Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân

Chương 33: 33: Người Trong Thôn Biết




Lúc ba người trở về đã là đầu giờ chiều.

Bên phía lí chính dạo gần đây rất bận rộn, ngày hôm nay là đơn hàng đầu tiên lí chính giao đợt hoa đầu đến Vĩnh Ninh Đường, tuy chất lượng so với Tư An làm có chút không bằng nhưng tốt hơn cách ông chủ Vĩnh tự phơi nhiều lắm.

Chuyện mứt sơn tra càng ngày càng đi xa, có không ít người bỏ gần một canh giờ để đứng xếp hàng mua mứt, cũng có phú nhị đại dùng tiền mua lại chỗ xếp hàng.

Chuyện lí chính làm sinh ý với hoa cúc phơi khô trong thôn cũng đã có người biết, bởi vì có người đến Vĩnh Ninh Đường bóc thuốc, vô tình nhìn thấy lí chính cùng ông chủ Vĩnh nói chuyện, nên mới biết được hoa cúc phơi khô là do lí chính cung cấp cho Vĩnh Ninh Đường.

Buổi sáng chỉ mới vài người biết nhưng đến buổi tối, cả thôn đều đã biết đến chuyện này cũng có tộc nhân bất mãn tại sao ông lại giấu chuyện này, chẳng phải ông là phó tộc hay sao? Cho dù có sinh ý chính là cho cả tộc cùng làm.

Lí chính đã ra mặt nói rõ, hiện tại sinh ý chưa ổn định, đợi sinh ý ổn định ông sẽ dùng phân nửa số tiền để mời phu tử về dạy cho hài tử trong thôn, còn việc ông không để cả tộc cùng làm, lí chính đã ký khế ước từ ông chủ Vĩnh, ông chủ Vĩnh chỉ lấy hàng từ phía ông mà thôi, ông cũng chỉ bán hoa cúc phơi khô cho Vĩnh Ninh Đường.


Ông cũng không giấu giếm chuyện công thức chính là mua từ tay Tư An, một trăm năm mươi lượng, ông không phải không muốn giúp tộc nhân nhưng nếu có người muốn công thức cứ đem tám mươi lượng đến, ông nhất định truyền lại.

Chuyện ông mời phu tử vừa nói ra, cả tộc liền nháo nhào.

Cho dù trong lòng bất mãn ông không để người cùng tộc làm sinh ý nhưng bởi vì chuyện nhi tử được đọc chữ liền nhịn xuống, còn chuyện này là mua công thức từ Tư An? Đám người lần nữa như ong vỡ tổ mà ồn ào.

Ai không biết trong thôn người có mối quan hệ tốt với Cố Ngôn chính là Lưu Tốn, Tư An yêu thích Cố Ngôn hay không bọn họ không dám đoán mò, nhưng thứ bọn họ chắc chắn Tư An đây chính là muốn chìa tay giúp nhà lí chính.

Cho dù mua lại công thức một trăm năm mươi lượng thì sao? Người lí chính cung cấp lần này chính là Vĩnh Ninh Đường y quán nổi tiếng nhất nhì trên huyện, một trăm năm mươi lượng sau này chỉ sợ kiếm lại gấp đôi số tiền bỏ ra nhiều lắm.

Chẳng phải người bóc thuốc còn nói, hoa cúc phơi khô có thể dưỡng nhan, giải nhiệt lại đẹp da hay sao? Chỉ cần có thể dưỡng nhan có không ít phu nhân bỏ tiền ra mua đâu.

Nhưng vẫn có tộc nhân bất mãn lên tiếng.

- Tám mươi lượng? Ngài chẳng phải là thôn trưởng còn là phó tộc hay sao? Đi lên chẳng phải kéo mọi người cùng lên?
- Đúng vậy, sao có thể như vậy chứ, tám mươi lượng? Hai lượng ngài cũng biết chúng tôi cũng không có, cái này chẳng phải giữ làm riêng hay sao.

Lời này vừa dứt lại có lời khác chen ngang, càng lúc càng khó nghe vô cùng.

Thê tử lí chính nghe đến không chịu nổi liền đẩy ông ra phía sau.


- Các ngươi nói phu quân ta giữ làm riêng? Hắn quá hiền nên mới bị các ngươi ăn hiếp còn ta thì đừng hòng, chúng ta bỏ một trăm năm mươi lượng để mua công thức, dựa vào đâu chỉ dạy cho các ngươi miễn phí? Nhà ta muốn kéo người cùng thôn lên nhưng phải nhờ vào thực lực của mọi người, bọn ta mỗi năm bỏ tiền ra mời phu tử về dạy hài tử trong thôn thì thế nào? Sao các ngươi không nghĩ đến? Còn ai muốn công thức cứ đem tám mươi lượng đến đây, ta và hắn thu mua hoa cúc chính là muốn mọi người có việc để kiếm bạc cải thiện bữa ăn, hiện tại thì thế nào? Làm ơn mắc oán.

Lí chính không phải loại người nhu nhược nhưng ông lại nể tình người trong tộc mà một lời khó nghe cũng không nói, nhẫn nhịn bao năm nay thê tử của ông nhìn đến gai mắt rồi.

Bà vừa liên tiếng hiện trường liền im lặng, bọn họ chỉ có chút bất mãn mà thôi, nhưng lời bà nói không phải không đúng, nếu chuyện là như vậy thì lí chính đang giúp bọn họ không ít đi?
Không biết ở đâu lại có người hô lên.

- Ta thấy thê tử lí chính nói không sai, người ta đã có lòng tốt xuất bạc ra để mời phu tử để dạy hài tử trong thôn, cũng đã tạo luôn công việc cho chúng ta chẳng phải sao? Các ngươi cũng thật quá đáng.

- Đúng vậy, thật quá đáng.

Lời nói này vừa dứt lại kéo thêm một trận ồn ào, mà lần này phản ứng của bọn họ so với lúc đầu, tốt nhiều lắm
Chuyện này của lí chính tạm thời đã giải quyết xong, buổi tối nhà lí chính ngồi trước bàn, ở giữa đặt một cái đèn dầu để dùng cơm, không khí trên bàn cơm đều vui vẻ, Tiểu Bảo cũng nhận ra gần đây gia đình bọn họ có việc vui nên nói nhiều thêm mấy câu.


- Cha, cha nhỏ gần đây trong thôn chúng ta xuất hiện một người lạ ở nhà Tư An tỷ, hai người có thấy hay không nha?
Lưu Tốn gần đây bận rộn, có khi một ngày cũng không về nhà dùng bữa được bởi vì y đi thi mua hoa cúc ở thôn khác đi từ sớm đến trăng lên mới trở về, còn tức phụ của y mỗi ngày đều ở dưới bếp bận lo sinh ý, cho dù có ra khỏi cổng nhà cũng đã trở về ngay, chuyện này căn bản không biết.

Lí chính nghe nói liền chen ngang trả lời:" Ta có nghe người trong thôn nói qua, thế nào? Con quen người đó sao?"
Tiểu Bảo gật đầu:" Quen chứ, vừa mới quen mấy hôm nay thôi, huynh ấy là huynh đệ của Cố đại ca trên chiến trường, nghe tin Cố đại ca ngốc mới chạy đến thăm, Liêu huynh không có nhà, nên Tư An mới thuê huynh ấy làm người đánh xe bò, chỉ bao ăn không bao ở.

"
Lí chính:" Như vậy cũng tốt, nhà Tiểu An chỉ có một mình nó, cho dù có làm được hết mọi chuyện nhưng có vài chuyện nam nhân vẫn làm tốt hơn, bao ăn không bao ở? Đứa nhỏ này suy nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng người họ Liêu con nói không có nhà, vậy buổi tối ngủ ở đâu?"
Tiểu Bảo nghe xong liền gật đầu như ông cụ:" Đúng vậy, không sai không sai, nữ nhân đánh xe bò căn bản rất cực, bên ngoài xe bò không có mái che, nắng sẽ làm đen hết đó, Liêu huynh ngủ ở trên cây, có hôm đổi gió ngủ bên cạnh tảng đá dưới suối, huynh ấy nói ngủ như vậy rất gần với thiên nhiên.

"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.