"Hi Nhi! Nàng…’’ Long Thiên Việt không biết phải làm gì, tại sao Hi Nhi lại quấn lấy tên Qúy Tình Thiên đó? "Tướng quân…Tướng quân…’’ Bộ dạng của Nam Cung Hi giống như đã làm sai việc gì, Long Thiên Việt càng nhìn càng tức đến mức không có chỗ phát tiết. "Đi! Trở về doanh trướng với ta!’’ Xem ra chỉ còn cách khiến Hi Nhi trở thành người của hắn, như vậy Hi Nhi mới không quấn lấy Qúy Tình Thiên nữa.
"Tướng quân, mau buông thiếp ra.’’ Nam Cung Hi không phải kẻ ngốc, ánh mắt của tướng quân nhìn hắn rất quen. Xong đời rồi, Long Thiên Việt không để ý đến tiếng hét của hắn, kéo Nam Cung Hi trở về doanh trướng. Lập tức ném hắn lên giường, tư thế nam trên nữ dưới này khiến Nam Cung Hi thiếu chút nữa hộc máu. Hắn là nam nhân, đây không phải là nam đè nam sao?
Hoàng cung Tử Nguyệt quốc, tại sao không ai nói qua hoàng đế là một nữ nhân? Nhìn người đang nhìn nàng chằm chằm, Lâm Nhược Tịch chỉ có thể cúi đầu. "Tướng quân…Ngài cuối cùng cũng tới.’’ Tử Liên uốn éo đi tới bên cạnh Long Thiên Hạo. ‘‘Mạt tướng tham khiến nữ hoàng!’’ Long Thiên Hạo lập tức quỳ xuống, Tử Liên tiến tới đỡ hắn dậy, không để tâm đến người đang quỳ cạnh hắn. Vì khi nàng ta nhìn thấy người kia, hắn là một nữ nhân. Long Thiên Hạo mang nàng ấy tới gặp nàng, chắc hắn cũng không biết người này là nữ nhân.
‘‘Đừng khách khí với ta như thế.’’ Nói xong lại cầm tay hắn, Lâm Nhược Tịch ở bên cạnh không chớp mắt, có lẽ nào? Chẳng lẽ vị nữ đế này thích…Tướng quân sao? ‘‘Ở đâu ra tên không biết phép tắc này?’’ Tử Liên trừng mắt nhìn Lâm Nhược Tịch, nếu như nàng là nam nhân, thì ả ta không cần tỏ thái độ, điểm quan trọng là nàng không phải.
‘‘Hoàng thương, không cần chấp nhặt một tên nô bộc.’’ Tử Liên nghe thấy thế. Sao? Tướng quân bảo vệ nàng ta ư? Chẳng qua lại càng chọc giận Tử Liên, ‘‘Người đâu! Bắt hắn lại cho ta!’’ Trong nháy mắt mấy tên thị vệ đã trói Lâm Nhược Tịch lại. ‘‘Nữ hoàng, vì sao người lại làm thế?’’ Long Thiên Hạo nhìn nàng, Lâm Nhược Tịch nhìn hắn cầu cứu, đều tại hắn! Đang không sao lại đưa nàng đến địch quốc chứ! Lần này xong rồi, sẽ không chết ở đây chứ?
‘‘Long tướng quân rất quan tâm nàng ấy sao?’’ Giọng nói của Tử Liên khiến Long Thiên Hạo sững sờ, sao hắn lại quên chứ! ‘‘Không, không có, nữ hoàng hiểu lầm, hắn chỉ là một nô bộc của ta.’’ Mặc dù hắn giải thích như thế, nhưng Tử Liên lại không tin, ánh mắt của ả lướt qua hai người. ‘‘Có thật không? Vậy chúng ta vào phòng nói chuyện.’’ Ả còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ sau.
Lâm Nhược Tịch ngẩn người tại chỗ, không phải chứ? Vừa rồi nghe giọng điệu của nữ đế, hình như là muốn…‘‘Tướng quân, xin mời! Mang hắn ta theo.’’ Cái gì? Nàng làm sao đây? Không được, không được mà! Chẳng qua nàng chưa có cơ hội phản kháng thì Long Thiên Hạo đã nhìn nàng, sao ả dám dùng Lâm Tử Hảo uy hiếp hắn?
‘‘Tướng quân, sao lại không biến sắc thế này?’’ Tử Liên kéo hắn ngồi lên giường, bàn tay mơn trớn khuôn mặt hắn. Long Thiên Hạo nghiêng đầu, đẩy tay ả ra. ‘‘Các ngươi mang hắn đến đây, để ta xem một chút.’’ Tử Liên nhìn vào Lâm Nhược Tịch bị trói chặt. ‘‘Tướng quân, nô bộc này nhìn rất đẹp, nếu không ngài để hắn lại cho ta đi?’’ Long Thiên Hạo quay đầu nhìn ả. ‘‘Tướng quân, sao lại nhìn ta như thế? Ta xấu hổ.’’ Lâm Nhược Tịch ở cạnh nếu có thể đã sớm bật cười, vị nữ đế này đúng là một cực phẩm.
‘‘Nữ hoàng muốn thế nào mới thả hắn?’’ Long Thiên Hạo không đổi sắc mặt hỏi ả, Tử Liên áp vào người hắn. ‘‘Tướng quân, ngài cũng biết…’’ Nói xong áp miệng xuống môi hắn, Lâm Nhược Tịch không ngốc, sao được chứ? ‘‘Tướng…’’ Nàng vừa mới lên tiếng, đã bị thị vệ điểm á huyệt, Tử Liên sẽ không để nàng phá hư chuyện tốt của ả.
‘‘Nữ hoàng, không phải người nên để những kẻ khác lui ra sao?’’ Tử Liên nhìn người đứng ở đó, hai người, thị vệ thì không sao, còn kẻ kia…‘‘HaizZ! Tướng quân, đều là nam nhân, ta không vội vậy ngài xấu hổ cái gì?’’ Ả còn cố ý nhấn mạnh hai chữ nam nhân kia, Lâm Nhược Tịch nóng nảy, nàng không phải!Chẳng qua bây giờ nàng không thể nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
‘‘Tướng quân, ngài nhìn tên nô bộc kai xem. Người ta còn muốn nhìn thấy đấy, có thể học tập tướng quân rồi.’’ Lời nói của Tử Liên suýt chút nữa khiến Lâm Nhược Tịch hộc máu, có quỷ mới muốn nhìn. Nhất định là nữ nhân này cố ý, ả đã nhìn ra nàng là nữ tử, cho nên mới làm thế với nàng, nhất định là thế!
Long Thiên Hạo nhìn Lâm Nhược Tịch, sao ánh mắt của nàng nhìn hắn lại có một cảm giác vạn kiếp bất phục như thế? Tướng quân, ngàn vạn lần đừng làm trước mặt nàng mà! Lâm Nhược Tịch hét to trong lòng, trước kia nàng rất tò mò, nhưng bây giờ nàng không hề. Vị nữ đế kia là một tên biến thái, làm loại chuyện đó mà còn muốn người khác đứng xem.
Mặc kệ hai người ‘‘vô hình’’ trước mắt, Tử Liên lập tức kéo lấy áo Long Thiên Hạo, nghiêng người qua một bên, hôn hắn. Lâm Nhược Tịch trừng mắt, không dám tin, nàng chỉ là một nô bộc, sao tướng quân lại muốn vì nàng mà chịu nỗi nhục này chứ?
Long Thiên Hạo nhìn Lâm Nhược Tịch một cái, sau đó bị động thành chủ động, đè lên người Tử Liên. Nhìn thấy hắn chủ động, Tử Liên càng ôm hắn chặt hơn. Ht vội quay đầu, nhưng tên thị vệ đã điểm huyệt nàng, khiến nàng chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
"A... Ừ..." Nghe tiếng nữ nhân yêu kiều và hơi thở gấp gáp của nam nhân truyền đến, không biết làm sao mà nàng lại muốn khóc, vì sao lại trở thành thế này? Tử Liên ở trên giường nhìn nàng, hừ! Lần này xem nàng còn muốn Long Thiên Hạo hay không, tất nhiên ả đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người trước mặt.
‘‘Tướng quân…Tướng quân, ngài thật lợi hại!’’ Tử Liên giạng chân ngồi trên người hắn, mắt lại nhìn Lâm Nhược Tịch đang nhắm mắt, không nhìn sao? Được, vậy cho nàng nghe, Long Thiên Hạo nhìn ra ý của ả, vội vàng lật người đè lên ả, dùng miệng chặn ả lại. Hắn không muốn có bất kỳ quan hệ nào với nữ nhân trước mặt, chẳng qua…
‘‘Tướng quân, không ngờ ngài lại mạnh mẽ như thế.’’ Tử Liên chậm rãi mặc y phục tử tế, nhìn người không nhúc nhích nằm trên giường. Lâu như thế, cuối cùng cũng bị ả bắt được nhược điểm, nếu không tướng quân sẽ còn cứng đầu lắm.
‘‘Thả hắn ra.’’ Tử Liên nhìn về phía tên thị vệ, hắn giải huyệt đạo cho Lâm Nhược Tịch. Nàng lập tức ngồi bệt xuống đất, nàng mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt căm thù của nữ đế, Lâm Nhược Tịch nắm chặt quyền. Tử Liên xuống giường đi đến bên cạnh Lâm Nhược Tịch, âm lượng chỉ có hai người họ nghe thấy: ‘‘Tướng quân và ngươi có lợi hại như vậy không?’’ Lâm Nhược Tịch ngảng đầu lên nhìn ả, quả nhiên ả ta đã nhận ra nàng là nữ nhân.
‘‘Nhìn ta bất kính như vậy? Có phải chán sống rồi không?’’ Tử Liên từ trên cao nhìn xuống, ‘‘Nữ hoàng, chuyện người đồng ý đừng quên.’’ Long Thiên Hạo lên tiếng. ‘‘Ha ha…Tướng quân, làm sao ta quên chứ, chỉ là chơi đùa với hắn một chút mà thôi.’’ Tử Liên cười khẽ hai tiếng, sau đó mang thị vệ rời đi.
‘‘Ngươi ngồi dưới đất làm gì? Đứng lên đi!’’ Long Thiên Hạo tiến lên kéo nàng dậy lại bị Lâm Nhược Tịch đẩy ra. ‘‘Đừng chạm vào tôi!’’ Nàng cảm thấy hắn rất dơ bẩn, hơn nữa Lâm Nhược Tịch nàng cần hắn cứu sao? Cứ xem như bị nữ đế kia giết thì thế nào, Tinh Nhi nhất định sẽ báo thù cho nàng.
‘‘Lâm Tử Hào! Ngươi phát khùng cái gì?’’ Long Thiên Hạo tức giận hét to, nếu như vừa rồi hắn không thuận theo ý tứ của nữ đế. Bây giờ nàng chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo rồi. ‘‘Ngài mới bị bệnh! Khó trách lại không đến doanh trướng quân kỹ, chờ nửa ngày hóa ra là muốn thân mật với nữ đế ở đây.’’ Nàng mỉa mai hắn.
‘‘Lâm Tử Hào! Người khác có thể nhìn ta như vậy, nhưng riêng ngươi thì không được!’’ Long Thiên Hạo hét xong, Lâm Nhược Tịch nhìn hắn, là có ý gì? Tại sao nàng thì không được? Long Thiên Hạo không thể không thừa nhận, sau mấy ngày ở chung với nhau, hắn đã thích người trước mắt rồi…Chẳng qua, chuyện này nhất định sẽ là một bi kịch.
‘‘Thân mật sung sướng xong sao có thể đi về chứ?’’ Lâm Nhược Tịch không muốn tranh cãi với hắn nữa, hiện giờ nàng chỉ muốn trở về Tuyết Nguyệt quốc, nàng rất nhớ Tinh Nhi. Lời Lâm Nhược Tịch nói khiến Long Thiên Hạo tái mặt, ‘‘Lâm Tử Hào!’’ Hắn hét to, ‘‘Tướng quân! Tôi nhớ rõ tên họ của mình, tôi chỉ là kẻ nô bộc, tôi cũng sợ chết, tôi muốn về có được không?’’ Nàng vốn không muốn đến nơi này, nếu như biết những chuyện sẽ xảy ra, đánh chết nàng cũng không đến.
‘‘Được, ta biết rồi.’’ Nói xong hắn không nói thêm, xoay người đi ra ngoài, còn Lâm Nhược Tịch thì cúi thấp đầu tiếp tục ngồi dưới đất, không có ý muốn đứng dậy. Long Thiên Hạo đi tới cửa xoay người liếc nàng ngồi dưới đất, có lẽ hắn đã sai, không nên mang nàng đến đây.
‘‘Tướng quân, trẫm thật sự không muốn rời khỏi ngài.’’ Tử Liên nói là đưa tiễn họ, nhưng cả người lại cứ bám vào Long Thiên Hạo. Khóe miệng Lâm Nhược Tịch khẽ co giật, vị nữ đế này chút dáng vẻ của nữ đế cũng không có, thật không biết Tử Nguyệt quốc sao lại có thể tồn tại đến giờ.
‘‘Nữ hoàng, mạt tướng đi trước, xin đừng tiễn nữa.’’ Long Thiên Hạo kéo ả xuống, Tử Liên liếc nhìn Lâm Nhược Tịch rồi bất ngờ cắn lỗ tai của Long Thiên Hạo. Lâm Nhược Tịch vội vàng xoay người, hai người này không thể kiềm chế sao? Long Thiên Hạo vừa định quát ả, thì một câu nói của nữ đế đã khiến hắn ngẩn người tại chỗ.
‘‘Tướng quân, lần này ngài rất thông mình, còn mang theo cả nữ nhân của mình, để nàng giả thành nam nhân ở bên cạnh.’’ Những thứ này có thể thoát khỏi ánh mắt của Tử Liên sao, là nam nhân hay nữ nhân, ả nhìn một cái là biết! Nàng nhìn về phía Lâm Nhược Tịch một chút, chắc hắn sẽ biết.
Long Thiên Hạo nhìn theo ánh mắt của nàng, Lâm Tử Hào? Cái gì? Ý ả nói Lâm Tử Hào là nữ nhân? Hắn quan sát lần nữa, khó trách hắn vẫn luôn thấy kỳ quái, vóc người của quân dự bị như thế sao có thể được tuyển chọn, làm hắn vẫn nghĩ…Thì ra hắn thích nữ nhân, không phải nam nhân…
‘‘Tướng quân, lần sau nhớ mang quà hồi báo ta nhé.’’ Tử Liên nghiêng người về phía hắn, Long Thiên Hạo không để ý đến ả mà lập tức đi đến xe ngực. ‘‘Đi thôi.’’ Hắn vươn tay về phía Lâm Nhược Tịch, nhưng nàng chỉ liếc mắt một chút, ngay sau đó tự mình nhảy lên xe, tay của hắn cứ lơ lửng giữa không trung.
‘‘Cho ngươi, ăn một chút đi.’’ Từ hoàng cung Tử Nguyệt quốc ra ngoài, nàng chưa ăn gì cả, Lâm Nhược Tịch mở mắt ra, nhìn lương khô trước mắt. Sau đó lại im lặng không lên tiếng, rồi nhắm mắt lại, nàng không cần đồ ăn của hắn! ‘‘Lâm Tử Hào!’’ Gào xong, hắn nhét lương khô vào tay nàng, hắn ầm ĩ cái gì thế?
Lâm Nhược Tịch mở mắt, nhìn đồ trong tay, sau đó đứng lên vươn người tới cửa sổ, ném đồ ra ngoài xe ngựa. Long Thiên Hạo kéo nàng lại: ‘‘Ngươi nổi cơn à?’’ Lâm Nhược Tịch nhìn tay hắn, ‘‘Buông ra.’’ Nàng chỉ nói hai chữ, nhưng hắn lại không bỏ qua sự chán ghét trong mắt nàng, hắn trở lại chỗ ngồi của mình, không lên tiếng nữa.
Doanh trướng phó tướng của Tuyết Nguyệt quốc, nhìn Long Thiên Việt bị hắn đánh ngất, Nam Cung Hi không biết mình phải làm gì. Nếu đi ra ngoài, sẽ kinh động làm binh lính nghi ngờ. Chẳng qua tình huống lúc đó gáp gáp, Long Thiên Việt bất ngờ rồi ngã xuống, hắn ngồi trong doanh trướng chờ Long Thiên Việt tỉnh lại….