Hai chúng ta vừa ăn uống, vừa bàn luận chính sự, cuối cùng ta thuyết phục được hắn ta, để ta ở lại Kinh Châu.
"Nếu ngươi cử người khác đến nơi này, đánh chiếm Kinh Châu và Thục Xuyên, e rằng bọn họ sẽ nổi loạn -" Ta có thâm ý vỗ nhẹ tay hắn ta: “Bao nhiêu năm nay, ngươi không dám phân quyền Kinh Châu, chẳng phải vì sợ điều này sao. Nhưng ta là phu nhân của ngươi, ta chỉ là một nữ nhân, Tam lang, ngươi nghĩ xem có phải vậy không."
Đàm Tam Khuyết gật đầu tán thành: "Đại tướng dưới tay ngươi chỉ có một mình Vệ Phong, lẽ nào hắn ta thật sự lợi hại đến mức có thể gặm nổi khúc xương cứng Thục Xuyên ư?"
Ta làm vẻ mặt khó xử: "Theo tình hình hiện tại, quả thật khá khó khăn. Nhưng nếu cho hắn ta thêm mười vạn binh mã, ta nghĩ, tương lai có thể hy vọng!"
Đàm Tam Khuyết cảnh giác nói: "Nếu hắn ta thật sự là một tướng tài hiếm có như ngươi nói, ngươi có kiềm chế được hắn ta không?"
Ta lén nhìn Vệ Phong đang đứng sau lưng:
"Vệ Phong năm nay mới mười chín tuổi, tuy dũng mãnh nhưng ngoài đánh trận ra, hắn chỉ là một chàng thiếu niên chẳng biết gì cả."
"Nếu phu quân không yên tâm, có thể ban chiếu phong hắn làm Thượng tướng, phong Vạn Hộ Hầu, dùng bổng lộc hậu hĩnh để lung lạc hắn."
"Lại cho ta thêm hai viên mãnh tướng, như vậy, ở Kinh Châu ta sẽ có người kiềm chế hắn."
Đàm Tam Khuyết "ừ" một tiếng: "Cứng mềm đều có, vừa uy h.i.ế.p vừa dụ dỗ, Vệ Phong dù có đánh hạ Thục Xuyên, cũng không đáng lo ngại. Quả nhiên, có phu nhân ở bên, trẫm như hổ mọc thêm cánh."
Ta lặng lẽ uống rượu, lén nhìn Vệ Phong qua ống tay áo: Xem đi! Bá Ước! Ta đã xin được cho ngươi chức Vạn Hộ Hầu, Thượng Tướng quân, ngươi thăng quan phát tài rồi!
Trong mắt Vệ Phong ánh lên nụ cười, lập tức trở lại dáng vẻ như pho tượng binh mã, ôm kiếm mà đứng thẳng.
Ta dùng bữa với Đàm Tam Khuyết xong, hắn ta nắm tay ta bước ra khỏi doanh trại, lén bóp eo ta: "Đã bàn xong chuyện chính, có phải nên sinh cho trẫm một nhi tử rồi không, hửm?"
Ta nổi da gà, nghiến răng ken két.
Ta tính toán cẩn thận như vậy, chẳng phải chỉ là để không phải ngủ với tên nam nhân chó má này sao, vì vậy nghiêm mặt nói:
"Thiên hạ chưa định, sao có hơi sức lo chuyện nhà! Ta phải dẫn binh về Kinh Châu, ngươi phải ngàn dặm tập kích Liêu quốc, Tam lang, chúng ta đâu có thời gian để yêu đương nam nữ?"
Đàm Tam Khuyết thu lại vẻ sắc dục: "Phu nhân nói phải."
Ta dịu dàng nói: "Ngươi cho ta mười vạn binh mã, ta còn phải đi kê binh nữa…"
"Vậy trẫm tiễn phu nhân."
Hắn ta nhìn thấy Vệ Phong đứng sau lưng ta, ánh mắt chợt thay đổi:
"Tên thị vệ này của ngươi có tướng mạo đường hoàng, trông rất dũng mãnh, chẳng lẽ hắn ta chính là Vệ Phong Vệ Bá Ước?"
Ta toát mồ hôi lạnh: "Làm sao có thể. Vệ Phong thấp bé đen gầy, chẳng có gì nổi bật. Nếu không phải hắn ta tự tiến cử, ta cũng chẳng để ý đến hắn ta. Ngươi nghĩ xem, hắn làm thị vệ trước điện, canh cửa cho ngươi ba năm, ngươi có từng nhớ có một người như vậy không?"
Đàm Tam Khuyết nhìn ta hồi lâu, cười véo nhẹ mũi ta:
"Quả thật không nhớ - ngươi nói vậy, trẫm yên tâm rồi. Nếu hắn ta trẻ tuổi anh tuấn lại giỏi đánh trận, có khi trẫm sẽ ghen đấy."
Ta tránh cử chỉ thân mật của hắn ta, ngượng ngùng ho khan.
Vệ Phong chạm mắt ta, cũng đỏ mặt nhìn về hướng khác.
Trong bữa hồng môn yến này, ta không những thoát thân an toàn, mà còn vơ vét được từ Đàm Tam Khuyết mười vạn binh mã, hai đại tướng, năm mươi vạn lương thảo.
Vừa lấy được đồ, ta chẳng thèm ngoái đầu lại mà chạy thẳng về Kinh Châu, tổ chức tiệc tùng ca hát suốt ba ngày.
Từ khi ta bỏ trốn, chưa bao giờ ta dư dả đến thế!
Tên chồng cũ tuy là xương khô trong mộ, nhưng hắn ta cũng có cái hay!
Trước mặt mọi người, ta dùng hai tay nâng thánh chỉ và ấn vàng, trao cho Vệ Phong:
"Mười lăm vạn binh mã Kinh Châu, đều giao cho Thượng tướng quân chỉ huy. Mong Thượng tướng quân xuất quân thắng lợi, khải hoàn trở về."
"Vệ Phong dù có m.á.u chảy đầu rơi, cũng nhất định sẽ báo đáp ơn tri ngộ của chủ công!"
Hết chương 7