Tư An muốn xây nhà dưới chân núi chính là không muốn người khác nhìn ngó, cuối thôn rất ít nhà ở, ngoại trừ Tuyên thị thì nhà còn lại chính là của hai người.
Lí chính đem một cái hộp gỗ có chút cũ đặt lên bàn, mới dùng một chìa khoá mở ra, đem khế đất ra bên ngoài.
- Một mẩu ruộng là một lượng, ở dưới chân núi tổng cộng hai mươi lăm, chính là hai mươi lăm lượng, nếu ngươi đã suy nghĩ kĩ ngày mai ta mời người xuống đo đạc, sẽ giao giấy khế đất cho ngươi.
Tư An:" Được, vậy chuyện này ta đa tạ thúc trước.
"
Lí chính khoác tay xem như việc nhỏ, lúc nãy ông còn tính bàn giao lại khế đất, không cần đo đạc dù sao đây cũng là đất dưới chân núi, nhưng ngẫm đi ngẫm lại vẫn nên tuân thủ quy tắc, tránh để Tư An sau này bị chịu thiệt.
Tư An không ở lại lâu, thời gian ở lại chỉ bằng uống một chén trà, Tư An vừa đi ra bên ngoài liền chạm mặt Lưu Tốn, phía sau còn có tức phụ y là Ân Ân.
Tư An:" Lưu đại ca.
"
Ân Ân với Tư An cùng tuổi cũng chỉ vừa mười sáu, nên Tư An chỉ gật đầu chào hỏi.
Ân Ân cũng gật đầu lại xem như chào hỏi.
Lưu Tốn:" Lúc nãy ta đi ngang nhà ngươi, còn tính gọi ngươi đến đây không ngờ người đã tới rồi.
"
Tư An:" Ta đến đây là muốn mua đất ruộng dưới chân núi để xây nhà, còn phải nhờ lí chính thúc để ý giúp ta đất ruộng để trồng cây ăn quả.
"
Lưu Tốn có chút bất ngờ mà, nói:" Ngươi mua đất ruộng xây nhà? Dù sao cũng là quyết định của hai ngươi nhưng một lần mua nhiều như vậy, Tiền thị biết chắc chắn sẽ nháo đến gà bay chó sủa, bạc phỏng chừng còn muốn lấy đi.
"
Tư An nhẻo miệng cười nhưng trong ánh mắt lại có thứ gì đó khiến Lưu Tốn có chút e dè mà cảm thấy người nên sợ chính là Tiền thị.
Tư An:" Chuyện mua đất ruộng trồng cây ăn quả muốn giấu cũng không thể giấu, nhưng chuyện mua đất dưới chân núi để xây nhà, ta tin lí chính thúc sẽ giữ bí mật cho ta, còn việc Tiền thị đến nháo, bà ta nháo được ta tất nhiên trị được bà ta, ai tương tìm tới, ai ghét lánh thân*.
"
[ Ai tương tìm tới, ai ghét lánh thân* phải lo phận mình, là lành ở có chỗ, lổ ở có nơi.
]
Tư An không ở lại lâu, chỉ ở lại nói thêm vài câu liền dẫn theo Cố Ngôn trở về.
Lúc rời đi, Lưu Tốn còn nhìn theo một bóng lưng của hai người một đoạn, tức phụ y ở bên cạnh kéo lấy tay Lưu Tốn, y mới hoàn hồn.
Ân Ân:" Ngươi có thấy Tiểu Tư so với lúc trước như hai người hoàn toàn khác hay không? Lúc nãy còn nói cái câu gì đó, ta nghe không hiểu nhưng lại thấy rất lợi hại.
"
Ân Ân rất dễ nhìn, dáng người mảnh khảnh so với Lưu Tốn còn thấp hơn một cái đầu, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, còn có một nốt lệ chí dưới khoé mắt.
Lưu Tốn vừa nhìn tức phụ liền cảm thấy yêu thích không thôi, dùng giọng cưng chiều lên tiếng:" Là ai tương tìm tới, ai ghét lánh thân, câu này ta chưa từng nghe qua, cũng không biết nghĩa là gì.
"
Ân Ân:" Chẳng phải Tiểu Tư không phải người đọc sách?"
Lưu Tốn lắc đầu tỏ vẻ không chắc:" Có thể không phải cũng có thể là phải.
"
Tư An lúc trở về mặt trơi đã gần lặn hết, trên trời còn để lại một màu cam đỏ, đàn nhạn bay qua để lại tiếng kêu vang, Tư An nếu nói không nhớ nhà là giả, nhưng nhớ cũng không còn cách nào để trở về, chi bằng sống tốt cuộc sống ở đây đi.
Cố Ngôn tuy ngốc nhưng rất nghe lời, Tư An sẽ xem hắn như là một đệ đệ mà nuôi, sẽ không bạc đãi hắn.
Tư An không phải người để bản thân chịu thiệt, có ân tất báo có oán tất trả.
Chỉ cần Tiền thị bên kia không đến kiếm hai người gây chuyện, Tư An mỗi tháng sẽ đưa cho bọn họ hai lượng, xem như là phí nuôi dưỡng Cố Ngôn từ trước đến lúc lớn, dù sao Cố Ngôn cũng là đại sư huynh, nếu trong nhà có việc gì Tư An sẽ không nhắm mắt làm ngơ, cô muốn giữ lại chút danh dự cho hắn.
Nhưng suy nghĩ chưa nghĩ xong, hai người đến cổng nhìn thấy Tiền thị ngồi dưới đất khóc nháo xung quanh người trong thôn còn đứng thành một vòng tròn xem trò vui.
Ánh mắt Tư An tức khắc lạnh đi, chân bước nhanh về phía trước.
Cố Ngôn ở phía sau đuổi theo, còn lo cho thê tử đi quá nhanh sẽ bị ngã, nhưng lúc đi tới cổng vừa nhìn thấy Tiền thị, Cố Ngôn liền co rút người bộ dáng rất lo sợ, mà đứng phía sau Tư An.
Hai người vừa đi tới, đám người liền chừa một đường ở giữa để cả hai đi vào.
Tiền thị vừa thấy Tư An liền khóc lớn.
- Sao số ta lại khổ như vậy, ta nuôi phu quân ngươi lớn không tốn bạc sao? Tên ngốc như nó cũng có thể ăn hiếp ta, ta là nương nó, nó thà đưa viên đá kia cho người ngoài chứ không đưa cho ta?
Tư An nghe xong liền cười lạnh trong lòng, không biết kiếm đâu ra một thanh gỗ lớn, ném tới.
Tiền thị nhanh tay nhanh chân mà né kịp nếu không thì thanh gỗ không va vào cổng nhà bọn họ mà chính là đập thẳng vào người bà.
Tiền thị bị một màn này doạ cho sợ, lúc tránh cũng không kịp ngồi dậy mà bò bốn chân sang nơi khác, nhìn bộ dáng chật vật vô cùng.
Tư An:" Ta nể mặt bà là nương của phu quân ta, nên mới không đem chuyện này lên quan huyện, đã phân gia, bà có cớ gì đến đây đòi đồ? Bạc là do ta kiếm, lúc phân gia nương cho chúng ta bao nhiêu? Ba lượng đúng không, vậy bây giờ ta trả lại cho bà năm lượng, sau này hai nhà không còn liên can gì.
"
Tiền thị đồng ý lấy Tư An cho Cố Ngôn chính là vì thấy cô chính là kẻ nhu nhược dễ để bà ức hiếp, nhưng không nghĩ tới lại hãn như vậy, một màn lúc nãy không chỉ Tiền thị hoảng sợ mà những người xung quanh cũng hít một ngụm khí lạnh.
Thật sự quá hãn, một màn lúc nãy cũng thật sự quá đã rồi đi.
Tiền thị nào chịu yếu thế hơn, tuy bà có chút e sợ đứa con dâu này nhưng vẫn mạnh miệng đáp:" Năm lượng bạc? Ta cần năm lượng của các ngươi sao, Tiểu Cố ngươi mau nhìn thê tử của ngươi đối xử với nương ngươi thế nào? Ngươi còn đứng đó nhìn sao?"
Cố Ngôn đột nhiên bị gọi tên liền có chút sợ, nhưng có Tư An ở đây, hắn có cảm giác nơi nào có thê tử nơi đó là nơi an toàn nhất.
Cố Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, nói:" Ta ngốc, chuyện trong nhà đều do thê tử quản.
"
Tư An nghe câu này trong lòng liền dâng lên cảm giác được tin tưởng khó tả, chuyện lúc trước Tiền thị từng làm với Cố Ngôn liền không muốn nhắm mắt bỏ qua.
- Bà không lấy? Được, không lấy ta tất nhiên không đưa, ta tính như vậy đi, hai ngươi giải trừ quan hệ huyết thống, ta sẽ đưa cho bà 200 lượng bạc, còn nếu không một đồng cũng đừng mơ.
Tư An nói xong liền mở cổng đi vào, còn tiện tay đóng lại.
Cổng vừa đóng lại bên ngoài như ong vỡ tổ.