Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 107: Giao dịch (2)



Editor: Mai Tuyết Vân

Nhược Tịch chạy không bao lâu đã thấy một người, Nam Cung Hi? Nhưng nàng không hề gọi hắn, mà còn tìm chỗ để trốn. Lúc Triệu Trà Trà đuổi đến cũng gặp Nam Cung Hi, hỏng rồi! Tại sao hắn lại ở chỗ này, trong lúc nàng ta chuẩn bị lặng lẽ rời đi, thì bị gọi lại. 

“Triệu Trà Trà? Sao ngươi lại biết chỗ này?’’ Người bị gọi tên xoay người lại. “Minh chủ, sao người lại ở đây?’’ Nam Cung Hi nhìn nàng ta, có cảm giác Trà Trà rất lạ, nhưng lại không biết là lạ ở đâu.

“Ta ư? Tùy ý đi dạo một lát, bất tri bất giác đã đến nơi này.’’ Hắn cũng không biết, giống như có điều gì đó dẫn hắn đến nơi này. “Được rồi, trở về với ta, ả nha hoàn kia phiền chết đi được. Vô Tình Minh chỉ có một mình ngươi là nữ nhân, vậy ngươi đi cũng tốt.’’ Mặc dù Triệu Trà Trà không tình nguyện, nhưng vẫn đi theo hắn.

“Ngươi đang nhìn gì thế?’’ Nam Cung Hi tò mò nhìn nàng ta, thấy nàng ta cứ nhìn xung quanh giống như đang tìm ai? “Hả? À, không có gì đâu, đầu tôi hơi mỏi, cử động một chút.’’ Nam Cung Hi gật đầu một cái, nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, lúc này Lâm Nhược Tịch mới đứng lên chạy về phía nhà võ lâm minh chủ.

“Nhược Tịch? Muội đã trở lại? Tinh Nhi đâu?’’ Hách Liên Viên thấy nàng chạy vào, nàng nhìn mấy hài tử trước mặt, lắc đầu một cái, không trả lời. “Đi ra ngoài rồi nói, Triết Nhi, các con ra ngoài chơi đi.’’ Mấy hài tử gật đầu một cái. “Mẫu thân, người đã trở lại?’’ Lâm Tử Hào xông đến ôm lấy nàng.

“Tử Hào ngoàn, mẫu thân có chuyện cần nói với Hách thúc thúc, con ra ngoài chơi đi.’’ Lâm Tử Hào thấy mẫu thân đã về, gật đầu một cái, chẳng qua Lâm Nhược Tịch không hề phát hiện ra Đường Tĩnh Thiên ở bên kia. “Cái gì? Con trai nàng gọi hắn là thúc thúc?’’ Nghe thấy giọng nói này, Lâm Nhược Tịch sững sờ, ngay sau đó đưa mắt nhìn ra sau lưng Hách Liên Viên, tại sao hắn lại ở chỗ này?

“Chuyện này để sau hãy nói, đi ra ngoài nào.’’ Hắn kéo Lâm Nhược Tịch chạy ra ngoài, “Muội nói đi.’’ Lúc này Lâm Nhược Tịch mới đỏ mắt kể lại: “Tinh Nhi vì cứu muội mà đi cùng bọn chúng. Đúng rồi, người bắt cóc muội là Diệp Thiên.’’ Nói xong, Hách Liên Viên khẽ nguyền rủa một tiếng.

“Làm sao vậy? Ngươi biết hắn?” Đường Tĩnh Thiên hỏi hắn. “Hắn là sư phụ của Nam Cung Hi.’’ Nghe Hách Liên Viên nói vậy, Lâm Nhược Tịch nhớ lại, nếu như thế… “Nhược Tịch, muội làm sao vậy? Có phải còn chuyện gì hay không?’’ Lâm Nhược Tịch nhìn hai người bọn họ rồi do dự một hồi.

“Khi muội trở về gặp phải Nam Cung Hi và nữ nhân mang mặt nạ lần trước, lúc ấy muội trốn đi, ả ta và Diệp Thiên là cùng một bọn.’’ Nàng nói xong, Hách Liên Viên và Đường Tĩnh Thiên nhìn nhau một lát, chẳng lẽ Nam Cung Hi cũng tham dự?

“Muội có biết bọn chúng đi đâu không?’’ Lâm Nhược Tịch lắc đầu, lúc ấy Tinh Nhi bảo nàng chạy, có lẽ biết bọn chúng muốn giết nàng diệt khẩu. Nhưng nàng mạng lớn thoát được: “Đúng rồi, Tinh Nhi muốn muội nói với hai người, có thể điều tra chuyện đấu đá trong hoàng tộc gần đây không?’’ Hách Liên Viên cau mày, hình như Đường Tĩnh Thiên nhớ ra điều gì đó.

“Đúng rồi, ta nghe nói vì tranh giành ngôi báu, gần như đã muốn giao chiến rồi. Trong mấy vị hoàng tử, người nào có được năng lực thu được Tử Nguyệt quốc, người đó sẽ làm hoàng đế.’’ Nghe xong lời hắn nói, Hách Liên Viên và Lâm Nhược Tịch nhìn nhau một chút, chính vì điều này mà bọn chúng mới cọi trọng việc Tinh Nhi biết chế tạo thuốc nổ.

“Có phải hai người biết chuyện gì hay không?’’ Đường Tĩnh Thiên tò mò hỏi, Hách Liên Viên liếc hắn một cái, Nhược Tịch cũng không thèm nhìn hắn. “Muội đi xem Tử Hào.’’ Hách Liên Viên gật đầu, thấy nàng đi rồi, Đường Tĩnh Thiên vội vàng đuổi theo.

"Chủ nhân, người đã mang đến.’’ Qúy Tinh bị bịt mắt không nhìn thấy gì, nhưng nghe được giọng nói của Diệp Thiên, nàng biết người trước mặt muốn gặp nàng. “Tháo ra đi.’’ Diệp Thiên tiến lên tháo khăn bịt mắt của Qúy Tinh xuống, ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến nàng nhất thời chưa thích ứng kịp.

“Nghe nói ngươi có thể làm được ám khí lợi hại?’’ Người kia mở miêng, Qúy Tinh nhìn hắn, nam nhân hơn ba mươi tuổi, cao gần bảy thước, hơi gầy, mặc trường bào hồ thủy thêu đằng vân. Sự lạnh lùng thoáng qua nơi đáy mắt, vừa nhìn đã biết không phải người dễ chọc vào, nhưng nàng thật sự không biết hắn, tại sao hắn lại tìm được nàng?

“Ám khí? Không hiểu.’’ Qúy Tinh lắc đầu, nam nhân trước mặt nhìn nàng hồi lâu. “Có can đảm, tên ta là Tuyết Phi Bằng.’’ Qúy Tinh suy tư một chút, họ Tuyết? Có cái họ này nữa sao? "Ta không biết.’’ Nàng lắc đầu một cái, nam nhân kia cười, có phải nàng không ngờ hắn hắn sẽ nói tên thật?

“Có hứng thú phục vụ cho Tuyết Nguyệt quốc chúng ta hay không? Dĩ nhiên, ngươi muốn gì cứ nói.’’ Qúy Tinh nhìn hắn, giọng điệu lớn lối như thế? Nói như vậy thì thật sự là tranh giành trong hoàng tộc ư? Nhưng nàng không muốn tham gia! “Muốn mạng của ngươi có được hay không?’’ Tuyết Phi Bằng sững sờ, ngay sau đó lại khôi phục bộ dạng thường ngày.

“Ngươi có bản lĩnh đó sao?’’ Hắn còn chưa từng gặp qua loại ám khí có uy lực như vậy, cũng là mua tin tức từ tay người khác. “Phải thử một chút?’’ Diệp Thiên thấy Tuyết Phi Bằng đối với chuyện của Qúy Tinh có phần kiêng kỵ, đây không phải là chuyện tốt, nhất là đối với hắn mà nói.

“Chủ nhân, nàng ta…’’ Tuyết Phi Bằng ra hiệu ngắt lời hắn: “Ngươi lui xuống.’’ Diệp Thiên nhìn hắn một cái, không phải hắn đánh không lại Tuyết Phi Bằng, nhưng hắn là Tứ hoàng tử, cái gọi là dân không đấu nổi quan, huống chi đây là hoàng tử.

“Tuyết Nhi ở chỗ cũ chờ ngươi.’’ Diệp Thiên vừa nghe xong đã vội vàng lui ra ngoài, nhìn hắn đi rồi, lúc này Tuyết Phi Bằng mới quan sát Qúy Tinh. Mặc dù không xinh đẹp bằng mỹ nhân hậu cung, nhưng lại có một loại khí chất đặc biệt.

“Cô nương, mời ngồi, xin hỏi quý danh là gì?’’ Tuyết Phi Bằng khách sáo nói với nàng, nàng cũng không có ý khách khí, đứng mãi chân cũng mỏi: “Qúy Tinh.’’ Nàng ngồi xuống, xoa đầu gối của mình.

“À, ra là Qúy cô nương, không biết với đề nghị của ta vừa rồi cô suy nghĩ thế nào?’’ Nếu như có ám khí của nàng giúp một tay, tin rằng việc hắn đánh bại Tử Nguyệt quốc sẽ nắm chắc, đến lúc đó… Loại bỏ đi hậu họa chết người này.

“Đề nghị gì?’’ Qúy Tinh không hiểu nhìn hắn, Tuyết Phi Bằng thay đổi sắc mặt, hắn nhẫn nại nhìn nàng: “Chính là việc dùng ám khí của ngươi, phục vụ cho Tuyết Nguyệt quốc chúng ta.’’ Nói đến đay, nàng nhìn hắn chằm chằm, hắn vội vàng cúi đầu nhìn một chút, trên người hắn có thứ gì thu hút nàng sao?

“Ta có thể hỏi, thân phân của ngươi là gì không?’’ Nghe nàng hỏi thế, hắn trả lời: “Tứ hoàng tử, Tuyết Nguyệt quốc.’’ Hắn nói xong, nàng gật đầu một cái, Tứ hoàng tử à… Chẳng qua nàng đối với hoàng tộc cũng không hiểu rõ, hi vọng bọn họ có thể mang đến chút tin tức hữu dụng cho nàng, người trước mặt này là tốt hay xấu nàng rất khó nói trước được.

“Qúy cô nương vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.’’ Nhìn điệu bộ của hắn, hình như nhất định phải có được đáp án của nàng bây giờ sao? “Chuyện đó, ta có thể suy nghĩ không?’’ Tuyết Phi Bằng suýt chút nữa nổi giận, chưa bao giờ có kẻ nào dám mặc cả với hắn, nhưng hắn phải suy nghĩ vì đại cục.

“Có thể, ta cho cô ba ngày suy nghĩ, trong vòng ba ngày này cô cứ ở đây.’’ Nơi này là biệt viện của hắn, bình thường rất ít người. Ở đây còn nhốt Trữ Tuyết và nữ nhi của nàng ta, dùng làm con tin trói chặt Diệp Thiên.

“Được.’’ Nàng gật đầu một cái, Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, phải biết rằng khi Trữ Tuyết tới nơi này, không khóc lớn thì cũng náo loạn, chẳng qua bây giờ là sao chứ?

“Chủ nhân, sao ngài có thể làm thế?’’ Lúc này, Diệp Thiên mới lao vào, Qúy Tinh nhìn hắn thật kỹ, sau lưng hắn còn có một người, người đó không phải là… Trữ Tuyết ư?

"Diệp Thiên, ngươi muốn tạo phản sao?" Tuyết Phi Bằng nhìn hắn bằng ánh mắt u ám. “Thật xin lỗi, Tứ hoàng tử, chàng ấy không cố ý đâu, A Thiên, đi tôi.’’ Không ngờ Diệp Thiên lại hất nàng ta ra.

“Đi? Tiện nhân. Ngươi! Sao có thể bò lên giường Tứ hoàng tử chứ? Khi ta ở bên ngoài làm chó sai cho người ta, ngươi lại ở đây bị hắn mang lên giường?’’ Trữ Tuyết tái mặt, nàng ta không ngờ lại bị hắn phát hiện nhanh đến thế.

Khó trách những câu nói của chủ nhân đều có hàm ý khác, thì ra là để chỉ chuyện này. Nếu không phải nữ nhi của hắn nói ra, hắn sợ mình sẽ chẳng biết gì hết. Không ngờ nàng ta lại trở nên hèn hạ như vậy.

“Ầm ĩ cái gì? Muối nháo thì ra ngoài! Đừng quấy rầy khách của ta.’’ Lúc này Trữ Tuyết mới nhìn thấy Qúy Tinh: “Sao lại là ngươi?’’ Nàng ta chỉ tay vào nàng, Qúy Tinh cau mày: “Tứ hoàng tử, muốn ta và nàng ta ở cùng một nhà sao? Sợ rằng đến lúc đó ta…’’ Qúy Tinh còn chưa nói xong, Tuyết Phi Bằng đã biết dụng ý của nàng. Không ngờ Trữ Tuyết biết nàng, hơn nữa ánh mắt còn như muốn giết chết Qúy Tinh vậy.

“Nơi này không còn chuyện của các ngươi, Diệp Thiên, ngươi có thể mang mẫu tử các nàng đi.’’ Nghe lời hắn nói, Trữ Tuyết không dám tin nhìn hắn: “Ngài nói sẽ nạp ta vào cửa mà’’. Dù là làm thiếp, cũng hơn là đi theo Diệp Thiên, một bên sắc mặt Diệp Thiên càng đen.

“Vậy ngươi cứ ở chỗ này, ta sẽ mang nữ nhi đi.’’ Nói xong hắn xông ra ngoài, Trữ Tuyết không đuổi theo, nàng ta còn đang để tâm đến lời nói của Tuyết Phi Bằng. Nếu như hắn ta muốn, bắt cô sinh bao nhiêu cũng được. 

“Phi Bằng, chàng để ta ở lại, ta thề, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho nàng ấy.’’ Nàng chỉ vào Qúy Tinh, Qúy Tinh cũng nhìn nàng, không ngờ nữ nhân này lại như vậy… Thật là cảm thấy may mắn thay Nam Cung Hi, cái nón xanh này không phải dành cho hắn. 

“Nàng đi về trước cho ta.’’ Nữ nhân này thật sự một chút đầu óc cũng không có, Trữ Tuyết nghe hắn không đuổi nàng thì lập tức xoay người rời đi. Chỉ cần hắn không đuổi nàng đi, làm cái gì nàng cũng nguyện ý.

"Khiến Qúy cô nương chê cười. Đúng rồi, các người biết nhau?’’ Tuyết Phi Bằng dò hỏi. "Cũng không tính là quen, nàng ta… Ngươi cũng đã nhìn thấy, gió chiều nào theo chiều đó, thật đau lòng thay nữ nhi của nàng, đúng rồi phòng ta ở đâu?’’ Nàng không muốn nhắc đến chuyện năm xưa.

"Người đâu, đưa Qúy cô nương đi nghỉ.’’ Hắn vừa nói xong, lập tức đã có nha hoàn đi vào, Qúy Tinh nghi ngờ. Mới vừa rồi rõ ràng nàng còn không nhìn thấy một ai, trừ khi những kẻ này đều là… Không ngờ hắn canh phòng rất cẩn mật.

"Vậy ta đi trước.’’ Qúy Tinh gật đầu với hắn, rồi đi theo nha hoàn kia. Dọc đường nàng cũng không nói gì, bởi vì nàng biết người dẫn đường sẽ không trả lời nàng. Nhìn Qúy Tinh đi xa, Tuyết Phi Bằng mới đi đến nơi ở của Trữ Tuyết. 

"Phi Bằng, chàng đến rồi sao?’’ Trữ Tuyết vội vàng ra nghênh đón. "Chát!’’ Trên mặt nàng ta đã có một dấu tay, "Phi Bằng…’’ Nàng ta đỏ mắt nhìn hắn, tại sao hắn lại đánh nàng? "Nên nhớ không có lần sao! Chuyện không nên nói thì đừng nói!’’ Trữ Tuyết ôm mặt gật đầu.

Thấy nàng nghe lời như thế, Phi Tuyết cũng hết giận: "Sao rồi? Đau không?’’ Hắn đi đến ôm nàng ta, kéo tay Trữ Tuyết rồi nhìn mặt nàng ta một chút.

"Không…Không đau…’’ Trữ Tuyết đỏ mặt, nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, Tuyết Phi Bằng bế nàng ta lên, đi tới bên giường ném nàng ta lên đó, rồi dùng thân mình đè lên…

"A... Ừ..." Từng trận yêu kiều truyền ra ngoài cửa, Diệp Thiên nắm chặt quyền, một tay dắt nữ nhi. "Phụ thân, mẫu thân không thoải mái sao? Phụ thân nói đến tìm mẫu thân? Nhưng tại sao lại không vào?’’. "Đi thôi, phụ thân dẫn con đi chơi.’’ Loại nữ nhân này không xứng làm mẫu thân của Mộ Nhi.

"Woa, tốt quá! Phụ thân, con muốn đi ăn đồ ngon.’’ Diệp Thiên xoa đầu nàng, mang theo nữ nhi rời đi. Khi bọn họ rời đi, lúc này Qúy Tinh mới đi ra ngoài, nhìn về phía nơi họ rời khỏi, ngay sau đó liếc nhìn cánh cửa kia một chút rồi xoay lưng bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.