Đúng lúc tình hình Kinh Châu đang rất tốt đẹp, Đàm Tam Khuyết bất ngờ gửi thư, bảo ta trở về kinh đô.
Khi nhận được thư, ta đang đến tiền tuyến thăm Vệ Phong.
Ý tưởng thăm quân là của Tề Ngoạn: "Tướng ở bên ngoài, có lúc sẽ không tuân theo quân lệnh, người định kỳ đi thăm hắn, cũng dễ bề đảm bảo."
Ta không tính toán gì với Vệ Phong.
Hắn là người đã quyết đoán vứt bỏ tất cả để đồng hành rời bỏ cung cấm với ta khi ta chẳng còn gì.
Cũng là người đã vượt ngàn dặm đến bảo vệ ta trong hồng môn yến.
Nhưng lời Tề Ngoạn nói quả thật gãi đúng chỗ ngứa, ta thật sự muốn đi thăm hắn.
Hành quân đánh trận, là vất vả nhất, như hắn nói, lấy trời làm màn lấy đất làm chiếu, ăn uống cũng qua loa.
Thục Xuyên nhiều khí độc, chàng thiếu niên mới hơn hai mươi tuổi, trông có vẻ mệt mỏi.
Ta mang theo rượu ngon thức ăn, ở lại vài ngày, hắn có thể ăn ngon một bữa.
Ta cũng muốn biết, Tướng quân thiếu niên của ta thích ăn gì, kiêng khem gì.
"Giờ ngươi đã vượt qua núi rồi, tiếp theo, ước tính bao lâu nữa có thể đánh hạ Thục Xuyên?"
"Nửa năm." Khi nói đến quân sự, Vệ Phong không còn ấp a ấp úng, tự tin, ánh mắt sáng ngời, có phong thái của một vị đại tướng.
"Tiền tuyến cần gì, ngươi cứ nói với ta, ta sẽ lo liệu ở hậu phương."
"Lương thảo, chỉ cần lương thảo thôi, chủ công." Hắn nghiêm túc nhìn ta: “Thần không thể cướp lương thực của dân."
Ừm, đúng là mối lo lớn của ta.
Lương thực lấy được từ chỗ Đàm Tam Khuyết đã tiêu hao gần hết, phải nghĩ cách lấy thêm một ít.
Chính trong tình huống này, thư của Đàm Tam Khuyết đến.
Trong thư nói, ta là phu nhân, không thể tự mình hầu hạ hắn ta, dù sao cũng là không làm tròn bổn phận.
Gần đây thân thể hắn ta không được khỏe, bảo ta mau chóng từ bỏ công việc ở Kinh Châu, mau chóng trở về đoàn tụ với hắn ta.
Còn về chức Kinh Châu Mục, hắn ta đã có người phù hợp - Tống Từ.
Ta nắm chặt tay, hận không thể xé nát lá thư.
Tống Từ là ca ca của Tống Bảo Bình.
Có lẽ ta là vì tự bảo vệ mình, mới trốn tới Kinh Châu.
Nhưng ta cũng thực sự có suy nghĩ thống nhất Thục Xuyên, mở mang bờ cõi.
Dưới sự cai trị của ta, Kinh Châu đêm không cần đóng cửa, trên đường chẳng buồn nhặt của rơi, Tống Từ là cái thá gì chứ? Hắn ta muốn đến cướp đoạt cơ nghiệp ta đã vất vả gây dựng ư?
Chỉ vì Tống Bảo Bình đã sinh nhi tử cho Đàm Tam Khuyết?
Ta có thể tưởng tượng nữ nhân đó đã thì thầm bên gối Đàm Tam Khuyết như thế nào.
Nàng ta hận ta, coi ta là đối thủ, nàng ta cũng biết ta làm quan cai trị biên cương nắm giữ binh quyền, đã không còn ở cùng một chiến trường với nàng ta nữa.
Nhưng không sao, nàng ta muốn kéo ta trở lại địa ngục Hoàng Tuyền, như vậy, nàng ta lại có thể dùng tuổi trẻ và việc có con để đánh bại ta.
Đàm Tam Khuyết cũng vui vẻ tác thành.
Hắn ta vẫn luôn chỉ coi ta là một nữ nhân bình thường, mà nữ nhân thì không nên có sự nghiệp riêng.
"Có chuyện gì vậy?" Vệ Phong lo lắng hỏi.
Đôi mắt trong veo của hắn kéo ta về với thực tại.
Vệ Phong chinh chiến phía tây, đang là thời điểm quan trọng, nếu bây giờ ta xung đột với Đàm Tam Khuyết, lương thảo của Vệ Phong sẽ ra sao?
Một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt.
Đây là cơ hội tốt trời ban, không biết bao nhiêu năm mới có một lần.
Trong lịch sử có bao nhiêu cuộc chinh phạt chỉ thiếu một chút xíu mà phải ôm hận suốt đời?
Ta nhìn hắn, âm thầm đưa ra quyết định.
Lưu Ninh Hoan ta không muốn Vệ Phong phải ôm hận, cũng không muốn Thục Xuyên bị chia cắt!
"Không có gì." Ta thản nhiên nhét lá thư vào tay áo, nâng chén: “Nào, Bá Ước, ta kính ngươi một chén, chờ tin tốt của ngươi."
Vệ Phong cạn ly với ta, hắn không biết đây là lần cuối cùng.
Hắn là một lương tướng, có thể có chủ công khác.
Không nhất thiết phải là ta.
Hết chương 9