Nàng bắt xong cá vàng liền đặt chúng nó vào một cái bình để nghịch, đến nỗi chỉ còn lại mấy con hấp hối. Sau đó còn nói muốn đi đùa chim. Cầu Mộ Quân đau lòng đưa mấy con cá vàng xinh đẹp “Hồng nhan bạc mệnh” kia thả vào trong nước, âm thầm cầu nguyện thay chúng nó, sau đó lại phải tiếp tục chơi đùa cùng Công chúa.
Lần này nàng tìm vài cái lồng chim đến, đem tất cả lũ chim đặt chung vào một cái lồng, nói là muốn xem bọn nó có thể đánh nhau hay không. Vốn lũ chim này tính tình đều ôn thuần, hẳn là không có vấn đề gì, nhưng bị nàng ta chộp tới chộp lui, ép buộc nửa ngày, lồng sắt lại càng ngày càng nhỏ, có con chim anh vũ khởi xướng mổ lên đầu con chim khác. Đáng thương cho con chim màu xanh kia, phần lông xinh đẹp trên đầu bị mổ rụng mất một túm.
Cầu Mộ Quân uyển chuyển nói vài câu Sanh Dung lại làm như không nghe thấy, nàng cũng đành im miệng. Chơi cá, chơi chim xong nàng lại bóc vỏ chuối đặt ở trên đường làm cho người trong phủ không lưu ý đi qua trượt chân, nàng đứng một bên cười.
Cuối cùng, nàng nói ở trong cung người ta không để cho nàng chạm vào ngựa, nàng muốn đến chuồng ngựa cưỡi ngựa.
Cái này thì không thể được, cá chim cùng lắm là lỗi nhỏ, khiến Đoàn Chính Trung tổn thất chút tiền thôi. Nhưng ngựa sao có thể để cho nàng chạm vào. Không may bị ngã, chẳng phải xảy ra chuyện lớn sao?
Cầu Mộ Quân vừa ngăn cản, vừa nháy mắt cho hạ nhân bên cạnh đi bẩm báo cho Đoàn Chính Trung. Vẫn là Đoàn Chính Trung có cách. Lát sau, lập tức có người đến mời các nàng ăn cơm.
Không có người ngoài, Sanh Dung hoàn toàn không giống bộ dáng của một Công chúa, Thái tử dường như cũng rất hòa thuận, bốn người liền ngồi cùng bàn ăn cơm. Thái tử ở Đoàn phủ một ngày, quan hệ với Đoàn Chính Trung dường như cũng thả lỏng không ít, nói muốn uống rượu cùng hắn không say không về.
Sắc trời còn sớm, Sanh Dung ước gì ở bên ngoài chơi thêm chút nữa, ăn cơm xong lại chạy đi chơi. Cầu Mộ Quân thấy bọn họ dường như còn trò chuyện chuyện triều đình liền lẳng lặng ngồi bên cạnh không nói một câu.
Về sau Cầu Mộ Quân mới biết được vì sao Thái tử nói không say không về, bởi vì hắn biết mình sẽ không say mà hồi cung.
Hai người tửu lượng cũng thật tốt, nhưng Thái tử vẫn hơn một chút. Uống thật lâu, Đoàn Chính Trung có chút không chống đỡ được, trong khi Thái tử vẫn thanh tỉnh.
Nam nhân dường như uống rượu vào liền không ngừng được. Tuy rằng Cầu Mộ Quân vẫn lo lắng Đoàn Chính Trung uống nhiều quá, nhưng cũng chỉ có thể lén đau lòng. Quả nhiên chỉ trong chốc lát, hắn liền dựa vào trên bàn.
Đoàn Chính Trung ngã xuống, Thái tử không thể không đi, lôi kéo Sanh Dung cáo từ Cầu Mộ Quân rời khỏi Đoàn phủ
Thái tử Công chúa vừa đi, Cầu Mộ Quân vội vàng sai người dìu Đoàn Chính Trung trở về phòng, đặt lên trên giường.
Nhìn hắn chắc sẽ không tỉnh lại ngay được, Cầu Mộ Quân sai người đi lấy nước, muốn lau mặt giúp hắn rồi mới để cho hắn ngủ.
Cầm khăn đã nhúm qua nước, sắp sửa chạm được vào mặt hắn, nàng nhìn lông mi hắn, mắt hắn, nhưng lại thất thần, tay đặt ở phía trên mặt hắn thật lâu cũng không hạ xuống.
Chưa bao giờ nhìn kĩ hắn như vậy, có thể không kiêng nể gì mà nhìn hắn. Cho dù trong lòng nàng, đã sớm khắc sâu bộ dáng của hắn. Phu quân...... Phu quân......
Hắn cho nàng gọi hắn là phu quân, nàng vẫn cảm thấy mình chưa phải là thê tử của hắn. Chậm rãi buông tay, đem khăn mặt chạm vào trên mặt hắn. Bàn tay lướt qua mặt hắn, cảm giác ấm áp như vậy khiến nàng không muốn rời đi.
Cuối cùng nàng buông khăn mặt, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, sau đó là bàn tay, lòng bàn tay, đến khi cả bàn tay nàng toàn bộ chạm vào mặt hắn, cảm giác khuôn mặt mềm mại lại góc cạnh rõ ràng.
Nàng khẽ vuốt mặt hắn, sau đó cúi người hôn nhẹ lên môi hắn.
Chỉ như chuồn chuồn lướt nước, chỉ dám đụng vào một chút thôi nàng vội ngẩng đầu giống như sợ bị hắn phát hiện, đỏ bừng mặt, tay cũng kinh sợ rời khỏi mặt hắn.
Lúc này, ngoài cửa có người nói:“Lão gia, bên ưng tổ truyền tin tức đến.” Chỉ thấy Đoàn Chính Trung mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, đi tới cửa.
Chỉ chốc lát sau, hắn dùng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đi tới bên giường. Màu đỏ trên mặt Cầu Mộ Quân đã kéo dài đến tận bên tai, cắn môi, từ trên giường đứng lên đi về phía cửa. Đoàn Chính Trung giữ nàng lại. “Đi đâu?”
“Người giả vờ!” Cầu Mộ Quân muốn đẩy hắn ra, lại không hiệu quả.
Đoàn Chính Trung nói:“Ta chỉ muốn lừa Thái tử.”
Cầu Mộ Quân vẫn đẩy hắn, tức giận nói:“Ta quản người lừa ai, dù sao cuối cùng vẫn là người gạt ta!” Đoàn Chính Trung đột nhiên kéo nàng vào trong lòng, hôn nàng.
Khi nụ hôn chấm dứt, trên mặt Cầu Mộ Quân đã không còn chút tức giận nào nữa, cũng không nói gì cúi đầu đỏ mặt. Đoàn Chính Trung nâng khuôn mặt nàng lên, để cho nàng tựa vào trước ngực mình.
“Thân thể Hoàng Thượng ngày càng sa sút, Thái tử nghe được tin tức ngôi vị Thái tử có thể sẽ có biến, nên muốn mượn sức ta trợ giúp hắn thuận lợi đi lên hoàng vị.” Hắn nói.
Cầu Mộ Quân nâng tay lên nhẹ vỗ về y bào thêu hoa văn trước ngực hắn, dịu dàng nói:“Người không muốn giúp hắn?”
Đoàn Chính Trung nói:“Lúc này là thời điểm phải cẩn thận nhất, huống hồ thân thể Hoàng Thượng luôn luôn không tốt cũng không nhất định sẽ lập tức băng hà, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”
Thật ra Cầu Mộ Quân hoàn toàn không nghe vào chút nào. Chỉ đỏ mặt nằm ở trong lòng hắn nghe tim hắn đập. Đoàn Chính Trung nâng tay vuốt ve cái gáy trắng như tuyết của nàng, ngậm vành tai của nàng. Cầu Mộ Quân co rụt vào trong lòng hắn, hít sâu một hơi. Hắn ôm lấy nàng, đi đến bên giường, đặt nàng ở trên giường, lại lập tức hôn lên môi nàng.
Thật ra, nàng muốn nói chuyện cùng hắn một lát, hỏi hắn nhiều chuyện hơn một chút. Ví dụ như rốt cuộc hắn có yêu nàng không, còn có...... Nhưng mà hành động của hắn đã khiến nàng không thể tự hỏi. Hắn hôn môi của nàng, mặt của nàng, cổ nàng, sau đó cởi quần áo của nàng. Hô hấp của nàng bắt đầu dồn dập, muốn nhìn hắn lại không dám nhìn.
“Mộ Quân......” Hắn nhẹ nhàng gọi.
Nàng mở mắt ra thấy được khuôn mặt dịu dàng của hắn, cùng với bóng của nàng phản chiếu trong đôi mắt đen như mực kia
“Ngươi có chuyện lừa ta, phải không?” Ngữ khí vẫn dịu dàng như cũ.