Phu Quân Nam Phẫn Nữ Trang

Chương 21: Chương 21




Đối với nhiều người dân nông thôn, có lẽ cả đời họ chưa từng nhìn thấy nhiều bạc và đồ trang sức đến thế, người xem náo nhiệt trong thôn lập tức bàn tán xôn xao, đều không nhịn được mà chỉ tay về phía cửa Đoạn gia khẽ nói nhỏ.

Vương thị nghe thấy tiếng động, bước ra trước một bước, nàng ta vừa nhìn thấy cục diện này của bà mối Tần thì trong lòng liền có chút không vui.

Dù gì thì trước đây cũng là nàng ta dẫn bà mối Tần vào Đoạn gia, bây giờ bà mối Tần dây dưa không dứt, tuy rằng không phải ý của nàng ta, nhưng tóm lại vẫn là có chút liên quan tới nàng ta, nếu để người trong thôn biết chuyện này, chắc chắn sẽ muốn nói xấu.

Vương thị mặt đầy bất lực mà nhìn bà mối Tần, nói: "Tần tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?"Bà mối Tần xụ mặt xuống, cũng không thèm liếc nhìn Vương thị đến một cái, chỉ nói: “Vương muội, chuyện này không liên quan gì đến ngươi.

”Rất có ý trở mặt không quen biết, nhưng Vương thị nghe thế thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng ta yên lặng mà lùi sang một bên, không ngăn cản bà mối gọi to tên hai tỷ muội Đoạn gia nữa.


Một lúc sau, Đoạn gia vẫn không có động tĩnh gì, tiếng bàn tán của đám đông càng lớn hơn, đúng lúc này, cửa Trần gia bị đẩy ra, Liễu thị đi ra.

Bà ấy vừa đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng ồn ào, lập tức nhíu mày.

“Hô to gọi nhỏ trước cửa nhà người khác, mấy người các ngươi còn có quy củ gì không!” Ánh mắt Liễu thị từ từ đảo qua hai cái rương gỗ đỏ đang mở, sau đó lông mày càng nhíu chặt hơn, bà ấy nhìn bà mối Tần, không vui nói: “Đây là thái độ mà bà dùng khi tới cửa tìm người hả? Cho dù là nhà bình dân, cũng sẽ không đồng ý mở cửa cho loại người như ngươi vào nhà.

”Liễu thị nói thật sự rất không khách khí, một mặt vì tức giận trong lòng, mặt khác là vì bà ấy nhìn ra người tới là bà mối Tần này không có ý tốt, liền muốn đuổi bà ta đi, để bà ta không làm loạn trước cửa Đoạn gia nữa.

Bà mối Tần cười lạnh một cái: "Vị muội tử này, ta đang tìm người của Đoạn gia, không liên quan gì đến ngươi.

"“Bà cãi nhau với ta thì có liên quan đến ta!” Liễu thị càng không vui thêm, tuy rằng bà ấy vẫn luôn tự cao tự đại, tự giác cách nhau hai cực với mụ la sát ác trong thôn, nhưng bây giờ vì giải quyết vấn đề, không thể không cãi nhau.

Bà mối Tần cũng là người không muốn chịu thiệt, bà ta bĩu môi, trừng mắt nhìn Liễu thị rồi mỉa mai nói: "Hô! Quản trời quản đất còn quản người khác đi ị đánh rắm, lão nương là đứng trước cửa Đoạn gia, cũng không phải gọi tên ngươi, liên quan gì đến ngươi? Ngươi ở đây tự ảo tưởng.

"Liễu thị hừ lạnh một tiếng: "Ta tự ảo tưởng? Rõ ràng là ngươi không có quy tắc, ngươi xem tỷ muội Đoạn gia có mở cửa cho ngươi không? Cũng không biết là nhảy ra từ chỗ nào, ăn mặc cũng chỉnh tề, nhưng tính cách lại thô tục, khiến người ta ghét!”“Ngươi!” Bà mối Tần tức giận đến mức cắn răng, ngay lúc bà ta định cãi lại, có người đột nhiên hét lên.

"Trở về rồi, trở về rồi! Tỷ muội Đoạn gia trở về rồi!"Thì ra là hai tiểu tiện nhân này không có ở nhà.

Bà mối Tần lập tức dời sự chú ý đi, bà ta đột nhiên quay người lại, nhìn về phía Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đang chậm rãi đi qua đám đông.


Chiêu Doanh và Đoạn Lăng ra ngoài đi đưa thuốc đến nhà lí trưởng, nếu không phải có người đến tìm bọn họ, nói là trước cửa nhà bọn họ có người tới đưa tiền, chỉ sợ hai người còn muốn ở lại nhà lí trưởng thêm một lát.

Chiêu Doanh nhìn thấy bà mối Tần đứng trước cửa nhà mình, lập tức cau mày lại, nàng dừng chân, xoay người nắm tay Đoạn Lăng thật chặt.

Đoạn Lăng cũng nhìn thấy bà mối Tần, nhưng vẻ mặt hắn vẫn thờ ơ như cũ, thấy Chiêu Doanh tiến đến dắt mình đi, hắn nhân cơ hội tách ngón tay ra, đan mười ngón tay vào nhau với Chiêu Doanh.

Bà mối Tần nâng cằm lên, vẻ mặt đầy đắc ý: “Đoạn đại muội ngươi cuối cùng cũng về rồi, ta có chuyện quan trọng tìm ngươi.

” Nói xong, bà ta giơ ngón tay chỉ vào hai cái rương gỗ đỏ trên mặt đất.

“Lần trước ta muốn tác hợp cho ngươi làm tục huyền của Chu lão gia ở phủ thành, kết quả ngươi đã nhanh chóng từ chối ta, chỉ sợ là sợ ta lừa ngươi nhỉ.


” Bà mối Tần nhìn Đoạn Lăng với vẻ khinh thường, khóe miệng tuy rằng cong lên, nhưng ai cũng thấy được ý mỉa mai trong đó: “Con người ta, tội nghiệp người nghèo, thương người yếu nhất, tuy rằng lúc đó ngươi đã làm ta mất mặt, nhưng ta nghĩ một lúc, quyết định không so đo với ngươi.

”“Sau đó, ta lại đặc biệt đến phủ thành một chuyến, nói lại chuyện này cho Chu lão gia, Chu lão gia cực kì tức giận, lập tức đưa cho ta hai rương đồ vật, chỉ cần ngươi bằng lòng gả cho hắn, những trang sức và bạc này sẽ tặng cho ngươi coi như quà gặp mặt.

”"Nhà Chu lão gia giàu có, sính lễ còn sẽ tính riêng, chỉ cần ngươi bằng lòng gả qua đó, sau này sẽ hưởng không hết vinh hoa phú quý.

"Bà ta vừa dứt lời, những người đang xem náo nhiệt bỗng trở nên ồn ào, bọn họ đều kinh ngạc trước sự giàu có của Chu lão gia, đồng thời cũng đang bàn tán Đoạn Lăng thật may mắn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.