Một ngày hè, trang viên ngoài thành. Đông Phương Manh dẫn mấy đứa nhóc ngồi bên bờ suối, dùng nước suối mát lạnh ngâm chân.
Lá Cây Nhỏ tò mò nhìn chân phụ thân, lại nhìn chân mình, không sao hiểu nổi.
Đông Phương Manh hỏi nó: “Sao vậy?”
Lá Cây Nhỏ nói: “Cha, vì sao chân cha có lông, Lá Cây Nhỏ không có?”
Cái Làn Nhỏ gần Lá Cây Nhỏ nhất nghe xong cũng nhìn cẳng chân trơn bóng như ngọc của mình hô lớn: “Cái Làn Nhỏ cũng không có!”
Đông Phương Manh suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân, đành cầu cứu Yến Hồng.
Yến Hồng nhìn mấy đứa nhóc khao khát học hỏi, rất thâm trầm rất nghiêm túc nói cho chúng đáp án: “Bởi vì cha ăn thịt heo, trên người heo có lông, nên mới mọc ra đó! “
Tụi trẻ cộng thêm một người lớn vẻ mặt ồ thì ra là thế.
Đợi đến tối, Yến Hồng nếm được quả đắng do mình ăn nói bậy bạ.
Đông Phương Manh và mấy đứa nhỏ bãi cơm tập thể. Bọn nhóc con kiên quyết không ăn thịt mèo, còn Đông Phương Manh sống chết không chịu đụng thịt heo nữa.
Yến Hồng hỏi bọn nhỏ vì sao trước.
Áo Bông Nhỏ ngáp, đáp chậm rì rì: “Ăn rồi sẽ mọc ra lông đẹp như cục Tuyết Nhỏ…”
Cục Tuyết Nhỏ, là một con mèo trắng bóc.
Yến Hồng >_<
Đột nhiên chột dạ không dám hỏi Đông Phương Manh song Đông Phương Manh lại chủ động giật tay áo nàng: “Không ăn thịt heo, mọc lông heo, không đẹp.”