân lục lọi mấy thứ, lôi một cái rương nhỏ sơn hồng ra.

“Ta nhớ rõ trong đồ cưới của ta có ‘tị Hỏa Đồ’ ¹, ta lấy ra nhìn xem.” Cầu Mộ Quân nói xong, lại đi đến trước bàn bên cạnh lấy từ ngăn kéo ra một chùm chìa khóa.

Chỉ thấy nàng lục đến tận đáy, tìm ra mấy quyển sách rồi cuống quít mở ra. Tiểu Nhụy cũng nhìn qua, lập tức mặt đỏ tai hồng, vội nhắm tịt mắt lại.

Cầu Mộ Quân cũng có chút ngượng ngùng gấp lại, nhưng lại nghĩ mình đã có chồng dường như không có gì không thể nhìn, lại mở ra xem.

Tuy rằng đỏ mặt, mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng biểu tình trên mặt Cầu Mộ Quân lại rất trịnh trọng, giống như đang nhìn từ phú cao thâm. Trong lòng không khỏi nhớ lại chuyện lúc trước

Nàng nhớ đến lúc nàng ở cùng Đoàn Chính Trung.

Đêm tân hôn, hắn để nàng cởi áo, nàng sợ tới mức không dám cởi quần hắn. Tuy bị hắn đá một cước, nhưng hắn lại không để cho nàng cởi quần, cuối cùng vẫn mặc quần ngủ. Sau đó, hắn cùng nàng ôm nhau mà ngủ, nàng không dám nằm quá gần hắn, hắn cũng không có cố ý dán sát thân thể của hắn vào gần nàng, cho nên nàng cũng không biết gì...... Sau đó, không có sau đó, nàng cùng hắn tiếp xúc thân mật nhất chỉ có lần đó.

Cho nên đến bây giờ, nàng chẳng biết gì hết.

“Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Một giọng nói truyền đến, làm cho nàng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ra cuống quít quay đầu lại, chỉ thấy Đoàn Chính Trung đang từ cửa đi vào.

“Không...... Không làm gì hết!” Cầu Mộ Quân ném quyển sách xoay người lại vội vàng chắn trước cái rương, cố gắng nói chuyện bình thường.

[ Tị hỏa đồ ]: cái gọi là tị hỏa đồ chính là đông cung họa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.