Tư An với Lí chính, chính là có qua có lại nhưng ông lại xem Tư An chính là quý nhân của gia đình ông, Tư An tất nhiên biết lúc trước Lưu Tốn giúp Cố Ngôn không ít.
Tư An chính là kiểu người có ơn tất trả, có oán tất báo.
Cố Ngôn lúc tòng quân trở về trong bộ dáng ngơ ngơ ngốc ngốc, Tiền thị có không ít lần đánh mắng Cố Ngôn còn không cho hắn ăn cơm, đều là Lưu Tốn mang thức ăn đến cho hắn, nhưng làm vậy chỉ được vài lần, Tiền thị biết liền lấy thức ăn của Cố Ngôn để cho tam đệ hắn.
Lưu Tốn biết được liền không mang thức ăn đến nữa, mà mỗi buổi chiều đều dẫn Cố Ngôn đến suối để bắt cá, nướng lên ăn nếu không bắt cá thì chính là đem theo cung tên lên núi săn thú, hai người không đi sâu vào bên trong nên chỉ săn được vài con thú nhỏ như chim, thỏ mà thôi, Lưu Tốn dùng cung tên không giỏi mười lần bắn cũng chỉ bắn được một mũi trúng, nhưng không trúng ngay chỗ hiểm, công sức hai người bỏ ra để rượt bắt những con thỏ bị thương còn nhiều hơn Lưu Tốn dùng cung tên, hai người làm vậy được vài lần liền quyết định lập bẩy.
Dù sao ở trên núi ngoại trừ hai người ra thì những người khác rất ít khi lên, cho dù có nhặt củi cũng chỉ ở dưới chân núi.
Lúc hắn bị Tiền thị đánh cũng là do Lưu Tốn bôi thuốc cho hắn, chuyện này Tư An nghe từ miệng của Tuyên thị, y cũng có không ít lần giúp Cố Ngôn nhưng chỉ kêu Tiểu Đầu đem thức ăn đến cho hắn.
Dù sao Tuyên thị cũng là nữ nhân, cho dù đã có một đời phu quân đi nữa, chỉ cần là nữ nhân quá thân thiết với người khác giới liền bị bàn tán, huống chi Cố Ngôn là một nam nhân vẫn chưa có người làm ấm giường.
Tư An đem đồ bên trong sọt ra dọn dẹp một chút, mới chuẩn bị bữa tối.
Mặt trời xuống núi sớm buổi sáng lên cũng rất sớm, Tư An buổi tối chỉ nấu một nồi cháo nấm, ở phía Tây của thôn có nhà bán gà với trứng gà, Tư An đi đến nhà bọn họ mua một con gà còn kêu người giết lấy thịt, lúc trở về Tư An chỉ xử lí sơ qua liền đem lên nồi bắt nước lên mà thả vào luộc, Tư An đã kêu người xử lí gà, nên lúc trở về chỉ cần rửa qua là có thể luộc, bụng gà cũng đã được làm sạch sẽ.
Gà chín Tư An đem bỏ ra bên ngoài, đợi thêm một lát mới xé thịt gà trộn chung với rau cải còn có dưa chuột, còn thêm chút gia vị từ không gian để làm cháo nấm với gỏi gà.
Lúc Tư An làm xong trời đã tờ mờ tối, cô mới sang nhà Tuyên thị tìm Cố Ngôn trở về.
Hai người vừa về đến nhà Tư An liền đóng cổng:" Ngươi rửa tay chân sạch sẽ vào ăn cơm.
"
Cố Ngôn ngoan ngoãn làm theo lời Tư An, còn đưa tay cho cô kiểm tra hết một lượt, Tư An dùng xà bông hạt đậu để rửa tay mới trở vào.
Tư An ăn xong liền bắt một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh quạt cho Cố Ngôn rửa bát, đợi hắn rửa xong Tư An liền đi tắm, Cố Ngôn uy gà vào chuồng trước, sẽ tắm sau.
Tư An vào phòng ngồi trước đèn dầu mà hong khô tóc, Cố Ngôn tắm xong mang theo một thân hơi nước đi vào, xiêm y vốn dĩ không dày hắn tắm chỉ dùng khăn lau sơ qua, cơ thể vẫn còn nước nên quần áo dính vào cơ thể, cơ bụng, tuyến nhân ngư như hiện như ẩn, Cố Ngôn vừa gội đầu nên tóc có chút ướt lại chảy xuống cổ áo liền biến mất.
Tư An nuốt một ngụm nước bọt mà ngồi nhích vào bên trong.
- Ngươi hông khô tóc rồi hẳn ngủ, sau này lau người phải lau cho khô mới được mặc quần áo, có biết hay không? Trời buổi tối không lau khô người sẽ dễ bệnh.
Cố Ngôn ngồi hông khô tóc, nghe thê tức nói vậy liền ngiêng đầu nhìn cô.
- Như vậy dễ chịu, lau khô người mặc y phục vào rất nóng, buổi tối nóng, Tiểu Cố không ngủ được.
Ngươi không ngủ được? Vậy bộ dáng lúc này ta ngủ được hay sao?
Tư An nuốt lời này vào trong, hít một ngụm khí:" Ngươi không lau khô người, dễ bị bệnh, bị bệnh sẽ không được chơi cùng Tiểu Đầu cả ngày chỉ nằm trên giường.
"
So với nóng Cố Ngôn lại sợ không được đi chơi hơn.
- Tiểu Cố không muốn chỉ nằm trên giường, muốn chơi cùng Tiểu Đầu còn có Tiểu Bảo.
- Vậy ngươi phải lau khô người, hông khô tóc mới có thể đi ngủ.
Lúc nãy Cố Ngôn trở về nhìn thấy giường gỗ còn vui một hồi lâu, hắn thích giường gỗ nhưng không muốn nằm trên đây cả ngày đâu.
Bởi vì phòng ngủ hai người có chút nhỏ, đặt giường vào gần như chiếm hết một không gian, bàn trong phòng cũng đã chuyển ra bên ngoài sân, buổi trưa có thể ngồi dưới táng cây ăn bánh uống trà.
Tư An ngồi thêm một lát hai mắt đánh vào nhau nhịn không nổi cô liền nằm xuống ngủ mất.
Ngủ giường gỗ so với giường đất êm hơn không ít, Tư An ngủ một giấc thẳng tới sáng, lúc cô dậy Cố Ngôn vẫn còn đang ngủ.
Tư An xỏ giày rơm vào mà đi ra bên ngoài.
Tư An đem gà thả ra, cho chúng một ít gạo mới đi rửa mặt.
Cô thấy Cố Ngôn vẫn chưa dậy liền tranh thủ đến nhà Tuyên thị một chuyến, nhờ y tìm giúp cô vài người lên núi hái sơn tra, một cân năm văn tiền, trái hư không tính, tránh bọn họ gian lận mà bỏ những trái hư vào.
Tuyên thị hôm nay không lên huyện, còn rảnh rổi ngồi trong sân chơi cùng Tiểu Đầu, y nghe Tư An nói vậy còn nhiệt tình giúp đỡ, còn nói bản thân sẽ dẫn đầu đám người lên núi hái sơn tra.
Tư An mỗi ngày sẽ thu mua sơn tra, có bao nhiêu cứ việc đem đến, Tư An cân xong sẽ kết toán tiền cho bọn họ.
Lúc Tư An trở về liền thấy một bóng người ngồi ở trước nhà, hai vai run rẩy mà thúc thít.
Nghe tiếng động bên ngoài cổng, Cố Ngôn liền ngẩn mặt lên, nước mắt nước cứ rơi lã chã vừa nhìn thấy Tư An hắn liền chạy tới ôm lấy cô.
- Thê tử đi đâu? Ta ngủ dậy không thấy thê tử ta sợ lắm, thê tử đừng bỏ ta.
Tư An trước giờ không có kinh nghiệm dỗ người khác, nhưng nhìn thấy nước mắt của Cố Ngôn, không biết vì sao trong lòng Tư An lại có chút khó chịu mà đưa tay đặt lên lưng hắn.
Cố Ngôn ôm Tư An chẳng khác nào con voi với con chuột, Tư An bị ôm một cái liền rơi lõng vào lòng Cố Ngôn.
Tư An:" Ta sang nhà Tuyên tỷ có chút việc, sẽ không bỏ ngươi.
"
Cố Ngôn thút thít thêm một chút mới ngừng khóc, mà đi rửa mặt vào ăn sáng cùng Tư An.
Ăn sáng xong Tư An đem giấy tuyên ra bên ngoài bàn dưới gốc cây, dạy Cố Ngôn vài chữ rồi để hắn viết lại, bánh ngọt hôm qua mua cũng đem ra cho hắn.
Buổi trưa nhà Tư An có không ít người, đều là những người Tuyên thị dẫn theo đi hái sơn tra trở về.
Tuyên thị giúp Tư An kiểm tra, cân sơn tra, Tư An bên cạnh kết toán rồi đưa bạc cho bọn họ.
Tư An thu mua gần hai mươi cân sơn tra.
Tư An để Tuyên thị tìm giúp cô tìm vài nhân công rửa sơn tra lại tách hạt.