Vì sắp đến thời gian tiến cung, Qúy Tinh không ăn không ngủ làm cho xong vũ khí, nhưng uy lực lại khá nhỏ. Toàn cuộc nàng không tính lấy mạng hoàng thượng, nhưng nàng đã nói sẽ giúp Tuyết Phi Bằng lấy được ngai vàng, vì thế hoàng thượng cũng nằm trong số những người nàng cần đối phó.
"Tinh Nhi, muội đã một đêm ngủ rồi, mau đi nghỉ đi.’’ Lâm Nhược Tịch vừa vào đã nhìn thấy người ngồi trên ghế, nhìn đồ trên bàn, chắc đã làm xong, Qúy Tinh gật đầu một cái. "Tỷ đỡ muội về.’’ Nàng đứng dậy cầm đồ bỏ vào tay áo, còn Lâm Nhược Tịch thì đỡ nàng về.
"Muội xem, sao lại để mình mệt thế này.’’ Lâm Nhược Tịch lẩm bẩm, nhưng Qúy Tinh nghe lọt tọi không bao nhiêu. Vì nàng rất buồn ngủ, nếu không phải có Lâm Nhược Tịch đỡ nàng, thì Qúy Tinh đã lập tức ngã xuống đất.
"Tướng quân, ngài mau buông thiếp ra!’’ Nam Cung Hi buồn nôn muốn chết, sao tên tướng quân này lại mạnh như vậy. Có thể bế một nam nhân, Long Thiên Việt không để tâm đến hắn, trực tiếp ném hắn lên giường. Rồi đè lên, Nam Cung Hi vừa muốn đứng dạy đã bị đè đến hoa mắt.
"Hi Nhi, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng.’’ Nói xong không chờ nổi nữa, xé y phục của Nam Cung Hi, ai muốn Long Thiên Việt phụ trách chứ! Nam Cung Hi cảm thấy mình dễ thở được một chút, mới phát hiện Long Thiên Việt đang xé y phục của hắn. Không được, sẽ lộ mất, "Rầm!’’ một tiếng, Long Thiên Việt không dám tin nhìn hắn.
"Rất xin lỗi! Ta không cố ý đâu!’’ Thật sự không cố ý mà, ngoài ý muốn thôi, nhìn bình hoa trong tay, Nam Cung Hi không biết nói gì. Sao tiện tay vớ đại lại mò trúng bình hoa, nhìn người ngất xỉu trên giường, hắn sẽ không bị đánh đến ngốc chứ? Á! Hỏng rồi, đầu Long Thiên Việt chảy máu.
Qúy Tinh ngủ một giấc nhưng lại giật mình, chẳng qua rất kỳ quái, sao nàng lại nằm mơ thấy Nam Cung Hi bị một nam nhân khác đè nhỉ. Nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, nàng không nhịn được bật cười: "Tinh Nhi, có chuyện gì buồn cười ư?’’ Lâm Nhược Tịch bưng đồ ăn đi vào, quả nhiên Tinh Nhi đã tỉnh.
"Không có gì, chỉ là nằm mơ thôi.’’ Nàng đứng dậy xuống giường, nhận lấy thức ăn từ tay Lâm Nhược Tịch, sờ bụng mình, đúng là rất đói bụng. "Nằm mơ thấy cái gì?’’ Lâm Nhược Tịch tò mò hỏi, Qúy Tinh nhìn nàng một cái, "Muội nằm mơ thấy Nam Cung Hi bị một nam nhân đè.’’ Nàng nói xong, Lâm Nhược Tịch đã bật cười ngồi xổm xuống.
“Ha ha…Tinh Nhi muội đừng đùa chứ?’’ Nam Cung Hi bị nam nhân khác đè… Không được, vừa nghĩ đến nàng đã không kiềm được, “Tỷ không cần phải khoa trương như thế chứ?’’ Ăn mấy món linh tinh, Qúy Tinh tim lặng nhìn nàng.
“Có chuyện gì vui vẻ thế?’’ Tuyết Phi Bằng tiến vào đã thấy Lâm Nhược Tịch ôm bụng cười, “Tứ hoàng tử ăn chưa? Có muốn ăn chung hay không?’’ Qúy Tinh không đứng lên hành lễ, Tuyết Phi Bằng không có ý so đo, Lâm Nhược Tịch đứng lên, “Nhược Tịch tham kiến Tứ hoàng tử.’’ Trái lại, Lâm Nhược Tịch tập mãi thành thói quen.
“Lâm cô nương, không cần khách sáo.’’ Tuyết Phi Bằng nói xong, Lâm Nhược Tịch tự giác lui ra ngoài, Tứ hoàng tử đến chắc chắn có chuyện tìm Tinh Nhi. Tuyết Phi Bằng nhìn Lâm Nhược Tịch đi ra ngoài, rồi ngồi xuống đối diện với Qúy Tinh.
“Ngày mai vào cung, cô nương đã chuẩn bị xong chưa?’’ Qúy Tinh buông đũa lau miệng. “Tất cả chuẩn bị xong xuôi.’’ Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, gật đầu, “Có chuyện gì xảy ra trong cung không?’’ Qúy Tinh thận trọng hỏi, Tuyết Phi Bằng khó hiểu nhìn nàng.
“Phải có chuyện gì sao?’’ Nghe như thế, Qúy Tinh cau mày, còn Nam Cung Hi đã cứu người chưa? “Chẳng qua là về Long Thiên Việt, cô nương hắn mang vào cung bị Đại hoàng huynh của ta nhìn trúng, ồn áo đến mức bất hòa.’’ Bây giờ hắn đang lo lắng cái này, Qúy Tinh nghe xong, khóe môi giật giật.
Tên Nam Cung Hi này, đúng là nam nữ đều ăn, cứ như thế, hắn có thể tiếp cận Đại hoàng tử rồi. Đợi nàng vào cung sẽ gặp hắn hỏi sau. “À, như vậy sẽ không sao chứ?’’ Chị sợ hắn sẽ gây họa cho Long Thiên Việt. “Bây giờ vẫn tốt, về sau không chắc.’’ Cho nên phải mau chóng để phụ hoàng trả lại hai người kia cho hắn.
“Long tướng quân, Long phó tướng không có gì đáng ngại, chỉ là bị đập đến ngất xỉu.’’Thái y xem qua thương thế của Long Thiên Việt, lúc này mới đứng lên hồi báo. Long Thiên Hạo gật đầu rồi phất tay với bọn họ, còn Nam Cung Hi đứng bên cạnh không lên tiếng, hết cách rồi cuối cùng hắn vẫn phải đi tìm Long Thiên Hạo.
“Tại sao lại làm đệ đệ ta bị thương?’’ Long Thiên Hạo không cần suy nghĩ cũng biết là Nam Cung Hi làm, Nam Cung Hi cúi đầu không trả lời. Long Thiên Hạo xoay người, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Nam Cung Hi, vừa rồi hắn không chú ý đến. Xem ra đệ đệ hắn nóng lòng, nhưng Nam Cung Hi cũng không nên đánh Long Thiên Việt.
“Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy, ta quyết sẽ không tha cho cô. Khi về quân doanh, trước tiên ta sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người.’’ Long Thiên Hạo nói xong, Nam Cung Hi suýt nữa ngã xuống, hôn… Hôn lễ? Không phải đang trêu hắn chứ? Tinh Nhi, Tinh Nhi, lần này chơi lớn rồi, hắn khóc không ra nước mắt.
“Đại ca, đừng trách Hi Nhi, là đệ không tốt.’’ Long Thiên Việt vừa tỉnh đã vội vàng nói giúp Nam Cung Hi, hắn không muốn nhìn thấy Hi Nhi bị đại ca hắn mắng. “Được rồi, ta hiểu rồi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai Tứ hoàng tử và Qúy phó tướng sẽ đến, lúc đó cùng về, ta sẽ chủ trì hôn lễ cho đệ.’’ Nghe thấy tin này, Long Thiên Việt vui mừng mỉm cười.
Nam Cung Hi vừa nghe nhắc đến ba chữ Qúy phó tướng đã sững sờ, nói thế thì ngày mai Tinh Nhi sẽ đến ư? Thật tốt quá! Chỉ là nhìn về phía người trên giường, đến lúc đó phải nghĩ cách thoát thân…! “Hi Nhi, nàng nghe thấy không? Đại ca sẽ chủ trì hôn lễ cho chúng ta.’’ Trước đây đại ca không đồng ý bọn họ, sao bây giờ lại đồng ý.
Nam Cung Hi hoàn hồn, vẫn cúi đầu, không ai nhìn thấy nét mặt của hắn, chỉ coi là hắn đang xấu hổ. Trên thực tế, mặt Nam Cung Hi đen như đít nồi, thành thân? Đừng nằm mơ, trên đời này hắn chỉ nhận định một người là Qúy Tinh, hơn nữa hắn là nam nhân, sao có thể thành thân với Long Thiên Việt!
Hôm sau, cung nữ tấp nập ra vào trong cung, quan lại vương giả quý tộc cũng đến rất nhiều. Chẳng qua bọn họ kinh ngạc, vì Tứ hoàng tử lại có thể dẫn theo một tướng sĩ, khiến nhiều người tò mò nhìn, chẳng lẽ Tứ hoàng tử có ham mê nam sắc?
Qúy Tinh bất đắc dĩ, vốn muốn nói rằng khi nào xong hãy gọi nàng vào, không biết Tuyết Phi Bằng đang suy nghĩ điều gì, lại trắng trợn mang theo nàng như vậy. Quan trọng nhất là nàng có mặc trang phục phó tướng, đây không phải là muốn người khác có chuyện nói xấu ư? Tuyết Phi Bằng không để ý đến ánh mắt của kẻ khác, trực tiếp mang Qúy Tinh đi vào.
Tuyết Phi Bằng mang theo Qúy Tinh đến chỗ ngồi, mấy vị hoàng tử cũng nhìn nhau, không lẽ lão Tứ thích nam nhân? “Hoàng thượng giá lâm!’’ Không để bọn họ suy nghĩ, một giọng nói của thái giám vang lên ngoài đại điện, tất cả vương công đại thần đứng dậy, bao gồm cả các hoàng tử.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Qúy Tinh không thể không đứng dậy hành lễ, Tuyết Phi Ngang quét mắt một lượt, nhìn thấy người bên cạnh Tuyết Phi Bằng thì cau mày, chẳng lẽ đây là người hắn muốn gặp? “Tất cả bình thân!’’ Tuyết Phi Ngang vung tay lên, mọi người đứng dậy, ngồi xuống.
“Phụ hoàng, nhi thần đến trễ, xin dâng quà sinh thần lên phụ hoàng.’’ Tuyết Phi Văn dâng quà của mình lên, “Được rồi, tốt lắm.’’ Tuyết Phi Ngang sai người nhận quà, Tuyết Phi Văn về chỗ ngồi của mình, ánh mắt lại nhìn một chỗ, Qúy Tinh nhìn theo, Nam Cung Hi?
"Phụ hoàng, đây là quà tặng của con.’’ Mấy vị hoàng tử tranh nhau dâng quà của mình lên, còn Tuyết Phi Ngang vốn không có ý muốn mở ra. Dù sao bọn họ đưa thứ gì, còn không phải là thứ ấy sao, nhiều năm qua hắn đã nhìn đến phát chán. Lúc này, Tuyết Phi Bằng đứng lên, cầm đồ đi về phía hắn.
"Phụ hoàng, đây là quà nhi thần tặng người.’’ Nâng vật trong tay, có vẻ nặng, đây đều là ý của Qúy Tinh. "Tốt lắm, Bằng Nhi có lòng.’’ Hắn sai người nhận lấy, so với Tuyết Phi Bằng thì người bắn chú ý là Qúy Tinh. "Phụ hoàng, sao người không mở ra nhìn thử?’’ Tuyết Phi Bằng đã lên tiếng nhắc nhở, Tuyết Phi Ngang nhìn hắn, chẳng lẽ lễ vật này không bình thường?
"Được rồi, mở quà đi.’’ Người bên cạnh lập tức lấy quà của Tuyết Phi Bằng dâng lên trước mặt hắn. Tuyết Phi Ngang do dự một chút, rồi mở ra, thấy vật kia hắn sửng sốt, đây là thứ gì? Mấy vị hoàng tử nhìn sắc mặt của phụ hoàng, cũng đến gần xem thử, nhưng không ai có thể nhìn ra đó vật gì.
"Bằng Nhi, đây là?’’ Tuyết Phi Ngang nhìn hắn, vương công đại thần phía dưới cũng ghé sát tai, rốt cuộc Tứ hoàng tử đã đưa vật gì đếm? Kỳ quái sao lại là mấy quả cầu sắt.
"Phụ hoàng, cẩn thận, đừng để rơi xuống đất, đây là ám khí có uy lực vô cùng mạnh mẽ.’’ Nghe lời hắn nói, lời nghị luận càng nhiều, Tuyết Phi Ngang cẩn thận cầm đồ đưa cho người bên cạnh mình. "Cái này sử dụng thế nào?’’ Ám khí sao? Hắn rất phấn khích, nhìn thấy bộ dạng của Tuyết Phi Bằng, những hoàng tử khác giận đến nghiến răng.
Mà tâm trí của Đại hoàng tử hoàn toàn không đặt ở đây, Nam Cung Hi ở một bên khẽ nguyền rủa. Mặc dù nhìn thấy Qúy Tinh, nhưng hắn vốn không phân thân ra được, hơn nữa tên Đại hoàng tử đang nhìn hắn chằm chằm, thật giống như phía trước gặp sói, phía sau hổ chặn.
"Không phải phụ hoàng muốn gặp người chế tạo vũ khí sao? Hắn đã tới.’’ Nói xong Qúy Tinh tiến lên, "Mạt tướng, tham khiến hoàng thượng!’’ Tuyết Phi Ngang nhìn người đang quỳ ở đấy, mạt tướng ư? Nhìn hai huynh đệ Long gia ở đằng xa, đều là những kẻ quan trọng với Tứ Nhi rồi.
"Phó tướng quân, miễn lễ, vật này dùng thế nào?’’ Tuyết Phi Ngang lấy một quả cầu sắt nhìn nàng, Qúy Tinh tiến lên, "Hoàng thương, đắc tội.’’ Nói xong đoạt lấy quả cầu trong tay hắn, ném vào một thân cây ở xa.
"Rầm!’’ Tiếng nổ rất to, làm cả đại điện kinh hãi, mặt Tuyết Phi Ngang ngốc trệ, tất cả mọi người đều phát ngốc, đây là ám khí gì? Sao có thể lợi hai như vậy? Thì ra bên cạnh Tứ hoàng tử còn che giấu người có tài như thế! Hiện giờ bọn họ đều suy tính thiệt hơn, có phải nên nâng đỡ Tứ hoàng tử không.
Tiếng nổ đã thức tỉnh Tuyết Phi Văn, lúc này hắn mới nhìn thấy cái cây đang bốc khói kia. Ngoài trừ Tuyết Phi Bằng, Qúy Tinh và Nam Cung Hi ra thì những người còn lại đều chưa hoàn hồn.
"Phó tướng, có thể khiến uy lực của nó mạnh hơn không?’’ Hoàng thượng, không hổ danh là hoàng thương, lập tức khôi phục thái độ bình thường. "Bẩm, hoàng thượng, không thể.’’ Không phải nàng nói dối, mà nhất định phải nói như thế, nếu không chắc chắn nàng vào cung được nhưng không trở ra.
Vẻ mặt Tuyết Phi Ngang thất vọng, chẳng qua thấy nhiều ám khí như thế, hắn khá hài lòng, chỉ là…"Hoàng thương, mạt tướng chỉ có thể làm như thế. Nếu muốn nhiều hơn, cần phải đợi nửa năm.’’ Nàng tranh lời trước Tuyết Phi Ngang, Tuyết Phi Ngang bị nàng đoạt lời, chẳng qua…Nửa năm?
"Được! Nửa năm sau lại làm cho trẫm.’’ Tuyết Phi Ngang mở miệng, Qúy Tinh gật đầu, nửa năm sau, xem thử hắn còn ngồi ở vị trí đó không! Tuyết Phi Bằng đứng bên không nói gì, thấy tâm tình Tuyết Phi Ngang tốt, Tuyết Phi Văn đứng lên, chỉ là hắn vừa mở miệng, mọi người đã kinh sợ.